Mặt trời tỏa ánh sáng xuống mặt hồ Phi Nhạn lấp lánh, những gợn sóng nhè nhẹ lăn tăn. Mạnh Kỳ đứng ở bờ hồ, nhìn theo xe ngựa đi xa, trong lòng đầy cảm khái.
Phong Hoàng hôm nay mới là Phong Hoàng thật sự, vừa điên vừa hoàng, lúc ấy niên thiếu thanh sam mỏng manh, hôm nay trưởng thành hoàng bào ngạo nghễ.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới thầm nhủ: “Đại ca, ta vốn muốn đưa Khai Thiên ấn, Tứ Tượng ấn cho ngươi cảm ngộ làm báo đáp...... Nhưng nếu ngươi muốn ra vẻ phong độ, cương lên xong rồi chạy, vậy thì để sau này tính vậy. Dù sao ngươi cũng có Nhân Hoàng kim thư là đủ rồi......”
Mỉm cười lắc đầu, hắn xoay người đi vào trong rừng bên hồ, lại chui vào cái gốc cây kia, ấn thứ Cao Lãm cho vào trán.
Trước mắt hắn hiện ra rất nhiều hình ảnh, một hoàng giả dung mạo bình thường nhưng uy nghiêm tự sinh đứng trong dòng sông lấp lánh, tay cầm trường kiếm, quay đầu nhìn về phía sau.
Những dòng khí hội tụ, những bóng người thi nhau nhảy ra, diện mạo và trang phục khác nhau, có những người mặt mày, hình dáng giống hệt hoàng giả kia, tồn tại ở trong quá khứ và tương lai.
Kiếm quang phát ra, hư không hiện ra bao nhiêu là sợi dây lấp lánh, trắng trắng đen đen, không ngừng lưu chuyển.
Hoàng giả kiếm quang nhiễu thể, biến hóa vi diệu, đất trời cũng biến hóa theo, hóa thành tam phần ngũ điển, nâng hắn bay lên, thoát khỏi dòng sông thời gian, kéo các nhân quả và các bóng người tới, dung nhập vào cơ thể hắn, sau đó bước vào hỗn độn mênh mông, trở thành chỉ có mình ta, duy nhất thật sự.
Quang ảnh tiêu tán, trong đầu Mạnh Kỳ vẫn còn bồi hồi những hình ảnh mình vừa nhìn thấy.
Đây là những gì Cao Lãm có được khi cảm ngộ “Nhân Hoàng kim thư”, nó không hoàn chỉnh, cũng không phải là nguyên bản ban đầu, thiếu sót rất nhiều chỗ quan trọng. Nếu chỉ căn cứ vào nó để tu luyện sẽ chẳng ra được một cái võ công nào, nhưng nếu chỉ dùng để tham khảo, kết hợp với “Đạo Nhất ấn” để sáng chế “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” vậy thì đã đủ.
“Hồi tưởng quá khứ, kéo tới tương lai, đây là Nhân Hoàng võ đạo đã dựa vào để đặt chân lên Bỉ Ngạn......” Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, hẳn đây là thuộc mấy trang cuối cùng của “Nhân Hoàng kim thư”!
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ kì quái. Cùng là Bỉ Ngạn giả, vì sao Nguyên Thủy, Linh Bảo, Đạo Đức, A Di Đà, Bồ Đề đều vượt qua được một vài kỉ nguyên, mà Nhân Hoàng lại chỉ phát triển được có mấy vạn năm cuối thời Thượng Cổ đầu thời Trung Cổ là truyền vị tọa hóa?
Chẳng lẽ đánh nhau với Yêu Thánh, bị lưỡng bại câu thương, cùng nhau tọa hóa?
Mà thôi, việc này chẳng liên quan gì tới mình. Mạnh Kỳ cầm Kim Sinh kính ra xem. Sau khi có chủ, nó đương nhiên thu nhỏ lại, giờ chỉ to chừng bàn tay, mượt mà không chút tì vết, sáng mướt như mặt hồ, bên trong có rất nhiều những đốm sáng vàng lơ lửng, hình như là hồi ức của các kiếp trước và kiếp này.
Đôi mắt Mạnh Kỳ thay đổi, một mắt trắng, một mắt đen, mi tâm tổ khiếu mở ra, hư ảnh “Đạo Nhất Lưu Ly đăng” xuất hiện, ánh đèn chiếu ra, diễn hóa nhân quả.
