Nhắc đến đao pháp có pháp tắc nhưng không làm trời đất biến hóa, cái tên đầu tiên nổi lên trong đầu Mạnh Kỳ là “Thiên Đao”. Thiên Đao của Tống Khuyết, được pháp quên pháp, đao tới hóa cảnh, hạ bút thành văn, chiêu thức đến đỉnh vẫn giống như một đao bình thường nhưng lại ẩn chứa biến hóa không thể mô tả nổi, dường như đã hòa cùng thiên địa, cùng một cảnh giới với Độc Cô Cửu Kiếm.
Khác duy nhất ở chỗ Độc Cô Cửu Kiếm là phá, lấy sơ hở của đối phương làm chủ, quỷ thần khó lường, còn Thiên Đao lại là thế, dùng bản thân làm chủ, bá đạo và khủng bố.
Cả hai bộ đều phát huy tác dụng của đao và kiếm tới cực hạn, chỉ khác nhau ở phong cách, có thể nói giống như âm dương phối hợp, tùy thời có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Sau khi so kiếm với Diêu tiểu quỷ kia, Mạnh Kỳ càng coi trọng vấn đề này. Nếu muốn sau này đao kiếm song tuyệt thì không thể không cân nhắc lựa chọn đao pháp và kiếm pháp phù hợp. Đương nhiên, nếu đã đi hết được kiếm đạo và đao đạo thì tùy thời có thể hạ bút thành văn, đáng tiếc bản thân hắn còn cách cảnh giới đó cực xa. Dù là sư phụ Tô Vô Danh của Giang Chỉ Vi cũng không dám huênh hoang tự đắc về chuyện này.
“Vậy chọn Thiên Đao đi!” Nói cho cùng, Mạnh Kỳ cũng biết loại đao pháp như thế không có nhiều, đại bộ phận không có nhiều giá trị, một phần nhỏ khác thì hung hãn, mạnh mẽ thuộc về cấp Ngoại Cảnh. Trong Khai Khiếu Kỳ, hắn chỉ vừa mắt có mấy loại, mà trong mấy loại này chỉ có Thiên Đao đạt tới cảnh giới được chiêu quên chiêu, đúng pháp quên pháp, được đao quên đao, phù hợp với nhu cầu trước mắt của mình.
Sau đó, hắn cũng xem các đao pháp khác có giá trị tương đương với Thiên Đao, trong đó mạnh nhất là Thiên Vấn Cửu Đao, chỉ có điều công pháp này dành cho cảnh giới Ngoại Cảnh, thiện công của hắn hiện tại không đủ, mà hắn còn có những nhu cầu khác cấp bách hơn.
Ngược lại, Thiên Đao chỉ có giá trị chín trăm tám mươi thiện công, bao gồm lý thuyết tổng quát, tám quyết của Thiên Đao cùng với pháp quyết được pháp quên pháp sau cửu đao.
Trong lòng Mạnh Kỳ, Thiên Đao Tống Khuyết có cảnh giới tương đương với Tà Vương Thạch Chi Hiên tức là Cửu Khiếu. Đạt đến Cửu Khiếu, ba đại bí tàng Nguyên Khí, Tinh lực, Tinh thần sẽ được mở ra, chỉ thiếu một chút nữa là có thể mở ra tổ khiếu ở mi tâm, xông qua sinh tử huyền quan, đặt chân lên Thông Thiên kiều. Mà đao pháp của hắn đã tiếp cận pháp tắc rồi nên tính ra Thiên Đao có giá này hắn cũng không lấy làm lạ.
Chín trăm tám mươi thiện công Mạnh Kỳ có thể lấy ra, nhưng hắn cần phải đổi một kỹ năng khống chế nữa. Thiên Đao và Độc Cô Cửu Kiếm cùng loại, chỉ khác là được chia hẳn thành hai phần, phần pháp quyết tổng quát trị giá 400 thiện công, còn lại đao pháp chỉnh thể có giá trị khoảng hơn năm trăm thiện công.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Kỳ quyết định chỉ đổi phần pháp quyết tổng quát. Dù sao hắn không thiếu đao pháp, chỉ thiếu nhãn giới mạnh như thác đổ, thiếu cảnh giới phản phác quy chân. Nếu đã có bản lý giải cũng như pháp quyết tổng quát rồi, hoàn toàn có thể diễn hóa ra chín đao như Tống Khuyết.
