Tô Ðát Kỷ?
Hồ ly tinh Thanh Khâu, ngồi ở chủ vị, là đảo chủ, hay là đảo chủ phu nhân?
Hồi còn trẻ, Mạnh Kỳ từng coi phim về Phong Thần diễn nghĩa, có ấn tượng rất mạnh về nhân vật Tô Ðát Kỷ, hôm nay nhìn thấy chính chủ, nhất thời không nhịn được phải nhìn kĩ thêm mấy lần, quả là sắc tự thiên thành, mỗi nụ cười mỗi nhíu mày đều làm người ta mê mệt, đẹp hơn hình ảnh trong phim không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì không có Hồng Quân tồn tại, Phong Thần chi chiến khi tiến hành đến Vạn Tiên trận, Linh Bảo Thiên Tôn xốc bàn cờ, tàn phá thiên địa, gián đoạn Chu Võ phạt trụ, sửa thành mấy giáo hợp nghị, lấy Chu thay Thương, phân phong thiên hạ, đám người Tô Ðát Kỷ hoàn toàn có cơ hội rút về Đông Hải Kim Ngao đảo...... Ừ ừ, khả năng Ðát Kỷ xuất hiện quả thực là rất có khả năng.
Vấn đề duy nhất ở chỗ, cảnh giới và thực lực của Đát Kỉ đều không cao, Vân Trung tử chỉ tiện tay bẻ một cành tùng làm mộc kiếm, treo ngoài cửa cung, thế mà thiếu chút nữa đã trấn áp Ðát Kỷ tới mức hôi phi yên diệt, hôm nay qua thời gian lâu dài, Vân Trung tử đã tọa hóa, sao Tô Ðát Kỷ lại vẫn còn vui vẻ nhảy nhót, như đang ở thời kì xuân sắc nhất thế này?
Hay là Vân Trung tử gặp phải chuyện, nên sớm vẫn lạc, còn Tô Ðát Kỷ vì né tránh ở Kim Ngao đảo, lại có được kì ngộ gì đó, nên tích lũy dần, trở thành Thiên tiên......
Cũng có một khả năng nữa, là Tô Ðát Kỷ này là giả, là hậu nhân của Đát Kỉ thật, hừ, chẳng lẽ ả ta nói cái gì, bọn mình cũng tin vậy hay sao!?
Mạnh Kỳ nhìn Ðát Kỷ từ trên xuống dưới, song cả cơ thể người ta như có một lớp màn sương mù mơ hồ che lấp, khiến hắn không thể nhìn ra hư thật, chỉ đoán được thực lực cỡ trên Địa tiên.
Chuyện Phong Thần có được ghi chép trong chân thật giới, Tô Ðát Kỷ tự báo tính danh, trừ cáo già Vân Hạc lúc nào cũng ra vẻ ‘ta biết hết’, Hàn Quảng luôn không cảm xúc, thì những người khác đều chẳng mảy may xúc động chút nào. Lục đại tiên sinh bình thản chắp tay hoàn lễ, Tô Vô Danh cũng bình đạm mà nhìn, Thái Thượng Vong Tình, mĩ nữ hay trâu bò cũng chẳng khác gì nhau, xem như bình thường. Cổ Nhĩ Đa ánh mắt nóng rực, không chút che giấu sự thưởng thức và ham mê, nếu không phải thực lực không đủ, e là đã vung búa lên cướp người. Cao Lãm chắp tay sau lưng, vẫn ngạo nghễ như mình mới là chúa tể, nhìn Ðát Kỷ như thần linh nhìn người phàm.
Hà Thất thì nhìn kĩ mấy lần, có đồ đẹp thường ai cũng thích, nhưng ông biết Kim Ngao đảo chi yến nguy hiểm, Tô Ðát Kỷ thần bí khó dò, nên trong lòng sự cảnh giác vẫn còn chiếm đa phần. Độ Thế Pháp Vương nấp trong hư không, cả người trong suốt, cảm xúc hơi có dao động, song nhanh chóng thâm liễm lại ngay.