Ánh sáng trắng trắng đen đen chiếu vào Kim Sinh kính, những đốm sáng vàng trong kính bay lên, lấp lánh giữa không trung, bao nhiêu kí ức hiện ra trước mắt.
Hình ảnh hắn ở trong thế giới Phong Thần, quyết chí hướng tử cầu sinh. lúc hắn lãnh khốc đánh tan Sinh Tử Vô Thường tông. Khi hắn giết Bất Nhân lâu lâu chủ. Khi hắn lấy được Thất Sát bi. Khi cùng Cố Tiểu Tang liên thủ thăm dò Cửu Trọng Thiên...... Cùng Cao Lãm uống rượu ca hát, nhìn Giang Chỉ Vi trảm ngô gặp ta, biến mất ở cuối đường. Nhìn sư phụ vì mình mà cầu tình. Cùng Cố Trường Thanh, tiểu sư đệ cầu sinh ở Hãn Hải. hồi còn là một tiểu hòa thượng ở trong Thiếu Lâm tự......
Hình ảnh nối tiếp hình ảnh, hắn tiếp tục nhìn thấy mình hồi còn ở địa cầu, từ lúc vất vả đi tha hương cầu học, từ thời đại học về thời bé thơ vô ưu vô lo, từ lúc bi bô tập nói đến lúc mới chỉ là bào thai trong bụng.
Đến lúc này, những đốm sáng vàng đều tắt dần, rơi lại vào trong kính, mọi thứ trở lại bình thường.
“Hồi ở địa cầu cũng coi như của kiếp này?” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, xem ra, “kiếp này” hẳn là lấy nguyên thần tam hồn có bị thay đổi gì hay không để làm tiêu chuẩn, chứ không liên quan gì tới nhục thể?
Nếu đã phán đoán về kiếp này không đúng, vậy có chút thứ cần phải điều chỉnh sửa chữa, để ít nhất đến lúc tự sáng chế công pháp không xảy ra việc trảm sai “đối tượng”!
Tiếp đó, Mạnh Kỳ lấy mảnh vỡ của Lai Thế kính ra.
Ánh đèn của “Đạo Nhất Lưu Ly đăng” chiếu vào mảnh vỡ Lai Thế kính, trên mặt gương xám mờ trồi lên những đốm sáng, từ trên những vết nứt nhỏ xíu của mặt gương hiện ra những hình ảnh khác nhau, bởi vì nó chỉ là mảnh vỡ, nên những gì hắn nhìn thấy không phải là kiếp sau, mà rất có thể chính là tương lai.
Hình thân ảnh này Mạnh Kỳ đều quen thuộc, nào hòa thượng làm bạn với thanh đăng cổ phật, nào nam tử khủng bố miệng hô “Đao đến”, nào người bi thương rơi lệ hỏi ông trời, bị một cây thương đỏ rực xuyên qua người, nào kiếm khách áo trắng, nào đạo nhân điên cuồng, vân vân, nhiều không kể xiết.
Những thân ảnh ấy, đương nhiên, đều mang diện mạo của Mạnh Kỳ.
Đột nhiên, hòa thượng thanh đăng cổ phật nhếch mép, như cười như không!
Nam tử khủng bố, người bi thương hỏi trời, kiếm khách áo trắng, đạo nhân điên cuồng vân vân kia cũng đều nhếch ra nụ cười như có như không y hệt!
Bọn họ đều là cùng một người, là cùng một người trong nhiều tương lai khác nhau! Mạnh Kỳ kinh ngạc, vậy có nghĩa là bất kể là tương lai như thế nào, thì kết cục cũng chỉ có một hay sao? Bị người kia dung hợp?
“Thiên Diễn năm mươi, còn lưu lại một, trời lưu một đường sinh cơ.” Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, nhanh chóng bình phục tâm tình, bắt đầu kết hợp Kim Sinh kính, Lai Thế kính và Đạo Nhất ấn để tìm cách chặt đứt quá khứ.
Hắn chỉ còn thời gian mười tháng, không biết có kịp sáng tạo ra chiêu thức mới hay không, hi vọng việc thu mua Luân Hồi phù ở Tiên Tích sẽ cho tin tức tốt.
............
Trên con thuyền du sông trong đêm, dưới cơn mưa phùn, Mạnh Kỳ ngồi ở khoang thuyền, trong đầu lấp lóe những tia linh quang, khi tụ khi tán.
Hắn độn đến gần Tẩy Kiếm các thì nảy ra ý tưởng mới, nên đoạn đường cuối mới đổi thành mướn thuyền thay vì đi bộ.
