Gió thổi sóng gợn lên, hai người đối diện nhìn nhau, sắc trời đột nhiên tối đi, mây mờ che khuất ánh nắng.
“Ngươi rất mạnh!” Ninh Đài trúc trắc nói, tinh khí thần của y được đẩy lên tới cao độ.
Đôi mắt y sáng rực chiến ý, sẵn sàng chết vì võ đạo!
“Ngươi cũng không kém.” Mạnh Kỳ đáp trả.
Hắn còn chưa xuất đao, Ninh Đài đã cảm nhận được áp lực nặng nề, người kia như trở nên cao hơn, to hơn, mạnh hơn, khó mà chiến thắng, ý chí chiến đấu của y bị lung lại.
“Khí thế dễ sợ thật, không thua một tuyệt đỉnh cao thủ nào mà ta từng gặp!Nếu còn giằng co nữa, ta sẽ không rút được kiếm ra mất .” Ninh Đài chợt nghĩ.
Qua mấy tháng, Mạnh Kỳ cảm ngộ pháp lý, tu luyện Pháp Tướng, và nghiên cứu Thần Tiêu Cửu Diệt và Bá Vương Lục Trảm, nay đã có thể sử dụng Bát Cửu huyền công mô phỏng được năm sáu thành!
Gió ngừng, sóng yên , Ninh Đài hơi khom người, tay trái áp sát vào thân, tay phải cầm chặt lấy kiếm:
“Ngô muốn khiêu chiến ngươi!”
Mạnh Kỳ cười: “Ngươi muốn chiến, thì chiến.”
Lời ít mà ý nhiều, không cần phải nói thừa.
Khiếu huyệt đều mở ra, Kim Ô Đại Nhật, tinh thần hỗn độnđều hiện ra, sau đó co lại, cửu khiếu và ngũ tạng lục phủ diễn hóa “Chư thiên”, thời gian đảo ngược, trở lại ban sơ, không trước không sau, không trên không dưới!
“Khai thiên tích địa” đã sẵn sàng phát động.
Lần này, Mạnh Kỳ dời sự ngưng tụ kia lên trên “Thiên chi thương”, dùng kĩ xảo chiêu đao thứ nhất của Bá Vương Lục Trảm, đồng thời ẩn chứa “Vạn vật Phản Hư” Diễn hóa Ngọc Hư Thanh Nguyên đao pháp.
Lần này bế quan, hắn đã dung nhập những gì tìm hiểu được về đao pháp vào tuyệt chiêu tự khai sáng là “Khai thiên tích địa”, những biến hóa sau đó thì nhờ “Một mình ta còn” để suy diễn ra, giúp chiêu đao pháp này đạt tới tiểu viên mãn, tiếp cận Ngoại Cảnh đỉnh phong, phối hợp với thi triển nội cảnh pháp tướng, kết quả tạo ra còn mạnh hơn là dùng một tuyệt chiêu pháp thân bình thường mà hắn không thân thuộc!
Khí thế của Mạnh Kỳ thu liễm vào trong, trở nên sâu thăm thẳm, cánh tay cầm trường đao kia mang tới một cảm giác cô đọng rất kì quái, giống như thanh đao đang bị nhốt bên trong vỏ đao, đang lặng lẽ chờ thời cơ bùng phá ra ngoài.
“Mạnh quá! Chiêu này rất mạnh!!” Ninh Đài thầm nghĩ, khí thế càng thêm bị dao động, đao kia xuất ra, e là không gì chắn được!
Võ học Đông Tang nặng nhất chính là chiêu xuất ra đầu tiên, nó mang theo tất cả khí thế, ý chí và sức mạnh của bản thân, tất cả những thứ ấy kết hợp với nhau và cùng bùng nổ, cho nên chiêu đầu tiên thường rất đáng sợ, nói ngắn gọn, chiêu thứ nhất chính làcảm giác “Súc”.
“Không thể đợi thêm nữa, đợi nữa ắt không thể rút kiếm ra được!” Ninh Đài trán rịn mồ hôi, nheo mắt, khí thế chợt tắt, ‘Súc’ tích lũy được hướng hết vào trong người.
Thuyền con đột ngột dâng lên, bắn nhanh về phía lâu thuyền, Ninh Đài bước ra một bước, rời khỏi thân thuyền.
Y tăng tốc, đạp lên hư không, phóng thẳng về phía Mạnh Kỳ, thân hình hơi cong như cây cung, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, còn chưa ra chiêu!
Từ lúc đến Ngoại Cảnh, đã có thể câu động thiên địa chi lực, để bùng ra kiếm khí, từ xa giết người, nhưng nếu thực lực hai bên không sai biệt nhiều, uy lực của kiếm khí sẽ giảm xuống theo khoảng cách, ảnh hưởng pháp lý cũng tương tự như vậy. Hơn nữa, nếu sức mạnh bản thân chưa được vận lên đủ, cũng làm giảm đi uy lực và khí thế, cho nên, nếu thế lực ngang nhau, chiến đấu thường đều là tới gần mới đánh, vừa dùng được tối đa sức mạnh cơ thể, vừa tăng đến tối đa sức mạnh thiên địa chi lực mà mình câu thông, chiến lực đạt tới mức cao nhất!