Pháp Thân của thất hải hai mươi tám giới ai cũng có biết ít nhiều về Phong Thần, nên nghe thấy cái tên Tô Ðát Kỷ thì đều chấn động, không ngờ lại gặp được con hồ ly tinh từ thời thượng cổ.
“Dạ Đế” Hoắc Ly Thương lầm bầm: “Thì ra là Tô Ðát Kỷ, hèn gì, hèn gì...... Sinh thời được nhìn thấy vưu vật lưu danh vạn cổ, có chết cũng không tiếc!”
Trong mắt y đầy cuồng nhiệt vì gặp được cái đẹp một cách bất ngờ, cuộc đời như được thăng hoa.
“Tô tiên tử đừng động!” Hoắc Ly Thương vội hô to, móc giấy bút, ngồi bẹt xuống đất, nhanh chóng phác thảo hình ảnh Ðát Kỷ lên giấy, hoàn toàn quên bẵng bản thân và hoàn cảnh xung quanh.
Mấy người “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền và “Xích Đế” Tôn Sở Từ cũng mặc kệ y, chỉ không ngừng đánh giá con hồ ly tinh lừng danh.
Kim Ngao đảo quả nhiên là Ân Thương nhất mạch, lại còn có xen lẫn Yêu tộc!
“Tô Ðát Kỷ...... Đây là hậu duệ của Ân Thương thời Thượng Cổ?” Vân Hạc lầm bầm.
“Ân Thương?” Lục đại tiên sinh chưa từng nghe nói tới cái tên Ân Thương.
Vân Hạc giới thiệu đại khái: “Thời Thượng Cổ Thần Thoại, trước khi Thiên Đình vẫn lạc, chúa tể nơi này chính là Ân Thương hoàng triều, vương tộc là hậu duệ của Huyền Điểu và tế ti Nhân tộc, nửa là thần linh nửa là Nhân tộc, Nguyên Thần và thể phách trời sinh cường đại, tu luyện đạo pháp hoặc võ công đều hơn xa Yêu tộc, Nhân tộc bình thường, tu luyện mười năm còn hơn người khác tu hơn trăm năm”
“Dưới triều Ân Thương có rất nhiều nhân tài, lãnh địa cực rộng, nhân yêu thần linh đều có, đều cúi đầu xưng thần, nhưng thống ngự nghiêng về hoang man, thường làm huyết tinh tế tự, sau này bị chư hầu tạo phản, Vương Triều sụp đổ, việc này nghe nói là do Phật Đạo Thiên Đình Cửu U tranh đấu, cụ thể thì không ai biết, lão đạo chỉ biết được một ít qua vài ghi chép trong điển tịch Vạn Tượng tổ sư để lại.”
“Tô Ðát Kỷ chính là sủng phi của hoàng đế đời Ân Thương cuối cùng.”
Đợi Vân Hạc nói xong, Mạnh Kỳ mới nói: “Tô Ðát Kỷ là hồ ly Thanh Khâu, đến với Trụ vương hình như là do Yêu Hoàng bố trí......”
“Hồ ly tinh? Yêu Hoàng? Vậy Kim Ngao chi yến là âm mưu yêu tộc?” Hà Thất nghe vậy cả kinh.
Hèn gì không nhìn thấy đám Pháp Thân yêu tộc Thái Ly!
Ông vừa dứt lời, một sứ giả Thiên tiên đi vào, sau lưng là Thái Ly và Bạch Trạch yêu vương Chu Ngô.
Mời Khổng Tước yêu vương và Bạch Trạch yêu vương, nhưng không mời đại yêu của thế giới Phong Thần và đám lục bá Tiểu Bạch sư thúc...... Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy sự tình có điểm cổ quái, Kim Ngao đảo này ở đông hải Chân Thật giới, kết nối với hải nhãn phong thần, không lẽ nào không biết có thế giới phong thần tồn tại! Hay vì lý do gì mà không dám mời Pháp Thân của thế giới phong thần?
