Đằng vân giá vụ, xuất nhập Thanh Minh, là khả năng thiên địa Nhân Tiên đều có, tới cảnh giới truyền thuyết, chỉ cần nghĩ, là ngàn dặm biến thành không, Mạnh Kỳ vừa rời khỏi Côn Luân sơn, đã hiện ra trong Tây Du thế giới.
Bởi vì quan hệ với Đạo Đức Thiên Tôn trấn thế, nên chẳng có thế lực nào có gan dám can thiệp đến nơi đây, mà theo tin tức của Cố Tiểu Tang, thì mảnh vỡ địa phủ rơi ở đây là nhiều nhất.
Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, thôi diễn một chút, theo hi vọng và khả năng lớn nhất mà tới Bắc Câu Lô Châu.
Nơi này mây mù yêu quái hóa thành mây mỏng, bao phủ khắp đại lục, âm khí lạnh tới tận xương, đầy hung lệ hoang man, giữa không trung là hư ảnh đủ loại cảnh tượng thảm thiết.
Chỉ cần nhìn chúng thôi, cũng cảm thấy chẳng khác gì rơi vào mười tám tầng Địa Ngục.
Mạnh Kỳ gật gù, thân hình biến mất.
Trong một huyệt động, xương trắng chất thành đống, khí âm tà lạnh lẽo thổi ào ào.
Có một lối đi uốn lượn hướng xuống dưới, càng đi xuống, khí âm lãnh càng mạnh, càng đặc, hai bên vách và bên trên xuất hiện lớp băng mỏng, hàn ý thấm vào tới tận tâm hải.
Không biết sâu tới bao nhiêu, âm khí hóa khói, quay cuồng thành một biển mây chặn hết đường đi, một đầu có cương thi đen thui đứng đó, thổ nạp âm lãnh uế tử chi ý, rèn luyện nhục thể.
Từ khi mở ra linh trí tới nay, nó biết nơi này chính là chỗ tu luyện Quỷ đạo công pháp tuyệt hảo.
Nhưng nó không dám vào sâu, chỉ dám đi tới chỗ đang đứng mà thôi. Không phải nó sợ bị đông lạnh thành băng, mà là theo bản năng, nó cảm nhận được trong biển mây có một uy hiếp rất lớn, nếu bị cuốn vào, linh trí của nó sẽ bị ma diệt, sẽ lại hóa thành cái xác không hồn, thành ác quỷ.
Bỗng nhiên, nó mở to mắt, ngừng thổ nạp, cảm nhận được biển mây sôi lên, tỏa ra khí tức nóng rực.
Từ sâu trong lòng đất vọng lên tiếng vù vù, đất đá xung quanh rung chuyển, ào ào rơi xuống, biển mây tách sang bên, lộ ra một con đường sâu xuống không thấy cuối.
Cương thi đen thui nhìn thấy một người, đầu đội phiến vân quan, người mặc thủy hợp phục, tiêu sái mà thản nhiên, nháy mắt đã biến mất, làm nó tưởng mình hoa mắt.
“Thế ngoại cao chân của động thiên tiên phủ nào đó?” Cương thi hít sâu sợ hãi.
Lần trước Hùng Bá Bắc Câu Lô Châu Năng Thiên Đế hàng lâm, mà còn không phá được biển mây âm khí này, phải sát vũ mà về, thế mà bóng người vừa rồi lại rất là thoải mái tự nhiên đi qua, đúng vậy, chính là đi qua chứ không phải xông qua, lững thững như đi dạo ấy!
Biển mây âm khí trước mặt Mạnh Kỳ không ngừng tách ra, mở đường cho hắn đi, như đang hoan nghênh chúa tể của mình, im lặng mà phục tùng, để hắn thong dong đi qua tới cuối.
Ở nơi sâu tới mấy vạn trượng, không ngờ lại có một khu vực bình nguyên, đất một màu đỏ sẫm thành đen, trên không trung đầy sương mù tối tăm.
Sâu trong bình nguyên vọng ra tiếng quỷ khóc thê lương không dứt làm da đầu người ta tê dại, âm phong không ngừng cạo qua người, cảm giác như đang ở trong thời không thác loạn.