Hào quang hiện lên, trong tay Mạnh Kỳ có thêm một cuốn bí tịch không dày không mỏng, mặt trên đầy bụi, thoạt nhìn vô cùng tầm thường nhưng lại cho người ta cảm giác có khí thế rất lớn.
Hắn lật lật vài trang sau đó lại để vào trong ngực rồi lại tiếp tục tận dụng thời gian tìm kiếm kỹ năng khống chế.
Ban đầu, hắn muốn đổi Sư Tử Hống, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm. Vì không phải chiêu thức nên nó có thể dùng cho cả Khai Khiếu cũng như Ngoại Cảnh. Khai Khiếu vì vận hành chân khí mà có ích cho khẩu khiếu, còn Ngoại Cảnh lại đẩy mạnh việc giao hòa giữa thiền ý trong nội tại với thế bên ngoài để mượn linh khí của đất trời.
Sư Tử Hống tại Khai Khiếu Kỳ sẽ làm cho tai của địch nhân bị chấn động, đầu choáng mắt hoa, hành động trì trệ, sau đó chân tay chậm lại, thậm chí có thể đánh rơi cả vũ khí hoặc trực tiếp lâm vào hôn mê, trong suy nghĩ của Mạnh Kỳ đây là một kỹ năng khống chế không tồi.
Nhưng nếu đã rời khỏi Thiếu Lâm thì nên hạn chế dùng võ công của Thiếu Lâm, không phải vì hắn sợ phiền toái mà không muốn làm khó sư phụ. Bởi vậy, sau khi lật xem vài loại công pháp tương tự với Sư Tử Hống, Mạnh Kỳ không muốn trì hoãn thời gian, không cân nhắc giá cả, nghĩ chỉ cần tìm thấy một công pháp mà hắn cảm thấy phù hợp thì sẽ chọn luôn.
Nghĩ nghĩ như thế, rất nhanh hắn đã phát hiện ra một công pháp cực kỳ thích hợp với mình, đó là Lôi Ngôn!
Ngôn có cửu âm, âm thanh như lôi chấn, hiệu quả tương tự như Sư Tử Hống, nhưng lại có thêm khả năng tấn công cả âm quỷ, oan hồn, có giá trị 420 thiện công.
Mạnh Kỳ thấy mình đã có Lôi Ngân và một phần truyền thừa của Lôi Thần, nếu thêm môn công pháp này nữa, không chừng ngày sau còn có biến hóa khôn lường.
Hắn không do dự, lập tức đổi lấy Lôi Ngôn. Cuốn bí tịch này khá mỏng, chủ yếu là nói về lộ tuyến vận hành chân khí cùng với cách phối hợp chín âm tiết.
Hô, Mạnh Kỳ thở hắt ra, đến lúc này hắn đã đổi xong các công pháp cần thiết cho mình, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Vừa rồi khi đổi công pháp, hắn cảm giác đau lòng muốn chết khi vung tiền ra như thế, bây giờ trong người chỉ còn lại 321 thiện công mà thôi.
Cân nhắc một chút, Mạnh Kỳ cũng không keo kiệt mà giữ lại thiện công. Dù sao hắn cũng không phải đệ tử chân truyền của các môn phái, tài nguyên không thiếu, đổi nhiều một chút mới có thêm cửa sống sót trong các nhiệm vụ Luân Hồi.
Lần này, hắn dùng 200 thiện công đổi lấy phương pháp tu luyện để sử dụng tay trái thành thục, làm trụ cột cho mục tiêu đao kiếm song tuyệt trong tương lai của mình. Dù sao hiện tại hắn cũng không phải Diêu Tinh Lưu, không có cách nào đồng thời sử dụng đao và kiếm, chỉ có thể sử dụng thay phiên nhau. Số thiện công cuối cùng hắn dùng để đổi lấy hai bình Hư Hình Ích Hoa Đan, định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ tu luyện tầng thứ sáu của Kim Chung Tráo, bắt đầu cô đọng các khiếu huyệt liên quan tới tị khiếu.
