Ninh Tây, dãy núi xanh mướt trùng điệp, bốn dòng sông cùng chảy, phong cảnh rất đẹp.
Lục đại tiên sinh và Hà Thất hạ xuống, đi vào trong thành, theo chỉ hướng của mảnh vỡ Hạo Thiên kính và Đông Hoàng chung, đi tìm kiếp trước thời trung cổ của Lục đại tiên sinh.
Hạo Thiên kính có thể chiếu khắp chư thiên ngoại giới, giúp người ta cảm ứng được “Ta khác”, nhưng nó không có trụ quang chi bảo, không thể chiếu gặp quá khứ tương lai, vốn khó mà giúp tìm được kiếp trước, nhưng mọi người cơ duyên xảo hợp quay trở về thời Trung Cổ, là ở cùng một thời không với kiếp trước, gần như tương đương với một “Ta khác”, cho nên có thể vi diệu cảm ứng được nhau, lại thêm có mảnh vỡ Đông Hoàng chung hỗ trợ, từ không manh mối trở thành có manh mối.
Chu Bộ Hiên phe phẩy quạt, rề rề ra khỏi nhà, đi về phía Lạc Phương phố.
Hắn là đệ tử Ninh Tây kiếm phái, xuất thân gia đình bình thường, bề ngoài hàm hậu, cả người lẫn vật đều vô hại, làm người cũng rất hòa nhã dễ chịu, sư trưởng trong môn đều khắc ấn tượng là trung hậu thành thật. Nhờ điểm đó, mọi việc của hắn đều thuận lợi, sinh hoạt trong Ninh Tây kiếm phái vô cùng sung sướng, rất được tin tưởng và kính trọng, hôm nay đã là cửu khiếu, có hi vọng Ngoại Cảnh.
Những người gặp trên đường đa phần đều có quen biết hắn, ai cũng cười gật đầu chào, chỉ có mấy người là không hề vui, mới nhìn thấy từ xa đã lập tức rẽ sang ngõ khác.
“Chu Bộ Hiên này bề ngoài trung hậu, kỳ thật bụng đầy dao găm. Sư huynh ta chính là mắc bẫy y, mới bị lưu lạc tới mức phải đi trông coi võ quán cho kiếm phái.” Một nam tử xách kiếm phẫn hận nói.
Người lùn cầm kiềm bên cạnh nghe vậy ngạc nhiên: “Chu Bộ Hiên ở trong môn luôn nổi danh phúc hậu thành thực, mà lại đi hại sư huynh ngươi?”
Quả thật nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài?
Người kia hừ một cái: “Nếu thật là thành thật phúc hậu, làm sao hắn được các sư thúc các trưởng lão thích? Làm sao hắn dễ dàng mở ra cửu khiếu như thế? Ninh Tây kiếm phái tuy rằng không bằng thế lực đứng đầu, nhưng trong phái cũng coi như nhân tài đông đúc, cạnh tranh ngầm khá là kịch liệt, nhưng lần nào cũng là hắn chiếm được lợi lớn nhất, chính là giả heo ăn lão hổ mà thôi!”
“Ta đã từng bẩm báo với Tả sư thúc nói thẳng việc này, ngươi có biết sư thúc nói sao không? Nói ‘người này bề ngoài hàm hậu, trong lòng phúc hắc, rất tốt rất tốt’!”
Y đang nói tới hăng tiết, thì có cảm ứng, quay đầu nhìn sang bên, thấy ở đầu ngõ có hai lão giả, một người tóc hơi bạc, ánh mắt chuyên chú, khí chất thu hút, người còn lại khí tức mơ hồ, gần như vô hình.
Y lập tức ngừng bặt, vội kéo sư đệ đi nhanh. Mình chỉ nói xấu Chu Bộ Hiên, chắc không liên quan gì tới các cao nhân đâu!
“Không ngờ kiếp trước của ngươi bề ngoài hàm hậu, trong lòng lại phúc hắc!” Hà Thất cười.
Cơ bản là không có một tí ti gì giống nhau!
Lục đại tiên sinh không nói gì, quay người đi ra khỏi ngõ, nhìn thấy Chu Bộ Hiên ở đường đằng kia.
Rẽ trái, đi một hồi, Chu Bộ Hiên đến Lạc Phương phố. Ngựa quen đường cũ tiến vào “Cẩm Nhã các”.
“Ai dô, Chu công tử, lâu lắm rồi không có tới đó nha, các cô nương ai cũng nhớ thương ngươi a.” Tú bà mang theo làn gió thơm chạy tới đón.
Chu Bộ Hiên cười ngại ngùng: “Sư trưởng quản giáo quá nghiêm, thường không thể rời đi được. Nguyệt Hạ cô nương hôm nay có rảnh không? Gặp mặt hôm đó, tới nay lúc nào ta cũng nhớ.”
“Ai nha, Nguyệt Hạ vừa có khách quý, chính là, chính là......” Tú bà chỉ chỉ về hướng Ninh Tây kiếm phái, ý bảo là trưởng bối trong phái của ngươi.