Cho nên, Ninh Đài mới súc thế, quyết định tới gần mới mạnh rút kiếm!
Tốc độ của y cực nhanh, thân pháp tạo nên những tàn ảnh mơ hồ, khó mà tập trung vào được, nếu ra tay cũng khó mà chém trúng, lại còn bị mất đi tiên cơ.
Đến!Khi Ninh Đài chỉ còn cách mấy trượng, thì rút kiếm.
Rầm!
Kiếm quang rực lên, sóng biển dâng cao mấy chục trượng, bắn thẳng lên cao, sau đó theo ánh kiếm rơi xuống.
Màu nước tối sẫm, dữ dội nặng nề, đủ ép mọi vật thành bùn nhão!
Mạnh Kỳ không chỉ không rút đao, mà còn ép nén vào trong.
Sự cô đọng trở nên trầm trọng, như thiên địa thời gian đều bị áp súc, lộ ra cảm giáchủy diệt tất cả!
Kiếm quang đã tới gần, sóng cao che khuất bầu trời.
Mạnh Kỳ rút đao!
Tranh!
Tiếng long ngâm vọng đến tầng trời, reo vang réo rắt, truyền khắp Lang Gia.
Ánh đao lóe lên, phá tan trói buộc, đánh vỡ cô đọng, bùng ra một sức mạnh cực đại, sáng lạn chiếu bừng cả không gian.
U ám, sóng biển đều bị cắt đôi, đổ nhào sang hai bên, mặt biển xuất hiện một đường rạch sâu thấy đáy!
Một đao này, quả thực là chôn sâu trong lòng, không minh thì thôi, nhất minh kinh nhân, không phát thì thôi, một phát cắt đứt tất cả, trọng khai thiên địa!
Lang Gia thành, Hà Cửu đang ở Nguyễn phủ, Vương Tư Viễn ở trên núi, các cường giả ngoại cảnhđều quay người nhìn về phía cảng.
Một đao đó đã có uy thế của tuyệt đỉnh cao thủ!
Tô Mạnh tới? Hắn đã đến trình độ này?
Hơn một năm trời hắn chưa hề ra tay trong Đại Tấn, nay vừa ra tay, như núi lửa bùng nổ, làm người ta phải ghé mắt nhìn!
Đương!
Trường kiếm và “Thiên chi thương” Chạm vào nhau, kiếm quang bị đao kia chém một nhát muốn gãy đôi!
Bảo binh trường kiếm bị lủng một cái khe, ánh đao lọt qua, Ninh Đài nhận ra nó đã sắp muốn đứt ra làm hai!
Đúng lúc này, ánh đao đang từ cực cương chuyển sang nhu, tầng tầng biến hóa xuất hiện, dẹp tan sóng gió, đẩy lui Ninh Đài.
Tranh! Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao.
Âm thanh ấy chẳng khác gì mệnh lệnh, quang mang biến mất, sóng biển trở lại bình thường, Ninh Đài lại đứng trên thuyền con, hệt như lúc ban đầu.
Tất cảgiống nhưkhông có gì thay đổi, không có gì xảy ra cả, mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ!
Ninh Đài nghĩ đến xuất thần, sau đó cười điên cuồng:
“Trung Nguyên quả nhiên tàng long ngọa hổ, anh tài vô số, không uổng công ngô tới đây du lịch thử kiếm!”
“Thế gian còn có đao phápbậc này! võ côngbậc này!”
Y không đau lòng chút nào, không phẫn nộ chút nào, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
Sáng nghe đạo. Tối chết cũng cam!
Cũng là võ si...... ấn tượng của Mạnh Kỳ dành cho Ninh Đài trở thành tốt, hắn gật đầu: “Cám ơn đã nhường, nếu là mấy tháng trước, một kiếm này của ngươi ta muốn đỡ được cũng rất gian nan.”
Ninh Đài quả thực là người có tài, nếu trước khi cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao mà phải đấu với y, dù có dùng “Trời giáng Ngũ Lôi oanh” hay “Khai thiên tích địa” thì hết mức cũng chỉ hơi chiếm thượng phong mà thôi, trừ phi thêm hai đầu bốn tay và Pháp Thiên Tượng Địa, bằng không không có khả năng một chiêu đánh bại được y.
“Xin hỏi đại danhthiếu hiệp.” Ninh Đài cất kiếm.
“Cuồng Đao Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Ninh Đài khôi phục vẻ lãnh ngạo, cảm khái: “Ngô một đường hướng tây, gặp gỡ rất nhiều, nhưng người khiến ngô tán thưởng chỉ có hai vị, một trong đó chính là Tô thiếu hiệp ngươi, biết hưởng thụ mà cũng biết chiến đấu.”
“Người còn lại là ai?” Mạnh Kỳ cười hỏi.
