Gợn sóng lấp lánh, hư ảo mà chân thật, không thể nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được tuế nguyệt trôi qua, Quang Âm đao im lặng nằm đó, không phản ứng.
Mạnh Kỳ vẫn thản nhiên như không:
“Nếu Thiên Đế thật sự trở về, trở về trạng thái đỉnh phong thì thôi, nhưng nếu ông ấy cần một thời gian để củng cố, tin rằng sẽ cũng muốn có thêm một minh hữu là Bỉ Ngạn.”
“Chỉ cần tới lúc đó ông ấy hoặc ngươi ra tay một lần, giúp ta chứng Bỉ Ngạn, ta nhất định sẽ giúp đỡ Thiên Đế trở lại đỉnh phong.”
Nói xong, hắn rời khỏi Huyền Thiên tông chưởng môn, thu tâm ma đi, mà không cần chờ Quang Âm đao phản ứng, cũng không quản nó có chuyển lời này cho Thiên Đế hay không.
Ngọc Hoàng sơn còn, Huyền Thiên tông vẫn ở, không có đại nhân vật nào cướp Quang Âm đao đi, hẳn đều muốn “Ôm cây đợi thỏ”!
............
Tầng chót Cửu U, giữa di tích Minh Hải có một nam tử trẻ tuổi mặc bào đen đang ngồi, khuôn mặt thanh tú, chân mày khóe mắt đều tỏ rõ sự chán ghét và uể oải với hồng trần thế tục và vạn sự vạn vật, trên gối đặt ngang một thanh kiếm dài ba thước ba tấc ba phân, u ám không ánh sáng.
Trước mặt hắn chợt có tử mang lóe lên, vặn vẹo mấp máy, hóa thành thân ảnh Mạnh Kỳ.
“Ngươi đã đến.” Thất Sát đạo nhân thản nhiên.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Ta đến đây.”
“Ngươi muốn lấy cái gì để thuyết phục ta?” Thất Sát đạo nhân vẻ đã biết trước vì sao hắn tới.
“Kẻ ở Cửu U có tư cách chen một chân vào trong Chân Thật giới không có ai ngoài ngươi và Cửu Loạn, nhưng tên kia là đồ điên không có lý trí chỉ biết hủy diệt, không trao đổi được.” Mạnh Kỳ đáp.
Không đợi Thất Sát đạo nhân đáp lại, Mạnh Kỳ tiếp tục: “Còn lý do ư. Nếu ta chết, Ma Phật sẽ đem viên mãn, quay về hàng ngũ cổ lão giả, vậy đã đủ chưa?”
Thất Sát đạo nhân bình thản không cảm xúc: “Minh Hải kiếm đã hoàn toàn thức tỉnh, thân ở Cửu U, ta lại là ngụy Bỉ Ngạn, dù có đánh không lại nó cũng đâu phải sợ nó giết được mình!”
“Ma Phật là trước ma sau phật, ta lo y sẽ nghĩ cách đồng hóa thậm chí nuốt mất Cửu U, mà các ngươi trở thành ngụy Bỉ Ngạn bất quá đều chỉ là nhờ Cửu U ban cho mới được như vậy mà thôi.” Mạnh Kỳ chậm rãi nói xong, thân ảnh tiêu tán, biến mất.
Thất Sát đạo nhân nhìn đốm sáng tím lụi tắt, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
............
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Tiếng trẻ con non nớt không ngừng vang lên bên tai, xa xôi đến mức như là từ kiếp trước, Cố Tiểu Tang từ từ mở mắt, trong mắt phản chiếu một vì sao sáng rực, mộng ảo mà thần bí.
Cô nhìn quanh, thấy đây là một gian phòng ngủ vô cùng tráng lệ, đặt một cây đàn cổ vô giá, một thanh tiêu nổi tiếng nhất thiên hạ, dưới đất trải thảm dày ấm áp, thoải mái đến mức người ta muốn nằm lên trên đó.
Đối lập với nội thất xa hoa ấy là những thanh gỗ màu đen đóng đinh ngang dọc trên cửa sổ, tầng tầng lớp lớp, vô cùng kiên cố, tới mức ánh sáng không thể lọt được vào, và nhất là, cái phòng ngủ này không có cửa!
“Thật đúng là vặn vẹo a......” Cố Tiểu Tang cong môi, cười tự giễu, mặc kệ như không nghe thấy tiếng gọi ‘mẫu thân’ vẫn vang vọng không ngừng.