Mạnh Kỳ vận tuệ nhãn nhìn xuyên qua âm phong và hắc vụ, ở cuối bình nguyên có một đoạn bia đá, dùng thực văn viết ba chữ: “Nại Hà kiều”!
Bi vẫn ở, nhưng kiều đã không còn!
Gật đầu, Mạnh Kỳ vung tay áo.
Cuồng phong gào thét, thiên địa hỗn loạn, nơi bình nguyên từng là Địa Phủ này rung lên, cả mặt đất rung chuyển phản đối, nhưng không hề có chút tác dụng nào, từng chút từng chút bị nhổ lên, thu nhỏ dần lại, rồi chui vào trong tay áo của Mạnh Kỳ.
Âm vụ cuộn trào mãnh liệt, che lấp đi khu vực vừa bị mất.
Mạnh Kỳ một chiêu đắc thủ, không hề dừng lại, lập tức thoáng hiện ra ở chỗ khác của Bắc Câu Lô Châu.
Chuyện vừa rồi nhìn có vẻ rất dễ dàng, không có chút độ khó nào, nhưng đó chỉ là đối với người có đặc thù Bỉ Ngạn mà thôi. Vì tới cấp độ ấy, đã có thể thao túng vận mệnh trong biên độ nhỏ, khiến biển mây âm khí đầy phải tự động tránh lui – trong ấy có mảnh vỡ của Thượng Cổ Địa Phủ mang theo một chút thời không loạn lưu, cương phong cạo được cả xương ở phía trước Nại Hà kiều cũng không phải là hàng dỏm, nếu không có được Sinh Tử chi đạo chân ý, nhất định sẽ không sao tiến lên được. Nếu đổi thành Truyền Thuyết đại năng khác đến nơi này, đương nhiên cũng sẽ ra tay thành công, nhưng quá trình nhất định sẽ kéo ra rất dài, và cực kỳ nguy hiểm.
Lặp lại hành động tương tự, trong một ngày hôm đó, Mạnh Kỳ đã lấy được ba khối tàn phiến Thượng Cổ địa phủ, hắn khẽ niệm tên của Nguyệt Quang Bồ Tát.
Màu xanh vọt lên, Bồ Đề dạt dào, hắn đã thấy mình đang ở trong Đông Phương lưu ly tịnh thổ, nhìn thấy Nguyệt Quang Bồ Tát ngồi dưới bồ đề song thụ.
Mạnh Kỳ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Nguyệt Quang Bồ Tát nói:
“Dược Sư Vương Phật đã có lệnh, ngươi cầm Thất Bảo trản, lấy một ly công đức thủy, để lại hai khối tàn phiến Thượng Cổ địa phủ dưới gốc song thụ là được.”
Xem ra mọi hành động của mình đều đã nằm trong mắt của Thanh Đế...... Mạnh Kỳ hành một lễ, cảm ơn Bồ Tát đã truyền lời, đi tới Bát Bảo Công Đức trì bên cạnh, cầm Phật gia Thất Bảo chế thành ly múc một ly nước.
Một cái múc này thực là rất nặng, Mạnh Kỳ tưởng mình đang múc lên cả một vùng đại hải, mặt nước của Bát Bảo Công Đức trì thụt xuống một khúc.
Đặt Thất Bảo trản xuống trả lại, hắn giữ lại khối tàn phiến địa phủ có tấm bia đá Nại Hà kiều, đặt hai khối còn lại xuống gốc song thụ.
Nói cũng kỳ quái, hai khối tàn phiến này nguyên bản cái nào cũng to cỡ bằng một châu huyện, thế mà bây giờ lại không to trở lại kích thước nguyên bản, mà giữ kích thước như hai bàn tay nằm ở hai bên Thất Bảo trản mà thôi.
Mạnh Kỳ quay qua nhìn Nguyệt Quang Bồ Tát, kể lại chi tiết chuyện mình có ước hẹn với Phong Đô đại đế, chuyện hắn đi thăm dò Sinh Tử nguyên điểm cho Bồ Tát nghe, chỉ giấu lại chuyện “Chư Thiên Sinh Tử luân” và Cố Tiểu Tang, cuối cùng nói:
“Tâm hại người là không thể có, nhưng phòng bị người là không thể thiếu, tới hoàn cảnh hôm nay, vãn bối đành phải mặt dày tới cửa, thỉnh Thanh Đế tiền bối hỗ trợ luyện chế giúp một vật có thể bảo vệ bản thân vào đó mà không ‘Bị đạo đồng hóa’.”
