Thiếu Lâm tự, trong tĩnh thất, Không Văn nhắm mắt ngồi ngay ngắn, hai hàng mi trắng dài rủ qua má, trong lòng vẫn còn đang nghĩ tới vị Pháp Thân thần bí hôm trước đi ngang qua.
Đó là ai, từ đâu tới, tại sao ông lại hoàn toàn không biết hai người này?
Mình chứng được La Hán Kim Thân đã có hơn trăm năm, đã nhìn thấy biết bao nhiêu là thiên tài mới xuất hiện thành tựu Pháp Thân, nhìn thấy rất nhiều vãn bối tài hoa hơn người gặp phải cửa ải khó khăn, trì trệ không tiến, cũng từng du lịch Đông Hải, khổ hạnh Tây Vực, cũng từng thở dài Nam Hoang, chân lượng Cực Bắc, thần du trong thiên địa, tìm kiếm những thế giới khác có sinh linh, nhưng chưa bao giờ có ấn tượng từng gặp nam tử áo xanh và nữ tử áo vàng này.
Trừ phi họ không hề đi lại trong giang hồ, hoặc thuộc hàng lão quái vật đã ẩn cư nhiều năm!
Hay là thuộc môn phái ẩn tu, giống như Lan Kha tự?
Nghĩ đến Lan Kha tự, tim Không Văn bất chợt đập mạnh. Hồi còn trẻ, ông gặp được kì ngộ, sau khi chứng được Kim Thân, đi thần du thiên địa, đã nhìn thấy nơi Báo Thân tịnh thổ kia, nhưng sau trận biến đổi lớn bốn mươi năm trước, ông không còn nhìn thấy Lan Kha tự, trong khi với tính chất của một Báo Thân tịnh thổ, nó không thể tự nhiên biến mất, trừ phi hoàn toàn vỡ tan, hoặc là có nguyên nhân khác, tương tự, những tịnh thổ tàn phá còn sót lại trước khi nay cũng đều biến mất.
Lại nghĩ tới chuyện chân ý truyền thừa thần công trấn phái không còn, nghĩ tới chuyện quỷ dị của bốn mươi năm trước, thì hẳn là có một vấn đề gì đó rất lớn, nhưng ông nghĩ mãi mà nghĩ không ra, hình như ông đã bỏ sót cái gì đó, nhưng chắc chắn là chân tướng của chuyện này rất là khủng bố, rất khủng khiếp.
“Nam Mô A Di Đà Phật.” Không Văn khẽ niệm phật hiệu, quyết định lại đi thần du, xem xem những tịnh thổ động thiên đã biến mất kia có lại chợt xuất hiện trên thế gian hay không!
Nếu vẫn không tìm thấy, thì vào điện các xem lại điển tịch cũ xem sao.
Cơ thể ông trở nên trong suốt, Lưu Ly như kim, thần thức bay ra, lướt vào trong trời đất.
............
Bên ngoài Đại Hùng điện, mấy tăng nhân tạp dịch đang quét sân, khẽ đẩy cửa, định vào trong quét dọn.
Cửa mở ra, họ nhìn thấy hai ngọn đèn lưu ly trước tượng phật đang lặng lẽ cháy, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, pho tượng Kim Thân Phật Tổ bảo tướng trang nghiêm, từ bi thương xót, ngón giữa và ngón cái tay phải chạm vào nhau tạo thế niêm hoa, trước đèn lưu ly, có một nam tử áo xanh, đội phiến vân quan đang đứng. Người này tóc mai đã bạc, tay chắp sau lưng, hơi ngửa đầu ngắm tượng phật tổ, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, bên cạnh hắn còn có một nữ tử mặc đồ vàng nhạt, lặng lẽ đứng đó.
Có người xông vào Đại Hùng bảo điện!
Mà không một ai hay biết!
Tạp dịch tăng không thể so bằng đệ tử thật sự, phản ứng chậm chạp, hơn nửa ngày mới vội vàng chạy ra ngoài, kêu to lên.
Giây lát, Thiếu Lâm đại trận hoàn toàn được mở, giữa không trung có Lưu Ly sáng bóng lóe ra, Đạt Ma viện thủ tọa Không Kiến, Bồ Đề viện thủ tọa Vô Tư, Giới Luật viện thủ tọa Vô Tịnh là những người đầu tiên chạy tới, ai nấy vẻ mặt ngưng trọng, bao vây hai người Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ im lặng nhìn những trưởng lão quen thuộc, chắp tay sau lưng thong thả bước, tiêu sái nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước bước ra đều đạp lên nhịp nối liên kết với thiên địa của họ, khiến khí thế ngưng tụ của họ bị phá vỡ, khiến ai cũng vô cùng khó chịu nhưng lại không thể ra tay.
Một lát sau, Không Văn phương trượng cầm Cửu Hoàn tích trượng bước vào Đại Hùng bảo điện, nhìn Mạnh Kỳ, một tay dựng trước ngực, khẽ khỏi: “Vì sao thí chủ lại tới Thiếu Lâm ta?”
Ông đã sớm nhận ra đây chính là hai Pháp Thân thần bí đã đi ngang qua chùa, nên không dám chỉ trích hai người tùy tiện lẻn vào đây.
