Nếu hoạt tử nhân Sinh Tử Vô Thường tông dễ bị mất khống chế như thế, bọn họ đã sớm tự diệt nhau mà không còn...... trong cảm ứng của Đào Cách Tư, Tà Dục Bồ Tát rõ ràng cũng không hề dự cảm được chuyện này, cũng không ngờ “Phi Liêm” lại tự bạo gây nên nội chiến mà lại nhắm ngay vào cô ta, khiến cô ta cũng vô cùng hoảng hốt.
Dưới chân Tà Dục Bồ Tát xuất hiện một đài sen thất phẩm hai màu đỏ trắng, màu trắng tươi mát, như không như huyễn, màu đỏ nồng đậm, tình dục sâu nặng, mang tới cảm giác vừa tà dị đọa lạc lại vừa thanh tịnh an bình, nở rộ ra vô lượng hào quang, huyễn hóa ra một đóa sen to, từng cánh nở rộ.
Hai tay cô ta kết ấn, chân bước liên tục, thân thể gần như hư hóa, tựa hồ muốn điên đảo Âm Dương, thay đổi khí cơ trời đất, khiến hư không xa xa và bản thân như hòa vào nhau, chỉ một bước đã muốn thoát khỏi nơi trung tâm tự bạo của hoạt tử nhân.
Trong cảm ứng của cô ta, dù Cố Tiểu Tang, Đào Cách Tư, hay Lục Dục Chân Phật, Cực Ác Thiên Ma, Thiên Mẫu Tát mãn đều không ai kịp phản ứng, ra tay hỗ trợ, không ngây người ra thì cũng lựa chọn lui ra phía sau, như cười như không, đứng nhìn cô ta gặp nguy nan.
Sẽ không cho các ngươi như ý! Tà Dục Bồ Tát biết đoàn người đi điều tra lần này đều là ngoài mặt thì khách khách khí khí, nhưng trong lòng đều ước gì những kẻ kia chết đi, tuy nhiên cô ta không ngờ khi thật sự gặp chuyện, mấy người này lại thể hiện ra điều ấy lồ lộ như vậy, khiến cô ta tức mà không biết nói sao, nhưng không sao cả, kẻ có thể trở thành Tông Sư ai cũng đều kinh nghiệm đầy mình, tức thì tức, tâm hồ vẫn vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng định vọt đi xa.
Nhưng cô ta đột nhiên biến sắc, thân thể đang hư hóa bị khựng lại, không thể tiếp tục rời đi như ý muốn!
Ánh mắt “Phi Liêm” lộ ra vài phần giải thoát, cơ thể phình to ra, như có một con sông lớn đang cuồn cuộn chảy qua, thế tự bạo không thể cản được nữa, linh trí của y không cao, nhưng thân hình y là nửa bước pháp thân!
Ầm!
Đào Cách Tư nhìn thấy một vùng sáng trắng, khí lãng bùng ra, sau đó mới nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc, y vội vã na di chạy ra xa.
Sau đó, y nhìn thấy Lục Dục Chân Phật, Cực Ác Thiên Ma và Đại La Thánh Nữ đều ra tay chống đỡ lại ảnh hưởng. người xuất đài sen, kẻ cơ thể trở nên khổng lồ, ai đó xuất ra một bàn tay to vàng rực từ trên chụp xuống, kẻ cầm một cây ma phiên đen ngòm phất ra tầng tầng khí lãng, kẻ quanh thân có sen vàng bay xuống bọc lấy, lại có người mi tâm mọc ra mắt dọc, sau lưng thần linh như ẩn như hiện, một chỉ điểm tới khí lãng.
Có bọn họ ngăn trở, lực tự bạo khủng bố bị áp chế chỉ còn trong một phạm vi rất nhỏ, chỉ có cuồng phong cuốn ra, thổi bay đỉnh lều trại xung quanh.
Quang mang tan biến, Đào Cách Tư đã lại nhìn thấy rõ mọi thứ. Khu vực lều trại nơi tự bạo đã bị san bằng thành bình địa, những mảnh đài sen vỡ rải rác, vẫn còn dính máu, vật gì đó ám vàng bay bay theo gió, hai thanh đoản kiếm đầy vết nứt nẻ rơi dưới đất, đều là bảo binh. Vật phẩm trên người Tà Dục Bồ Tát và những người khác đều bị vỡ tan nát!