Cô từ trên giường đứng dậy, hai bàn chân trần trắng tinh, bước chậm tới bên cửa sổ, thò tay vuốt ve những thanh gỗ đen.
Thu tay về. Tự nhiên nhìn thấy có một làn ánh sáng mỏng từ ngoài lọt vào, giữa những thanh gỗ không biết từ lúc nào xuất hiện một cái khe hở nhỏ. Khe hở xuyên qua mấy tầng gỗ đóng, cho thấy người làm ra nó rất là kiên trì nhưng ngốc nghếch tới mức không biết linh hoạt.
Nét cười của Cố Tiểu Tang rõ thêm, khẽ nhấc chân, như một hư ảnh xuyên qua chỗ hổng, xuyên qua những lớp gỗ và cửa sổ.
Bên ngoài không phải đình viện, mà là một dòng sông rộng tới mức không thấy bờ bên kia cũng không thấy đầu đuôi, một chiếc đò đậu ở bên bờ, trên đó có một người lái đò già đầu đội đấu lạp.
Cố Tiểu Tang bước tới, nhàn nhã như đi dạo ngày xuân, mất một hồi mới tới chỗ con đò, nhìn thấy rõ người lái đò.
Da mặt ố vàng, nếp nhăn vừa nhiều vừa sâu, lông mi và tóc đều đã rụng sạch, Cố Tiểu Tang không nói gì, cứ thế đi lên đò, ngồi ở đầu thuyền.
Người lái đò chống sào, đò khởi hành, bơi vào lòng sông, lúc này, Cố Tiểu Tang mới mỉm cười, nhẹ nhàng hành lễ:
“Xin chào Tiếp Dẫn Phật Tổ.”
Người lái đò này là Tiếp Dẫn Phật Tổ, là A Di Đà Phật trong Nam Mô A Di Đà Phật, một trong những Bỉ Ngạn cổ xưa nhất?
“Tiếp Dẫn chỉ là Tiếp Dẫn, phật giả vô tổ.” Người lái đò già giọng rất bình thường, chấp nhận xưng hô của Cố Tiểu Tang!
Cố Tiểu Tang mỉm cười: “Bọn họ đều đoán ta sẽ dùng huyết nhục Đông Hoàng để kết nối với Thiên Đạo quái vật, đi tìm Phục Hoàng và Thiên Đế, nhưng chỉ dựa vào thứ đó thì làm sao đủ. Nên ta mới trốn ở trong Tuyệt Đao, giả vờ bày mưu gì đó, đợi tới khi phu quân chém đứt bàn tay Lão Mẫu thò vào Cửu U, ngăn chặn Hắc Thiên Đế, mới dùng Tuyệt Đao che giấu, chạy tới ‘Tha Hóa Tự Tại Thiên’, tiến vào nơi dựng dục ra ‘Đại Tự Tại Thiên Tử’, lấy nguồn cội tâm ma nối kết mộng cảnh, mời Phật Tổ tới đây làm khách.”
“Tha Hóa Tự Tại Thiên” là một tầng đặc biệt của Cửu U, là nhạc viên của Thiên, mà A Di Đà Phật là chủ nhân của mộng cảnh.
“Từ bi, từ bi, thí chủ tìm ta có dụng ý gì?” Người lái đò già chẳng chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên là thỉnh Phật Tổ hỗ trợ phu quân của ta đăng lâm Bỉ Ngạn.” Cố Tiểu Tang nói với vẻ rất đương nhiên, nếu có ai ở đây đứng xem, hẳn mắt sẽ lồi cả ra luôn.
Năm đó kẻ ngăn chặn Đâu Suất cung, khiến Đạo Đức Thiên Tôn không thể ra tay, mới giúp cho Kim Hoàng không kiêng nể gì đối phó Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang chẳng phải chính là A Di Đà Phật hay sao?
Kết thành đồng minh với Kim Hoàng, chia đều nhân đạo hạch tâm cũng không phải là A Di Đà Phật sao?
Cô lại đi tìm kẻ địch để nhờ hỗ trợ, so với bảo hổ lột da còn khó tin hơn!
Người lái đò già nhìn Cố Tiểu Tang, mỉm cười: “Thí chủ có hoành nguyện này, thật là hiếm có.”
