Trong hậu hoa viên Chúc phủ, Bách Hoa phu nhân lại dẫn Anh Ninh tới tìm Mạnh Kỳ.
“Độc Thủ tiên sinh quả nhiên bất phàm, khiến Ô Hoành Kiếm ‘May mắn’ thoát được.” bà ta nói cười vui vẻ, sóng mắt đẩy đưa, Anh Ninh đầy mặt khâm phục và sùng bái.
Mạnh Kỳ “Không thèm để ý” nói: “Sao gã lại lan tin này ra? Nay trốn tới đâu rồi?”
Vì ma ngân, hắn muốn bắt Ô Hoành Kiếm!
“Gã báo cho Vân thập tam gia và Vân thất tiểu thư, nói mình suýt nữa thì bị diệt khẩu, đối phương thực lực sâu không lường được, e có liên quan tới cái chết của Vân lão gia tử.” Bách Hoa phu nhân che miệng cười, “Bất quá gã cũng nói không nhìn ra được thân phận của kẻ địch, chỉ mô tả sơ sài bên ngoài, còn hiện giờ gã trốn đi đâu thì ngay cả Vân thập tam gia và Vân thất tiểu thư cũng đều không biết.”
Mạnh Kỳ sợ lộ mục đích, không dám hỏi thêm, chỉ cười nhìn Bách Hoa phu nhân: “Phu nhân, vô sự không đăng Tam Bảo điện, hôm nay tới cửa chắc không chỉ để khen?”
“Độc Thủ tiên sinh minh kiến vạn dặm, thiếp thân không dám giấu diếm.” Bách Hoa phu nhân cười đến cả người rung rung, “Lúc trước Ô Hoành Kiếm nói chuyện Vân lão gia tử tọa hóa có kì quái, tuy rằng không có chứng minh thực tế, nhưng thiếp thân và Vân cửu gia lại thấy ẩn có mấy phần đạo lý, để tránh tự nhiên đâm ngang, cũng muốn xác nhận Vân lão gia tử có thật sự là chết vì hết tuổi thọ hay không.”
Họ đều nghi Vân lão gia tử giả chết, để thanh trừ tai họa ngầm bên trong gia tộc, nếu không xác nhận được chuyện này, thì họ không dám thực hiện các kế hoạch của mình!
“Chuyện này thì có liên quan gì tới mỗ? Muốn xác nhận Vân lão gia tử chết thật hay không, chẳng phải mấy vị đích mạch của Vân gia càng dễ làm hơn sao?” Mạnh Kỳ đứng trước cửa sổ, tay khẽ vuốt ve bông hoa trong bình hoa, giọng rất bình thản.
Vân lão gia tử chưa hạ táng, đang đợi chúng gia thế lực tới cửa phúng viếng, cho nên mấy vị đích mạch đang thay phiên nhau trông coi linh đường, ai mà chả có cơ hội xác nhận!
“Vân cửu gia tất nhiên đã kiểm tra qua, nhưng cuối cùng cũng không ai dám chắc, sau nghĩ tới tả đạo chúng ta rành về âm tà quỷ thuật, nên mời nhờ thiếp thân hỗ trợ, mà thiếp thân lại không phải tới cửa thỉnh Độc Thủ tiên sinh ngài ra tay tương trợ đây sao? Năm đó ngài giỏi nhất là về đoạt mệnh ma công, về mặt sinh tử còn giỏi hơn cả tông sư bình thường, nay vừa lúc có chỗ dùng.” Bách Hoa phu nhân nói rất êm tai, “Thiếp thân thật sự không ngờ lại nhờ được một người phù hợp như thế.”
Độc Thủ Ma Quân năm đó thanh danh không nhỏ, có một số tuyệt kĩ và công pháp thành danh nhiều người biết tới, nhưng bây giờ ‘hắn’ có được kỳ ngộ, thực lực tiến nhanh, không dùng lại mấy chiêu thức kia nữa, nhưng điều ấy không có nghĩa là hắn quên đi chúng.
Mạnh Kỳ cũng khá là tò mò với cái chết của Vân lão gia tử, lại không có khả năng nói mình không biết đoạt mệnh ma công gì sất, ngay cả lộ tuyến hành khí mặt ngoài cũng còn không hay, nên gật đầu: “Mỗ theo các ngươi đi xem.”
Hắn dừng một chút, nói với Bách Hoa phu nhân: “Các ngươi đừng có mượn cơ hội sinh sự, muốn cho Vân lão gia tử dù chưa chết cũng phải chết thật.”
“Tiên sinh sao lại nói thế?” Bách Hoa phu nhân ngẩn người, ánh mắt loe lóe, Anh Ninh rũ mắt, không nói gì.
“Nếu Vân lão gia tử là chết thật, làm cái gì cũng chỉ là dư thừa. Nếu lão là giả chết, với thực lực và sự phòng bị của lão ta, quý phái không có thần binh hoặc nửa bước Pháp Thân thì đừng động vào.” Mạnh Kỳ như cười như không nhìn hai người.