Chóp song thụ tỏa ra những vòng ánh sáng màu xanh lam, tiếng Dược Sư Vương Phật uy nghiêm như vọng tới từ hư vô: “Ngươi lòng có từ bi, ý này đáng khen.”
Ánh sáng xanh lam rơi xuống, bao phủ Thất Bảo trản và hai phiến mảnh vỡ, khói nhẹ tỏa ra, quang ảnh biến ảo, bảo hỏa đung đưa.
Trong lúc chờ đợi, ngoài mặt, Mạnh Kỳ và người quen cũ Nguyệt Quang Bồ Tát chuyện trò vui vẻ, bị Bồ Tát ghẹo là đồ ‘mặt dày’, trong lòng thì vẫn không ngừng suy nghĩ.
Ngay cả Cố Tiểu Tang cũng không đoán ra được Bỉ Ngạn giả ở sau lưng Phong Đô đại đế, nên hắn tạm thời đặt giả thiết tất cả Bỉ Ngạn giả hắn biết đều là chỗ dựa của Phong Đô đại đế, rồi phân tích nếu một người nào đó làm chỗ dựa, thì đại khái người đó sẽ giúp Phong Đô đại đế như thế nào, để đối chiếu xem xét kế hoạch của mình và Cố Tiểu Tang có sơ hở chỗ nào hay không.
Tỷ như, nếu Bỉ Ngạn giả sau lưng Phong Đô đại đế là Yêu Hoàng, vậy thì kế hoạch có vấn đề ở chỗ nào không, nếu Bỉ Ngạn giả đó là A Di Đà Phật, vậy thì có thể xảy ra sự cố nào không.
Nghĩ càng kĩ lưỡng tỉ mỉ, thì mới loại bỏ được càng nhiều những việc ngoài ý muốn và biến số.
Nếu sau lưng Phong Đô đại đế là Đạo Đức Thiên Tôn, thì người này đối với mình là không có ác ý, sau này cũng sẽ không có làm gì hại hắn...... Nếu đó là Linh Bảo Thiên Tôn, thì phải đề phòng trận đồ......
Phân tích một hồi, hắn chợt ngờ một khả năng, ánh mắt trở nên sắc bén hẳn lên, nếu không phải khống chế kịp thời, hẳn đã bị Nguyệt Quang Bồ Tát ở ngay đó nhận ra.
“Nếu thật sự là như vậy, thì mọi chuyện phiền toái hơn mình nghĩ......”
“Tiểu Tang hẳn cũng đã nghĩ ra điều đó, từ kế hoạch của nàng đủ thấy hẳn là nàng cũng đã đang đề phòng việc này, nhưng nàng không nhắc tới chắc là vì sợ một khi nói ra khỏi miệng, sẽ có khả năng bị người đó cảm ứng được......”
“Đương nhiên, cũng không bỏ qua khả năng thói quen luôn giữ lại một chút cho mình của nàng, thói quen không đặt hết hi vọng vào người khác, mà che giấu những chuyện quan trọng để làm bài tẩy bảo vệ bản thân......”
“Ừ, còn một chuyện nữa, một kiếm Chân Võ đại đế trảm Hoàng Tuyền kia đã dùng tới một loại sức mạnh rất kỳ quái, không giống như là sức mạnh của chính bản thân ông ấy......”
Quang mang xanh lam dần rút đi, để lại một trang sách lưu chuyển hai màu đen trắng, trên có ba chữ “Sinh Tử bộ”.
Đương nhiên, đây không phải là bản Sinh Tử bộ của Phong Đô đại đế khi lập âm tào địa phủ, mà chỉ là bảo vật sử dụng một lần mà thôi.
Thu hồi “Sinh Tử bộ”, Mạnh Kỳ trịnh trọng hành một lễ, rời khỏi Đông Phương lưu ly thế giới, trở về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung.
............
Nhoáng một cái vài năm đã qua đi, Nguyễn Ngọc Thư bế quan tĩnh thất, chuẩn bị bước qua quan ải Nhân Tiên.