“Ân Thương suy vong bắt nguồn từ Phong Thần, bọn họ lưng dựa vào Linh Bảo Thiên Tôn, đấu nhau với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật, có lẽ còn có Thiên Đế nhúng tay, cả Phật Tổ lúc đó vẫn còn chưa nhập diệt, cuối cùng hai bên địch ta hình như có biến đổi, dẫn tới thiên địa tàn phá, Phong Thần gián đoạn......” Mạnh Kỳ nói tiếp.
Đây là bí ẩn thượng cổ rất ít người của Chân Thật giới biết được. Chuyện có liên quan tới cao thủ bỉ ngạn đánh nhau, mấy người Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh, Thiên Mệnh đạo nhân đều lắng tai lên nghe rất là chăm chú, Vân Hạc nhíu mày, cảm thấy chuyện Ân Thương còn phức tạp hơn rất nhiều so với mình nghĩ, hèn gì Vạn Tượng tổ sư không để lại ghi chép gì cụ thể, chắc vì sợ sẽ rước lấy họa diệt môn.
Tô Mạnh không hổ là người ứng kiếp, hiểu biết và dính dáng khắp nơi, ngay cả bí ẩn cỡ này mà cũng biết!
Nói xong. Mạnh Kỳ theo bản năng nhìn Cao Lãm, chỉ thấy đại ca tuy rằng nghe có vẻ chăm chú, nhưng dáng vẻ vẫn rất đạm mạc lạnh lùng.
Đại ca chấp chưởng Nhân Hoàng kiếm, đương nhiên hiểu biết về bí mật thượng cổ còn nhiều hơn mình......
Tô Ðát Kỷ cười quyến rũ: “Khách đã đến đông đủ, mời các vị ngồi xuống, thiếp thân tiếp đón không chu toàn, mong thứ lỗi.”
Kim Ngao chi yến chính thức bắt đầu!
Hừm, nếu Ðát Kỷ không phải đảo chủ, chỉ là nữ chủ nhân, vậy đảo chủ thật sự là ai?
Là Trụ vương?
Tuy người này nửa thần nửa người, thiên phú dị bẩm, có khả năng còn sống tới bây giờ, nhưng lúc đó cũng đã có tuổi, tinh thần sa sút, hi vọng trùng chấn kỳ cổ là rất nhỏ, chưa nói không có khả năng chứng được truyền thuyết, sống đến hôm nay.
Truyền thuyết là rất hiếm, không phải muốn là thành!
Mạnh Kỳ không hề có sự đồng tình cảm thông gì với Trụ vương, càng miễn bàn tới Ðát Kỷ họa quốc. Hồng nhan họa thủy, hừ, nếu ông ta giữ được bản thân, không làm nhân tính của mình suy yếu, thì quá lắm tội lỗi của Ðát Kỷ chỉ tới mức xúi giục hướng dẫn mà thôi, Nữ Oa là người phái ả ta tới cũng phải gánh ba phần lỗi.
Nếu không phải Trụ vương, đảo chủ Kim Ngao đảo là ai?
Dạ Đế vẽ xong nét cuối, Ðát Kỷ trên giấy trở nên sống động tới mức muốn bay ra.
“Ly Thương công tử diệu bút sinh hoa, miêu tả thiếp thân quả là xuất sắc.” Mắt Ðát Kỷ ướt rượt, nói cứ như từ trong tâm khảm.
“Không bằng được một phần vạn của Tô tiên tử.” Hoắc Ly Thương chân thành thở dài.
Mạnh Kỳ nhìn mà cười thầm không thôi, Dạ Đế nếu sinh ở địa cầu, nhất định sẽ đeo máy ảnh trên người đi khắp chân trời góc biển mà săn người đẹp, giống như Trần lão sư......
Các vị Pháp Thân ngồi xuống, Tô Ðát Kỷ nhìn chung quanh một vòng, cười khẽ: “Thiếp làm đảo chủ, tùy tiện mời chư vị lên đảo, là có một việc muốn thương lượng.”
Mạnh Kỳ thầm than một tiếng, chính đề đã tới.
“Tô tiên tử xin cứ nói thẳng.” Dạ Đế vô cùng nhiệt tình.