Chu Bộ Hiên biến sắc, cười gượng: “Thật là không đúng lúc. Thôi thay tại hạ hỏi thăm Nguyệt Hạ cô nương một tiếng nhé.”
Nói xong, hắn xoay người định đi, khóe mắt nhìn thấy hai lão giả bất phàm, còn chưa kịp nghĩ gì, tú bà đã chặn đường: “Ai yêu, Chu công tử của ta ơi, không có Nguyệt Hạ, còn có Nguyệt Lan, Nguyệt Thu mà!”
“Tại hạ chỉ nghĩ tới Nguyệt Hạ cô nương.” Chu Bộ Hiên lắc đầu.
“Hắc, thì ra cũng chuyên tình.” Hà Thất đầy hào hứng nhìn, Lục đại tiên sinh ánh mắt sâu thẳm, không biết nghĩ gì.
Tú bà xoắn khăn tay, do dự một lát, mới hạ giọng nói: “Đêm nay Nguyệt Tịch có......”
Nguyệt Tịch là hoa khôi đầu bài của Cẩm Nhã các, sắc động toàn thành, hơn xa Nguyệt Hạ.
Chu Bộ Hiên ngẩn người, nghĩ tới giai nhân, suy nghĩ về Nguyệt Hạ trong đầu mờ hẳn, hít thở trở nên nặng nhọc: “Tại hạ có thể gần gũi không?”
“Lão thân dẫn ngươi tới, còn có thành công hay không thì phải dựa vào ngươi nha.” Tú bà cười tủm tỉm.
Chu Bộ Hiên lập tức gật đầu, cùng tú bà đi vào nội viện.
Lục đại tiên sinh thở dài, không chút do dự xoay người rời khỏi Cẩm Nhã các.
“Cứ thế đi à? Ngươi không quan sát kiếp trước, thể ngộ sự giao hỗ và sinh ra liên hệ của y với dòng sông lịch sử?” Hà Thất sửng sốt truyền âm, cất bước đi theo.
Chẳng lẽ Lục đại tiên sinh đã quan sát thể ngộ xong rồi?
Không đúng a, cái này phải dùng mảnh vỡ Đông Hoàng chung để từ từ quan sát, không thể nào hoàn thành nhanh như thế được!
Lục đại tiên sinh lạnh nhạt: “Không cần.”
“Không cần? Lục đạo hữu, ngươi với tiểu Tô đạo hữu tuy rằng đạo lộ đặc thù, chém đứt ta khác, không cầu kiếp trước, nhưng cũng phải chiếu hình vạn giới, hồi tưởng quá khứ, bây giờ quan sát kiếp trước nhiều một chút, sau này mới có ích cho việc lưu lại ấn kí, sao ngươi lại không làm?” Hà Thất khó hiểu.
Lục đại tiên sinh rẽ vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, mỉm cười: “Lão phu và Tô tiểu hữu nhìn thì tưởng đường giống nhau, đều là không hóa ta khác, không cầu kiếp trước, nhưng trên bản chất lại có khác biệt rất lớn, mãi tới hôm nay lão phu mới nhận ra.”
“Khác nhau chỗ nào?” Hà Thất càng thêm không hiểu, hai người này đều là “Duy ngã” chi đạo mà?
Lục đại tiên sinh chắp tay sau lưng bước chậm, mỉm cười: “Tô tiểu hữu luyện công pháp là đi theo con đường thiên biến vạn hóa, lo liệu bản thân, trải qua thế sự, là gặp chư tướng phi tướng, biết bản thân vì sao, cho nên hắn có thể sắm được vào nhiều vai khác nhau, thể nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, lưu lại Truyền Thuyết, chế tạo ấn ký, dựa vào sự phản hồi của trời đất và dòng sông lịch sử để điều chỉnh hình tượng, dù hình tượng có khác biệt với bản thân, thì cũng không tạo ra vấn đề gì cho hắn.”
“Bao dung vạn tướng. Thể nạp biến hóa, không mê bản thân, xác thật như thế......” Hà Thất khẽ gật đầu.
Giọng Lục đại tiên sinh trở nên nhu hòa: “Nhưng lão phu thì khác. Lão phu là Lục Chi Bình, Lục Chi Bình trượng phu Diệp Ngọc Nhan, Lục Chi Bình trang chủ Họa Mi sơn trang, quá khứ chỉ là quá trình tạo thành bản chất cho lão phu, lão phu không thể làm được ‘ta khác’, dù đó có là kiếp trước của mình. Bảo lão phu bắt chước bọn họ, để lại ấn kí, lão phu làm không được.”
Cái gì là duy ngã duy nhất. Cái này chính là duy ngã duy nhất...... Hà Thất chợt nghĩ thế, nhíu mày, “Vậy làm sao ngươi chiếu hình vạn giới, hồi tưởng quá khứ?”
Chẳng lẽ cứ dừng lại ở Thiên tiên?
Lục đại tiên sinh lắc đầu cười: “Không biết, tiếp tục mò mẫm thôi.”