Uy lực tự bạo của nửa bước pháp thân quả là ghê gớm… Đào Cách Tư cảm nhận được sự oán niệm không cam lòng còn sót lại của Tà Dục Bồ Tát, mắt y giật giật, nếu đổi lại là y bị Phi Liêm nhắm vào tự sát, e là cũng bị kết cục tương tự, chết không còn xác.
Một tà đạo Tông Sư không ngờ lại chết đi tức tưởi như vậy!
“Cực Ác Thiên Ma, hồi nãy ngươi với hoạt tử nhân cách nhau gần nhất, y bị mất khống chế hẳn không phải là ngẫu nhiên có đúng không.“ Một giọng nói réo rắt như tiếng nước suối vang lên, là “Đại La Thánh Nữ” Cố Tiểu Tang mở miệng.
Đúng rồi! Hoạt tử nhân bị mất khống chế nhất định không phải là ngẫu nhiên! Có kẻ muốn mượn tay giết người, độc chiếm bí mật! Đào Cách Tư quay phắt qua nhìn Cực Ác Thiên Ma chằm chằm.
Cực Ác Thiên Ma cười nhẹ: “Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do? Cố Thánh Nữ trước khi Phi Liêm tự bạo chẳng phải cũng có cử động hay sao, cô đã biết trước hay chăng?”
Lục Dục Chân Phật tiếc hận thở dài: “Tà Dục là một Tông Sư, tâm linh trong sáng, khi gặp phải nguy hiểm lẽ ra phải có một chút cảm ứng, nhưng lão nạp lại không phát hiện ra được điều ấy ở Tà Dục, chỉ nhìn thấy lúc Phi Liêm không thể áp chế tự bạo, ánh mắt Tà Dục vẫn còn mờ mịt thất thố, có phải có một thí chủ nào đó làm hỗn loạn Thiên Cơ, che mắt linh đài của cô ấy có phải không?“
Đào Cách Tư lập tức nhớ tới năm ngón tay trắng muốt xinh xinh không ngừng múa may, động tác rất đẹp.
“Là ngươi!” Đào Cách Tư căm tức nhìn Cố Tiểu Tang.
Chính là cô ta che lấp dấu hiệu nguy hiểm!
Nhiệm vụ Đại Hãn giao cho lại gặp phải sự cố, khiến y khó tránh khỏi thẹn quá thành giận.
Cố Tiểu Tang thánh khiết như trước, đôi mắt thăm thẳm như tinh không bao la, cười yếu ớt: “Phật môn am hiểu siêu độ, Đại Sư lại có Tha Tâm thông trong người, tuy là tả đạo tà tông, nhưng muốn làm một hoạt tử nhân tỉnh lại cũng chẳng có gì khó khăn, tiểu nữ tử chỉ là thấy có cơ hội, lửa cháy thêm dầu một chút mà thôi.“
Lục Dục Chân Phật nhìn Cố Tiểu Tang chằm chằm, hắc hắc cười: “Nếu là lão nạp động thủ, há lại để ngươi nhận ra hay sao? Chân Không gia hương được gọi là cố thổ của tất cả sinh linh, là nơi cuối cùng quay về, khiến hoạt tử nhân giải thoát tựa hồ cũng không phải là việc gì khó.“
Có chuyện trước đó chứng minh, Đào Cách Tư càng thêm có khuynh hướng tin vào lời của Lục Dục Chân Phật, lạnh lùng hỏi: “Đại Sư, Tha Tâm thông có thu hoạch gì không?”
Y đã dồn sức sẵn sàng, dù có đắc tội La giáo, không tiện giết người, cũng phải đập cho Cố Tiểu Tang một trận, không để cho cô tiếp tục châm ngòi giết người!
Lục Dục Chân Phật cười: “Cực Ác thí chủ tâm tư bằng phẳng, theo ta thấy việc này mười có tám chín là Cố thí chủ gây nên, trong tâm tư Cực Ác thí chủ lại có ý tưởng kiên quyết, mặc kệ có phải hay không, thì cũng xem như đúng đi, các người hợp tác với ta, giải quyết Cố thí chủ, Cố thí chủ thần bí khó lường, thủ đoạn phi phàm, nếu có cơ hội, phải giải quyết cô ấy đầu tiên.“
Đào Cách Tư thấy khuôn mặt Cực Ác Thiên Ma hơi hơi biến sắc, vẻ không ngờ Tha Tâm thông của Lục Dục Chân Phật khủng bố như thế, lại có thể từ nhiều cảm xúc tạp nham lọc ra được suy nghĩ thật lòng.