Ðát Kỷ mím môi cười, xấu hổ đẹp muốn chết người: “Đại kiếp tiến đến, rất nhiều đại năng sắp sửa trở về, các vị ăn bữa hôm lo bữa mai, rất có khả năng chết đi bất cứ lúc nào.”
“Kim Ngao đảo ta là truyền từ Ân Thương, từng là chúa tể của nơi này, đối với nhân, yêu, thần linh đều đối xử bình đẳng, vì chờ đợi đại kiếp lần này, đã tự phong bế đảo, hôm nay thời cơ đã đến, nên cũng muốn lại trở về với chư thiên vạn giới.”
Một sứ giả Thiên tiên đi vào, thế là trong điện, ngoài Tô Ðát Kỷ, nơi này tổng cộng có bốn vị Thiên tiên , người nào cũng quanh thân mây khói lượn lờ, gồm một nam tử ánh mắt tang thương từng đi qua Thập Tuyệt đảo; một nữ nhân dáng người thướt tha, cao ngạo nội liễm; một vị yêu khí xung thiên, cao tới hai trượng, một vị như thần linh hàng thế, nắm giữ tất cả trong tay.
Bốn Thiên tiên...... Các Pháp Thân đều căng thẳng.
Tô Ðát Kỷ tiếp tục nói: “Ân Thương tái xuất, nhân thủ có vẻ không đủ, nên muốn tặng cho các vị một cơ hội, sau này sẽ cho mượn khí thế Vương Triều thống ngự chư thiên vạn giới hưng thịnh để trở thành Thiên tiên, có cơ hội chứng thành truyền thuyết.”
Quả nhiên là mời chào...... Mạnh Kỳ tự nhủ.
Không đợi các vị Pháp Thân trả lời, Ðát Kỷ cười tủm tỉm: “Đương nhiên, mọi người lần đầu hợp tác, để tạo niềm tin, ở đây thiếp thân có ‘Cửu Chuyển Ly Huyền đan’ muốn các vị dùng, sau này mỗi năm sẽ tặng giải dược một lần, dần dần sẽ tiêu trừ hết.”
Ả ta nói cười tươi tắn, dung nhan rực rỡ, cứ như đang nói một chuyện gì đó rất hấp dẫn, rất thú vị.
Không khí cứng lại, các Pháp Thân đều sầm mặt.
Báo Thai Dịch Kinh hoàn? Quả nhiên không có ý gì tốt...... Mạnh Kỳ thầm mắng, cảm ứng khí cơ của bốn Thiên tiên và Tô Ðát Kỷ, chờ cơ hội xuất Tru Tiên kiếm trận.
Nếu chỉ có hai Thiên tiên thì tốt hơn......
Càng thêm quan trọng là, nếu mình đám người ra tay, còn lại Pháp Thân có đối phó Thiên tiên khác hay không, bên trong bọn họ có bao nhiêu người âm thầm ngã về phía Kim Ngao đảo như “Âm Tổ” Từ Bi vậy?
Tô Ðát Kỷ như không nhận ra những ánh mắt nguy hiểm bắn vào mình, vẫn cười thản nhiên:
“Thiếp thân biết trong số các vị có người ứng kiếp mà sinh, có bối cảnh bất phàm liên quan tới đấng đại năng, nên chuyện này cũng không làm đến tuyệt, sẽ để lại năm danh ngạch không cần phải dùng ‘Cửu Chuyển Ly Huyền đan’ cũng có thể rời khỏi Kim Ngao đảo. Các vị tự định nhau đi, tin rằng người chiến thắng sẽ chính là người có số mệnh gia thân, nên mới mạnh hơn người khác.”
Lời vừa nói ra, không khí liền hơi giãn ra, mạch nước ngầm bắt đầu trở nên mãnh liệt.
Mạnh Kỳ nhíu mày, muốn ép buộc thì ép buộc đi, rõ ràng là có thực lực áp đảo kia mà, sao lại phải làm bộ làm tịch, châm ngòi nội chiến?
Hừ, có điều cổ quái.