Sắc trời tờ mờ sáng, Mạnh Kỳ thở hắt ra, vẫn chưa thành công. Tự sáng chế công pháp cỡ Bá Vương Lục Trảm quả nhiên không phải là đơn giản, nếu không có Đạo Nhất ấn e là hắn còn chẳng tìm ra được hướng đi.
Rời khỏi thuyền, Mạnh Kỳ độn tới Tẩy Kiếm các, hắn không che giấu khí tức, nên chỉ vừa tới sơn môn, Giang Chỉ Vi đã đứng chờ ở cổng.
Một chiếc áo vàng, một người đẹp mĩ lệ giữa cảnh hoa mùa xuân rực rỡ. Cảnh đẹp như vậy, vậy mà chẳng bao lâu nữa thôi, hắn sẽ không được nhìn thấy nữa… Mạnh Kỳ thở dài, hướng tử cầu sinh nói thì dễ, nhưng nó thật sự là cửu tử nhất sinh. Ngày này sang năm có lẽ hắn đã trở thành một cái mộ phần, không còn được nhìn cảnh đẹp này nữa.
Mạnh Kỳ không nói gì, lặng lẽ đi tới. Giang Chỉ Vi như cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong lòng hắn, cô cũng không nói gì, chỉ đứng đó với hắn, cùng hắn đi lên núi.
Mặt trời đã mọc, tỏa ánh nắng vàng rực huy hoàng xuống mặt đất. Mạnh Kỳ như được tân sinh, mỉm cười, truyền âm: “Ta tìm tới Hoàng Tuyền chuyển thế thân, hoàn thành Chân Võ nhiệm vụ liên hoàn, lấy được phần thưởng cuối cùng, ngươi đoán xem là cái gì?”
Giang Chỉ Vi nghĩ nghĩ, khẽ cười: “Nếu bảo ta đoán, vậy vật đó nhất định là thứ khiến ta hứng thú, một chiêu của Tiệt Thiên thất kiếm, hay là tổng cương?”
“Thật là người hiểu ta chỉ có Chỉ Vi mà thôi.” Mạnh Kỳ cười cười, truyền âm trả lời, cầm ra “hạt giống” xanh nhạt, đưa cho Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi mím môi: “Nhiệm vụ liên hoàn đa phần là do một mình ngươi hoàn thành, ta thật là hổ thẹn, nhưng mà quen nhau đã nhiều năm như vậy, ta cũng đã quen dày da mặt với ngươi rồi.”
Quen nhau đã nhiều năm như vậy...... Đúng vậy, thật đã rất nhiều năm...... Ánh mắt Mạnh Kỳ bỗng có chút mơ hồ.
Lần này đến Tẩy Kiếm các, vừa là đưa Tiệt Thiên thất kiếm tổng cương, cũng là cáo biệt.
Hôm nay từ biệt, có lẽ sau này không còn bao giờ gặp lại nhau nữa.
Giang Chỉ Vi ấn hạt giống lên mi tâm, tiếp nhận nội dung tổng cương xong, trả hạt giống lại cho Mạnh Kỳ.
“Quả đúng là Tiệt Thiên thất kiếm......” Giọng nói của cô mơ hồ, xa xăm.
Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ôn hòa mà bình tĩnh: “Ta còn phải đưa nó cho Ngọc Thư xem nữa, cáo từ.”
Giang Chỉ Vi gật gật đầu, nhìn theo hắn xoay người rời đi.
Mạnh Kỳ đi được vài bước, bên tai bỗng vọng tới tiếng của Giang Chỉ Vi:
“Mặc kệ có khó khăn gì, ta cũng sẽ rút kiếm hỗ trợ ngươi.”
Cô nhìn ra được Mạnh Kỳ có tâm sự, nhưng nếu hắn đã không nói, thì cô cũng sẽ không hỏi.
Dừng một chút, Giang Chỉ Vi bổ sung:
“Ngươi vĩnh viễn sẽ không cô đơn đi tới một mình.”
Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, bước chân không dừng, vung tay lên, cười: “Ta cũng là người da mặt dày, nếu ta thật cần hỗ trợ nhất định sẽ mở miệng.”
Có những chuyện mình phải đối mặt một mình!
Giang Chỉ Vi kinh ngạc đứng trên đỉnh núi nhìn theo Mạnh Kỳ khuất bóng.
Năm ấy, ngày ấy, ở trong núi này.