“Di Lặc đạo hữu nếu muốn tránh thoát khổ hải, Đạo Đức Thiên Tôn nhất định sẽ ngăn trở, Yêu Hoàng nhất định cũng không muốn vạn tộc đều vào Phật quốc dưới đất, Thanh Đế tuy là Dược Sư Vương Phật, nhưng ngày xưa đã từng xảy ra chuyện trở đạo, hôm nay khó tránh khỏi đòi lại. Chân Không gia hương và Phật quốc dưới đất về mặt căn bản là có xung đột với nhau, ngay lúc quan trọng này, Kim Hoàng sẽ nghĩ như thế nào? Trơ mắt nhìn mình bị suy yếu sao?” Cố Tiểu Tang nói rất lưu loát, “Chỉ bằng hai vị Phật Tổ và Cổ Phật, e là một cây chẳng chống vững nhà, thả Ma Phật ra chỉ tổ tăng thêm kẻ địch mà thôi. Cho nên, lúc Lão Mẫu quyết định trở về trước, ra tay muốn giết ta và phu quân, Phật Tổ không hề dùng hết toàn lực, để lại lời ngụ ý này cho ta.”
Câu cuối cùng cô nói rất bình tĩnh, như tận mắt nhìn thấy A Di Đà Phật làm vậy.
“Đạo Đức thí chủ tuy là tồn thế chi cơ, sẽ bị mạt kiếp làm cho suy yếu, nhưng sớm đã thành tựu Đạo Quả sơ hình, ảnh hưởng cũng không tính lớn, phối hợp Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ngay cả bản thân ta cũng phải rất khó khăn mới ngăn cản được.” Người lái đò già vẫn rất bình thản.
Cố Tiểu Tang nghiêng đầu, bật cười: “Không phải ý bảo Phật Tổ ngài không dùng hết toàn lực, mà là ngài không có thúc giục Phục Hoàng!”
Hai chữ cuối cùng được nâng cao âm điệu, như tiếng sấm giữa trời quang.
Người lái đò già không nói gì, im lặng nhìn Cố Tiểu Tang một hồi mới khẽ thở dài:
“Không ngờ thí chủ lại biết bí mật này.”
Ông ta thản nhiên thừa nhận mình có thể thúc giục Phục Hoàng!
“Thái Cổ chung kết, Tam Hoàng có tổn hại, không riêng Hạo Thiên và Đông Hoàng, Phục Hoàng ở thời kì đầu Thượng Cổ ngắn ngủi quật khởi, sau đó thần bí biến mất, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục không khác gì Đông Hoàng, bị Phật Tổ ngài khống chế. Mà cho dù có Phục Hoàng, Di Lặc đạo hữu muốn tránh thoát khổ hải cũng là vô cùng trắc trở.”
“Phu quân nhà ta vốn có phật duyên, xuất thân từ Thiếu Lâm, lại được Như Lai thần chưởng tổng cương, tu luyện mấy thức thần chưởng, tuyệt không phải là người tự nhiên đối địch với Phật môn, nếu Phật Tổ có thể giúp hắn đăng lâm Bỉ Ngạn, đợi khi Di Lặc đạo hữu chứng đạo, đương nhiên sẽ có qua có lại, Đạo Đức Thiên Tôn nhất định cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“Mặt khác, Phật quốc dưới đất của Di Lặc đạo hữu hẳn cũng rất quan trọng với Phật Tổ ngài nhỉ?”
Lúc cô nói chuyện, con đò không ngờ lại quay về bên bờ, người lái đò kéo đấu lạp xuống che khuất mắt, không đáp lại.
Cố Tiểu Tang đứng lên, rời khỏi đò, theo đường cũ quay về, đến khi dòng sông biến mất, mới cong môi lên cười nhẹ.
Đến khi thân ảnh của cô rời khỏi mộng cảnh, nơi này vẫn chưa tan biến, từ lòng sông chợt dâng lên một vầng trăng sáng, viên mãn vô ngần, lóng lánh trơn bóng, thanh huy vạn trượng.
“Nếu ngươi nghĩ mình sẽ vui khi nhìn thấy Tô Mạnh đăng lâm Bỉ Ngạn, thì lúc trước khi ngươi khống chế Phục Hoàng đã không ngồi xem một trong Tam Thi của Cổ Phật chết dưới kiếm của Chân Võ.” Một giọng nữ thanh lãnh mờ ảo từ trong đó vọng ra.
Người lái đò già mỉm cười: “Vậy thí chủ thấy thế nào?”