“Thật ra đối với chuyện này, lão phu cũng đã mơ hồ có vài ý tưởng. Con đường bình thường là điểm hóa ta khác, tích lũy số lượng dẫn đến chất biến, từ đó giúp bản chất của mình được nâng cao, trở thành Truyền Thuyết. Con đường của Tô tiểu hữu là chế tạo ta những ‘ta khác giả’, để lại ấn kí, sau đó hoàn thành số lượng tích lũy, sinh ra chất biến, trở thành Truyền Thuyết. Phần phía sau của hắn giống với con đường bình thường. Lão phu đang nghĩ có thể nào ‘Thuần hóa bản thân’, từ từ thay đổi, trước khiến bản chất của bản thân đề cao đến Truyền Thuyết, khi đó đương nhiên sẽ chiếu được hình vạn giới hay không, hồi tưởng quá khứ cũng thế.”
“Con đường này giống với Tiên Thiên đại năng, nhưng bọn họ từ nhỏ đã là Truyền Thuyết.” Hà Thất vẫn cau mày, con đường của Lục đại tiên sinh có vẻ rất gian nan, rất rất rất rất gian nan.
Lục đại tiên sinh cười bình thản: “Tận lực mà làm, không vi phạm bản tâm, dù chết cũng không hối hận.”
Ông dịu dàng nhìn Nhất Tâm kiếm, lẩm bẩm:
“Ngọc Nhan, vi phu đã cảm qua “ta khác”, đã gặp qua kiếp trước, đến tận đây mới biết, đường của ta không mượn người khác.”
“Đường của ta không mượn người khác......” Hà Thất nghe mà rung động tới mờ mịt, trong lòng không ngừng vang vọng những lời này.
Nhất Tâm kiếm chi lộ, không mượn người khác.
............
Mặc cung.
Mạnh Kỳ vừa mới tiến vào đại điện, ánh mắt liền bị một lão giả gầy gò thu hút ánh mắt. Pháp Thân của người này mạnh mẽ, đạo lực dư thừa, khí huyết tràn đầy, nếu nhắm mắt lại, không vận chuyển chư quả chi nhân, nhất định sẽ nghĩ người này đang ở thời kì thịnh nhất, như mặt trời đang nhô cao - nhưng bây giờ trực tiếp nhìn thấy, mới phát hiện lão giả này đầy dấu vết thời gian, từ trong ra ngoài đã đầy khí tức mục nát.
Dưới thời gian, ai bất hủ?
Hai tay lão giả không ngừng đổi ấn pháp, đang hết sức chuyên chú luyện chế con rối trước mặt. Con rối này giống ông như đúc, trên nóc điện thi thoảng lại thò xuống những cánh tay máy móc, có long trảo, có ma thủ, có cơ quan tạo vật, phun ra các loại lửa khác nhau, hỗ trợ ông chế tạo, cả quá trình mang đầy nét đẹp máy móc tinh chuẩn.
Giây lát sau, lão giả hoàn thành một giai đoạn luyện chế, ngẩng đầu lên, ánh mắt tang thương nhìn Mạnh Kỳ: “Tô tiểu hữu, đã khiến ngươi chờ lâu.”
“Không sao, vãn bối được lợi không phải là ít.” Mạnh Kỳ không chút để ý, mỉm cười, “Khí Thánh, ngài là đang luyện chế thế thân?”
Lão giả này chính là Mặc cung Khí Thánh, địa vị ngang hàng với Nhân Thánh, thuộc hàng đầu trong chư thánh, một trong ba Thiên tiên có tuổi tác cao nhất.
Khí Thánh nhìn con rối, nét mặt cảm khái và mê ly: “Xem như thế thân đi, linh hồn, Nguyên Thần và chân linh linh tinh, tuy có phân biệt cao thấp, nhưng cuối cùng đều không thể bất hủ, không đăng Bỉ Ngạn, sớm muộn cũng sẽ già cả sẽ ‘hư thối’, cho nên lão phu muốn dùng máy móc bắt chước linh hồn đặc chất, để nhân ngẫu có khả năng tự suy nghĩ và khám phá, gần như tạo ra một sinh mệnh mới, nhưng có thể trường tồn với thế gian.”
Ông thở dài, nở nụ cười khao khát: “Có khi tới lúc lão phu mục nát thành thần thoại, ngay cả Mặc cung cũng điêu tàn, nó cũng vẫn còn đang ngao du chư thiên vạn giới, thay thế lão phu thăm dò đại đạo......”
Mạnh Kỳ nghe đầy kính cẩn, dù hắn không đồng tình với quan điểm của chư thánh, nhưng ít nhất tinh thần luôn khát khao thăm dò đại đạo của họ là đáng được kính nể.
Một lúc sau, hắn bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi Khí Thánh về “Vạn Giới Thông Thức cầu”.
Thời gian trôi qua, ngày qua ngày, Mạnh Kỳ đã có thêm định hướng về “Vạn Giới Thông Thức cầu”, đang lúc hắn định cảm ơn, cáo từ Khí Thánh, thì nghe thấy tiếng Nguyệt Quang Bồ Tát bên tai:
“Cổ Nhĩ Đa, Tô Ðát Kỷ đã tách khỏi Bá Vương, đang đi Ngọc Hoàng sơn.”