Đợi đến lúc cô đọng xong, hắn còn một khỏa Thiên Thị Địa Thính Hoàn, có thể dùng để thử mở tị khiếu, trong tình huống khẩn cấp lại dùng thêm đan dược cưỡng ép trùng kích.
Nhìn 21 thiện công còn dư cuối cùng, Mạnh Kỳ không khỏi đau lòng, cảm nhận được cảm giác chân thực của một kẻ đại phú đại quý trong chốc lát trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, như từ trên chín tầng mây chìm sâu xuống đáy bùn vậy.
Lấy lại bình tĩnh, Mạnh Kỳ lặng lẽ xuất ra khối da lông màu đen thần bí, đặt vào giữa cột sáng, chờ giám định.
Đột nhiên, thanh âm của Lục Đạo Luân Hồi Chi Chủ vang lên trong đầu hắn một cách trang nghiêm:
“Bắt đầu nhiệm vụ liên hoàn, làm rõ nguyên nhân vẫn lạc của Chân Võ Đại Đế, ban thưởng theo từng bước hoàn thành. Bước đầu tiên tiến vào mộ phần của Chân Võ Đại Đế, hoặc đợi Luân Hồi tới đó, hoặc dùng Luân Hồi phù tiến vào.”
“Đây là địa đồ tìm được nghi là mộ của Chân Võ, có vẽ kết cấu của các bộ phận bên trong.”
Mạnh Kỳ há hốc miệng, trong lòng rung động, không nghĩ mình lại khởi động nhiệm vụ liên hoàn, mà còn là nhiệm vụ liên quan tới một trong các Đại Đế Đạo Môn – Chân Võ Đại Đế. Nghe nói vào thời điểm đó, dưới tình huống Phật Tổ Đạo Tôn không hiện thế, Chân Võ Đại Đế ngang hàng với Thiên Đế, Ma Chủ, nắm giữ tam thức trong Tiệt Thiên Thất Thức.
Tổ sư khai phái của Chân Võ phái, một trong Đạo Môn tam tông hiện nay, ngày đó ngẫu nhiên nhận được một phần đạo thống của Chân Võ Đại Đế còn sót lại, bên trong có ẩn chứa chân ý truyền thừa của Đạo Diệt Đạo Sinh – một trong Tiệt Thiên Thất Thức, sau đó hắn khai môn lập phái.
Hắn dùng chữ “Chân Võ” đặt tên cho môn phái của mình để tỏ rõ nguồn gốc tu luyện.
Mà trước trận đại chiến giữa Thiên Đế và Ma Chủ, Chân Võ Đại Đế đột nhiên mất tích một cách bí ẩn, nghe đồn thọ nguyên của hắn sắp hết nên mới kiến tạo nhiều phần mộ tiên, muốn sau khi chết có thể bước chân lên con đường trường sinh. Nhưng sau đó, Chân Võ Đại Đế vẫn không hiện thân nên người đời cho rằng hắn đã thất bại và yên lặng tạ hóa.
Nhưng nhìn nhiệm vụ mà Luân Hồi Chi Chủ giao cho, xem ra việc Chân Võ Đại Đế vẫn lạc không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Mạnh Kỳ vô cùng khiếp sợ, thẫn thờ hồi lâu.
“Làm rõ nguyên nhân vẫn lạc của Chân Võ Đại Đế… Vài bước cuối cùng hơn phân nửa là phải có thực lực Ngoại cảnh mới có thể hoàn thành. Cũng giống như nhiệm vụ tiến vào phế tích Cửu Trọng Thiên của Cố Tiểu Tang, nếu không đạt được tới cảnh giới Ngoại cảnh thì e là khó bảo toàn tình mạng trong các nhiệm vụ liên quan tới Đại Năng giả… Mặt khác, tốt nhất nên có giúp đỡ, một mình không nên chống đỡ những nhiệm vụ thế này…” Hiện tại Mạnh Kỳ không có Luân Hồi phù, chỉ có thể suy nghĩ lại. Dù trong lòng có chút nóng nảy nhưng hắn cũng rất lý trí, hiểu rõ vài bước đầu của loại nhiệm vụ này thù lao sẽ không quá cao.