Bách Hoa phu nhân không cười nữa: “Chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ, làm gì có thần binh và nửa bước Pháp Thân, tiên sinh nghĩ nhiều!”
Bà ta cười gượng gạo.
“Như thế tốt nhất, lão phu bất quá chỉ cần một lô đỉnh nửa bước Ngoại Cảnh, nếu việc phải làm phiêu lưu quá lớn, lão phu sẽ bỏ ngang luôn.” Mạnh Kỳ nhìn lướt qua Anh Ninh.
“Tiền bối yên tâm.” Anh Ninh lập tức trả lời, vẻ mặt có vẻ mất mát, thực làm người ta thương tiếc.
......
Vân gia.
Mạnh Kỳ kéo kéo tăng bào trên người, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, quanh co lòng vòng, mình lại giả trang làm hòa thượng.
Hắn và Bách Hoa phu nhân, Anh Ninh không phải do Vân cửu gia dẫn lẻn vào, mà là đóng vai sứ giả của Đông Hải “Tiềm Ly đảo”, quang minh chính đại vào cửa phúng viếng. Vân gia hiện giờ mạch nước ngầm quá mãnh liệt, trận pháp đã mở ra, không ai biết có ai giám thị linh đường hay không, cho nên Vân cửu gia không dám chủ quan!
“Tiềm Ly đảo” nằm sâu trong Đông Hải, tiếng tăm không có mấy, nhưng cũng có chút làm ăn với Vân gia, nên phái người tiến đến phúng viếng cũng là chuyện bình thường. Lão giả đi ngay phía trước Mạnh Kỳ chính là sứ giả Vạn Thủ hàng thật giá thật của “Tiềm Ly đảo”, cùng với “Thiên tí” là hai đại hộ pháp, đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Lão ta rõ ràng có quen biết với Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh, khiến Mạnh Kỳ nhịn không được hoài nghi “Tiềm Ly đảo” chính là một phiên bản con của Tố Nữ đạo!
Cho nên, Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh ra vẻ bộ hạ của “Tiềm Ly đảo” vô cùng dễ dàng, nhưng Mạnh Kỳ thì khác, họ thật sự coi trọng hắn, sợ hắn bị lộ thì không tốt, nên tạo cho hắn thân phận cao tăng hành khất của Tiềm Ly đảo, am hiểu siêu độ và tiếp dẫn vong hồn nhập thế giới cực lạc.
Hôm nay, người trông coi linh đường là Vân cửu gia.
Mạnh Kỳ mặc tăng bào vàng, khoác cà sa đỏ, nét mặt tang thương, bảo tướng trang nghiêm, bước đi.
Hắn chỉ dám cải trang bình thường, không dám dùng Bát Cửu biến hóa, để khỏi bị Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh nghi ngờ thân phận thật của mình.
Về phần tóc, đã có “Huyết nhục có linh”, sau này chỉ cần hít thở vài cái là tóc sẽ lại mọc ra thôi!
Vân gia khắp nơi mặc đồ trắng để tang, chỗ nào cũng thấy áo tang băng tang, ai ai cũng bi thương.
Đi một hồi, đám người Mạnh Kỳ đến linh đường, Vân cửu gia mặc đồ tang đứng ở cạnh cửa, nghênh đón khách.
Người này gần trung niên, mắt nhỏ mà có thần, khách khí đáp lễ, rất nhập vai hỏi: “Vị Đại Sư này là?”
Vạn Thủ đáp: “Vị này là Pháp Chứng đại sư ngủ chùa ở miếu Vạn Năm trên đảo, rất giỏi chuyện siêu độ pháp sự, lão phu cố ý mời hắn tới, để xem có giúp được gì không.”
Thế giới này có tịnh thổ thật sự, siêu độ pháp sự không phải là chuyện lừa gạt, tuy rằng không tin Phật giáo, nhưng đám hiếu tử hiền tôn đều ra vẻ cảm ơn, khom người đáp tạ.
“Chúng ta đã chuẩn bị xong pháp sự, không dám làm phiền Đại Sư, nếu Đại Sư không chê, mời xem giúp bố trí trong linh đường đã thích đáng hay chưa.” Vân cửu gia không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt.
Trong mắt mọi người, ông ta làm rất đúng mực, thực là cấp cho khách mấy phần mặt mũi.
Mạnh Kỳ chắp tay chữ thập, khẽ niệm phật, trong tang thương lộ ra bình thản thanh tịnh, đi vào linh đường, cảm ứng thiên địa khí cơ, nhìn quanh xem xét, hết sức chuyên chú, tuyệt không hề tới gần quan cữu, khiến người trong linh đường đều phải thầm khen vị cao tăng này biết đúng mực.
Nhưng trên thực tế, hai mắt Mạnh Kỳ đã trở nên sâu thẳm, trong mắt như có những sợi tinh tuyến giăng giăng, tạo thành một thế giới thần bí.
Hắn đã ngầm vận tâm pháp “Dính nhân quả”!