“Cũng là một người tự lái thuyền, mặc bào xanh, vẻ mặt mờ mịt, ngô muốn đi qua làm quen, nếu có cùng cảnh giới thì khiêu chiến, nhưng kết quả ngay cả bóng dáng người ta cũng còn không đuổi kịp, chỉ nghe được gã cứ lẩm bẩm không ngừng, cái gì mà ta là ai, ai là ta.” Ninh Đài đáp.
Ta là ai. Ai là ta...... Mạnh Kỳ nheo mắt, nghĩ tới lão đạo sĩ lắm lời đã xích ‘người trông cửa’ ở Vô Ưu cốc, và Mặc bảo Đông Dương Thần Quân lưu lại!
“Y đi về hướng nào?” Mạnh Kỳ giống như lơ đãng hỏi.
“Hướng đông.” Ninh Đài trả lời.
Đông? Mạnh Kỳ nhíu mày.
Đông Dương Thần Quân ở hướng đông?
Hay là Đông Vương Công ở hướng đông?
Mạnh Kỳ biết Ninh Đài không biết gì hơn, hỏi: “Đông Tang là Đông Hải khôi bảo chi địa , có từng nghe tới Thanh Hoa linh mộc?”
“Thanh Hoa linh mộc đã sớm không còn.” Ninh Đài trả lời.
Mạnh Kỳ gật đầu: “Lang Gia đã gần ngay trước mắt, Ninh huynh không đi khiêu chiến Hà Cửu?”
Ninh Đài lắc đầu: “Đấu với thiếu hiệp một trận khiến ta được lợi rất nhiều, phải suy nghĩ một thời gian, sau đó mới lại đi khiêu chiến Hà Cửu.”
Thuyền con chuyển hướng, đi về phía hải đảo gần Lang Gia.
Mạnh Kỳ cười cười, rời thuyền lâu, đi lên Lang Gia thành, bái phỏng Nguyễn phủ.
Giữa âm thanh đàn tiêu sáo thổi xung quanh, Nguyễn phủ càng thêm lặng lẽ.
Mạnh Kỳ vừa rồi đã gây ra động tĩnh rất lớn, hiện đã có một người quen đứng chờ ở cổng, chính là Nguyễn Diêu Quang.
Tóc bà búi gọn, tay cầm long đầu quải trượng, nhìn Mạnh Kỳ từ trên xuống dưới, sau đó thở dài: “Hậu sinh khả uý a!”
Mạnh Kỳ đang định khiêm tốn vài câu, đã nghe Nguyễn Diêu Quang nói: “Ngươi tới không đúng dịp, nhóc Nhị Thập Nhất đang bế quan, chuẩn bị đột phá tới Ngoại Cảnh, sợ là phải mười ngày nửa tháng mới thành công.”
Bà chẳng nghi ngờ gì về chuyện Nguyễn Ngọc Thư sẽ tấn chức.
“Đây là việc vui.” Mạnh Kỳ hơi thấy tiếc, nói luôn vào chuyện chính, “Vãn bối nghe chuyện lam huyết nhân, muốn tới đây đóng góp chút sức lực, không biết Nguyễn gia có sắp xếp gì không?”
Nguyễn Diêu Quang cau mày: “Ngươi còn chưa vượt qua nấc thang trời thứ nhấtđúng không?”
Bà vừa rồi không thấy Mạnh Kỳ triển lộ Pháp Tướng.
“Còn kém một chút.” Mạnh Kỳ thành thật trả lời.
“Lam huyết nhân thiên phú dị bẩm, nếu không bước qua nấc thang trời thứ nhất, nếu gặp phải một lam huyết Ngoại Cảnh sẽ mất mạng như chơi, ngươi đừng mạo hiểm .” Nguyễn Diêu Quang từ chối không do dự.
Mạnh Kỳ bồi thêm: “Vãn bối có bí pháp đối kháng với khả năng khống chế nước của lam huyết nhân.”
“Như vậy à.” Nguyễn Diêu Quang không chút thay đổi, “Lão gia tử đã thỉnh nhờ Vương gia gia chủ dùng ‘Lạc Thư’, đang toàn lực bói toán và điều tra nơi ở của lam huyết nhân, tạm thời chưa có kế hoạch gì hết, ngươi vào phủ chờ mấy ngày đi.”
Tuyệt thế thần binh “Lạc Thư”? Giang Đông Vương gia cũng dính líu vào? Mạnh Kỳ chắp tay khiêm tốn: “Ngọc Thư bế quan, vãn bối ở trong phủ cũng không có ai quen, thôi để vãn bối tìm đạo quan chùa chiền nào đó ở tạm tốt hơn.”
“Như vậy cũng được.” Nguyễn Diêu Quang gật đầu.
Ta chỉ là nói khiêm tốn thôi mà...... Mạnh Kỳ lúng túng, càng cảm thấy thái độ của Nguyễn Diêu Quang kỳ quái.
Hắn quay người, tìm một miếu Tam Thanh trong thành để ở nhờ.