Vì vậy, hắn thu lại tâm tư, nhìn bốn phía xung quanh, lại thấy đám người Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn và Trương Viễn Sơn vẫn chưa xuất hiện, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc.
Nếu nói bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết đi nên mới không tiến vào Luân Hồi được thì Mạnh Kỳ hoàn toàn không tin. Thêm nữa, vừa rồi hắn còn tiễn Trương Viễn Sơn vào am ni cô, dù Phù Chân Chân xúc động uống thuốc độc tự tử đi chăng nữa thì cũng chưa thể phát tác nhanh tới vậy.
“La huynh, nhiệm vụ lần này có chút cổ quái đúng không?” Hắn nhìn thấy La Thắng Y đã hoàn tất việc trao đổi thì quyết định thăm dò người đồng đội có kinh nghiệm hơn hẳn mình trong Luân Hồi này.
Hắn tin tưởng người liên tục đi qua ba thế giới đều có kỳ ngộ như mình rất ít, tốc độ tu luyện cũng không phải người bất kỳ nào ở Luân Hồi có thể so sánh, mà La Thắng Y có xuất thân bình thường, không bái nhập đại phái, trên giang hồ cũng không có danh tiếng xấu, có thể leo lên được Nhân Bảng như hiện tại thì phải khẳng định người này đã có kinh nghiệm rất nhiều ở Luân Hồi rồi.
La Thắng Y đứng đó như một ngọn núi, khí thế bức người, phóng khoáng, hào hùng, hiển nhiên thực lực của hắn đã tăng lên không ít. Nghe hỏi vậy, hắn mỉm cười trả lời: “Hẳn là nhiệm vụ đơn độc và nhiệm vụ hướng dẫn người mới. Hơn nữa đúng lúc nhiệm vụ đơn độc của chúng ta lại cùng ở một thế giới nên biến thành nhiệm vụ hợp tác.”
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu, nếu không có La Thắng Y, hắn cũng có thể đoán đến nhiệm vụ hướng dẫn người mới này. Lúc trước Tề Chính Ngôn và Trương Viễn Sơn đã từng trải qua nhiệm vụ này, chỉ là hiện tại có thêm La Thắng Y nên hắn mới có chút nghi hoặc mà thôi. “Đa tạ La huynh chỉ điểm.”
“Chân Định, không ngờ ngươi cũng leo lên Nhân bảng, thật là làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.” La Thắng Y tất nhiên đã thấy Nhân bảng, cũng biết rõ phản đồ của Thiếu Lâm là ai.
Mạnh Kỳ biểu lộ cứng ngắc, trả lời: “May mắn. May mắn thôi.”
Hắn cũng biết ngoại hiệu của mình là Lôi Đao Cuồng Tăng và Mãng Kim Cương rồi sao?
Hai người không mấy quen biết nên cũng chỉ thuận miệng trò chuyện vài câu không quan trọng, sau đó một lát, sương trắng bốc lên, cột sáng hàng lâm, ba bóng người lạ lẫm hiện ra.
Trước mắt Mạnh Kỳ sáng ngời, ánh mắt nhìn tới người ở giữa đầu tiên. Đó là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, tóc mái ngang trán, mắt to, chiều cao trung bình, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt lãnh diễm, không giống như Giang Chỉ Vi hay Cố Tiểu Tang. Nàng mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, ôm một cây Thất huyền cầm cổ xưa, toàn thân lộ ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoát tục.
Vẻ mặt nàng hơi biến đổi nhưng cũng không quá hoảng loạn, ánh mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh Kỳ và La Thắng Y.
Hai người khác đều là nam tử, một người tầm mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc thanh sam, đầu chít khăn, tướng mạo bình thường, vẻ mặt ôn hòa, tràn đầy phong độ của người trí thức. Người này hiện vẫn cố gắng khống chế mình nên không có cử động nào quá khích.
Người cuối cùng là một nam tử hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ lanh lợi, vẻ mặt từ sững sờ dần chuyển sang trầm tĩnh, ngưng trọng nhìn hai người Mạnh Kỳ.