Người trong quan cữu chỉ có mấy sợi dây nhân quả theo gió lay động, đến từ hư không, đi về các hướng khác nhau, có cái dính vào thi thể, có cái kéo dài vào hư không, giống như kiếp sau vẫn còn có thể dây dưa!
Mạnh Kỳ nhíu mày, người ở bên trong quả thật là Vân lão gia tử, hơn nữa phần lớn dây nhân quả đều đã bị chặt đứt, không còn tồn ở thế gian.
Nói cách khác, Vân lão gia tử thật sự đã chết!
Nhìn theo hướng nhân quả, thì lão ta đã chết!
“Đổi đan dược tăng tuổi thọ mà lại hết tuổi thọ mà chết...” Mạnh Kỳ chăm chú nhìn những sợi dây nhân quả.
Tuy hắn không thể phân biệt nội dung cụ thể, nhưng đại khái có thể phán đoán. Có những nhân quả rất quỷ dị, ngay cả khi đã chết rồi dây nhân quả vẫn còn, không biết là còn dây dưa cái gì, có dây thì sau khi chết một thời gian là sẽ tự nhiên biến mất, dù Mạnh Kỳ đã luyện dính nhân quả cũng không thể nào nhìn thấy được nữa.
Mạnh Kỳ thu hồi mắt, mắt trở lại bình thường, mới nhận ra trong linh đường lặng ngắt như tờ, ai nấy đều đang nhìn hắn.
“Đại Sư quả thật cao tăng Phật môn, tại hạ vừa rồi thất kính.” Vân cửu gia thay đổi thái độ, trở nên tôn kính.
Bởi vì vừa rồi ông ta cảm nhận được khí cơ trong linh đường biến đổi, một sự huyền ảo rất khó tả, nhìn kĩ lại, mới thấy khí tức của Pháp Chứng đại sư trở nên rất mênh mang kì diệu, siêu khỏi thiên địa , thanh tịnh trang nghiêm, vượt hẳn bình thường!
Cảm giác kì diệu đầy tính Phật môn này đã làm ông ta tin rằng đây quả thực là một cao tăng thật sự.
Người trong linh đường cũng hồi thần, cúi người cảm ơn.
Bách Hoa phu nhân thầm truyền âm, trịnh trọng và sửng sốt: “Tiên sinh thật sự là sâu không lường được, có nhìn ra được Vân lão gia tử chết thật hay chưa?”
“Lão đã chết.” Mạnh Kỳ trả lời, rất chắc chắn.
“Như vậy a...” Bách Hoa phu nhân lầm bầm, không nói gì nữa, chờ Vạn Thủ phúng viếng xong, cùng nhau lùi ra khỏi linh đường.
Đúng lúc này, có một giọng nói vọng vào:
“Đông Hải kiếm trang thiếu trang chủ Hà Cửu tiên sinh và kiếm trang Thái Thượng trưởng lão Hoàng Thái Xung, trưởng lão Hà Hưu đến phúng viếng!”
Hà Cửu đến? Sớm như vậy?
Đông Hải kiếm trang không phải làm người cuối cùng tới phúng viếng sao?
Thiếu trang chủ dẫn theo hai vị Tông Sư, đội hình này thực xa hoa a...
Trường Sinh Tiên Tôn cũng đến đây...
Người trong linh đường sửng sốt, Vân cửu gia vừa sợ vừa nghi, đi ra cửa đón.
Hà Cửu và lão giả tóc ố vàng, lạnh lùng Hà Hưu đi đến linh đường, bên cạnh chính là Ô Hoành Kiếm!
Ô Hoành Kiếm... Mạnh Kỳ lặng lẽ lùi ra thêm một bước.
Không ngờ ở đây lại nhìn thấy gã, hắn cải trang đơn giản thế này, có qua mặt được không?
Ô Hoành Kiếm không chú ý Mạnh Kỳ, chăm chú nhìn vào quan cữu.
Thì ra là tới để nghiệm chứng vì sao Vân lão gia tử chết... Mạnh Kỳ thở phào.
Hà Cửu nhìn quét toàn trường, mở miệng: “Vị Đại Sư này là?”
Y truyền âm cho Hoàng Thái Xung, Hà Hưu và Ô Hoành Kiếm, nói hòa thượng trong linh đường có điểm rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được là ai.
“Là hành khất Pháp Chứng đại sư của Tiềm Ly đảo.” Vân cửu gia Vân Phi Dương giới thiệu.
“Lão phu cũng cảm thấy như vậy.” Hoàng Thái Xung truyền âm trả lời Hà Cửu.
Đông Hải kiếm trang chia làm năm mạch chính, thay phiên nhau quản lý kiếm trang, nhưng Hà gia nhất mạch từ Hà Lục trở đi thế lực quá lớn, liên tục ôm lấy chức vị gia chủ, Hoàng Thái Xung là tông chủ“Vạn Kiếm viện” thuộc mạch khác, là cường giả Địa bảng.
Y nhìn Mạnh Kỳ, bên ánh mắt có kiếm ý, muốn nhìn thấu hắn!