Cố Tiểu Tang nhướng máy, như cười như không nhìn Cực Ác Thiên Ma: “Không hổ là Cực Ác Thiên Ma, phải là phải, không phải cũng là phải.“
Mặt mỉm cười, nhưng nghe ra được sát ý lành lạnh.
Lục Dục Chân Phật tiếp tục nói: “Cố thí chủ nhất niệm không nổi, tâm linh ngưng kết, lão nạp không nghe ra, nhưng nếu không phải lòng mang mưu mô, làm sao như thế?”
“Đại Sư thật sự là lưỡi nở hoa sen, đổi trắng thay đen.“ Cố Tiểu Tang vẫn mạnh miệng.
“Hừ, như vậy mà còn không thừa nhận? Vậy thì dùng quyền cước quyết định đi!” “Thiên Mẫu Tát mãn” Thác Á hừ lạnh.
Lục Dục Chân Phật hơi nghiêng đầu, nhìn Thác Á từ trên xuống dưới, từ khuôn mặt đoan trang đến dáng người lồi lõm khiêu khích, nhìn thẳng vào cảm xúc của cô ta, thấy trong lòng cô ta đầy hận ý, cứ như vừa bị dâm tăng này ‘âu yếm’ qua.
“Thác Á thí chủ, cô rất may mắn, cũng cười nhạo chúng ta, may cho cô chúng ta không phát hiện ra.“ Lục Dục Chân Phật nhếch miệng cười.
Thác Á biến sắc: “Ngươi, ngươi, ngươi......“
Không ngờ lại không nói được thành lời.
Lục Dục Chân Phật cười tủm tỉm: “Thời khắc quyết định ban nãy, Tà Dục đã có năm sáu thành hi vọng chạy thoát ra khỏi khu vực trung tâm, nhưng tiếc thay lại bị ai đó phá, không được như ý, chứ không phải ông trời muốn cô ấy phải chết.“
“Ngươi nghĩ mình có bí pháp có thể ngăn cách Tha Tâm thông, cho nên khinh thường lão nạp?”
“Như Ý thần chú!” Đào Cách Tư giật mình nghĩ ra, đây là thần thông của “Như Ý Thiên Mẫu”, có thể hóa như ý thành không như ý, sửa không như ý thành như ý, bản thân y đã từng được thưởng thức, nhưng lúc ấy nóng lòng bỏ chạy, nên không phát hiện ra.
Thác Á sắc mặt trầm xuống: “Đồ dâm tăng nhà ngươi mơ ước cơ thể của ta, ra ngoài miệng chỉ toàn nói bậy, chúng ta không có Tha Tâm thông, làm sao biết ngươi có nói dối hay không!”
“Lời nói của lão nạp chỉ là phụ trợ, quan trọng là dựa vào tình hình ban nãy mà đoán ra. Tin rằng Đào Cách Tư thí chủ đã sáng tỏ chân tướng, đã có quyết định.“ Lục Dục Chân Phật không cười nữa, lại tạo dáng vẻ đại đức cao tăng, nhưng câu nói tiếp theo của y lại phá tan cái hình tượng ấy, “Đào Cách Tư thí chủ, lão nạp không dám đụng vào Vô Sinh lão mẫu, nhưng mong hãy bắt lấy Thác Á thí chủ, cho lão nạp thưởng thức, lão nạp tất có báo đáp.“
Nói ra đầy vẻ đúng lý hợp tình, không có tí xíu xấu hổ nào.
Đào Cách Tư khẽ gật đầu, thoắt cái biến mất, xuất hiện ở sau lưng Thác Á, một đao bổ xuống, đao nhanh như điện, không thấy dị tượng nào khác.
Y giỏi nhất là ra tay đột ngột, nhất là bây giờ khi trong lòng đang đầy giận dữ, vô cùng muốn chém Thác Á thành trọng thương.
Trường Sinh giáo Tát mãn không ngừng giở trò phá hỏng việc của Kim trướng, Đào Cách Tư tích hận đã lâu, bây giờ các cô lại ra tay nữa, thù mới hận cũ cùng ùa lên trong lòng, y không còn kềm chế được, ra tay đầu tiên.
Bên kia, y cảm ứng được Lục Dục Chân Phật và Cực Ác Thiên Ma đều cũng đã cùng ra tay với “Đại La Thánh Nữ” Cố Tiểu Tang.