Ông nhìn khí tức và bội kiếm đặc thù của Giang Chỉ Vi, đoán cô là người của Tẩy Kiếm các nhất mạch, nhưng thực lực của cô gái này vượt xa người mạnh nhất của Tẩy Kiếm các là Chu Thái Xung.
Là cao thủ tổ tông gì đó đã bế tử quan mấy trăm năm nay mới thành công xuất quan của Tẩy Kiếm các?
Mạnh Kỳ mỉm cười, đưa tay ra mời: “Không Văn phương trượng, chúng ta đổi vị trí đi, thế này có vẻ chủ khách đứng ngược chỗ.”
Lúc này, Mạnh Kỳ đang đứng trước tượng Phật Tổ, còn Không Văn lại đứng ở cửa điện, giống như Mạnh Kỳ mới là chủ, còn ông là khách.
Không Văn thấy Mạnh Kỳ tư thái bình thản, không có địch ý, thì khẽ cúi người hành lễ, đi ngang qua hai người, vẫn duy trì cảnh giác đề phòng.
Phân chủ khách xong, Mạnh Kỳ vẫn cứ như kẻ về tới nhà mình, thoải mái nói: “Các vị ngồi xuống rồi nói.”
Cũng không đợi Thiếu Lâm chúng tăng nói gì, hắn đã khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, Giang Chỉ Vi cũng ngồi xuống theo.
“Thí chủ tiêu sái, còn giống đệ tử thiền tông hơn là lão nạp.” Không Văn cười mỉm, cũng ngồi xuống, đám người Không Kiến, Vô Tư, Vô Tịnh, Huyền Bi lần lượt ngồi xuống, vẫn vây hai người Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi ở giữa.
Mạnh Kỳ để tay lên gối, lại nói: “Nghe nói Thiếu Lâm võ đạo uyên bác, tuyệt học thần công hơn tứ đại, bảy mươi hai loại, vừa vặn tại hạ cũng nổi danh về nghe rộng biết nhiều, sở học phức tạp nên đặc biệt tới đây để thỉnh giáo một hai.”
Tứ đại ở đây chính là Như Lai thần chưởng “Niêm hoa cười”, Ma Kha Phục Ma quyền, Đại Mộng chân kinh, và Dịch Cân kinh.
Quả nhiên là tới khiêu chiến...... Vô Tịnh hừ nhẹ một tiếng, từ khi Thiếu Lâm lập phái, không lúc nào thiếu những kẻ tới đây đòi khiêu chiến, các chúng tăng còn lại cũng nghĩ giống ông, chỉ có Huyền Bi sắc mặt ngưng trọng, bởi vì ông biết đối phương là Pháp Thân, khiêu chiến chỉ có thể là sư tổ.
“A Di Đà Phật, thí chủ đã chứng Pháp Thân, lão nạp chỉ có thể đón theo mà thôi.” Không Văn bình thản đáp lại.
Pháp Thân? Đã chứng Pháp Thân? Đến lúc này, Không Kiến, Vô Tư và Vô Tịnh mới giật mình, không ngờ đây là một vị Pháp Thân!
Thế gian từ lúc nào lại có thêm một vị Pháp Thân?
Hắn chắc chắn sẽ thắng cả phương trượng?
Mạnh Kỳ cười: “Không Văn phương trượng có nắm giữ bảy mươi hai môn tuyệt học chưa?”
“Chưa.” Không Văn bình thản trả lời, “Bảy mươi hai môn tuyệt học đều bác đại tinh thâm, nghiên cứu mấy môn đã đủ để nhìn thấy thiện ý, nếu học hết, e không tránh được tinh lực không đủ, mâu thuẫn với nhau.”
“Nhưng tại hạ muốn được kiến thức các tuyệt học.” Mạnh Kỳ nhìn quanh chúng tăng, “Hay là thế này, tại hạ áp chế thực lực, mong các vị cao tăng vui lòng chỉ giáo?”
Người này rốt cuộc muốn cái gì? Yêu cầu kiểu này, chúng tăng Thiếu Lâm chưa bao giờ gặp phải, Đạt Ma viện thủ tọa Không Kiến và Không Văn nhìn nhau, Không Kiến nói: “A Di Đà Phật, vậy mời thí chủ xem Ma Kha chỉ.”
Vừa dứt lời, mười ngón tay ông như súng liên thanh, âm thanh vù vù xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, những đường chỉ phong màu trắng vàng chi chít, dày đặc bắn khắp nơi, không chừa lối nào để né tránh.
Chỉ phong vừa ra, mười ngón tay của nam tử áo xanh cũng múa may, cũng xuất hiện âm thanh vù vù, cũng xuất hiện vô số chỉ phong màu ám kim khắp nơi.
Phanh phanh phanh! Chỉ phong va chạm, cuồng phong quét ngang Đại Hùng bảo điện, Mạnh Kỳ vừa vặn ngăn cản Ma Kha chỉ của Không Kiến, không cao hơn cũng không thua kém.
“Ma Kha chỉ! Ngươi cũng biết Ma Kha chỉ! Ngươi từ đâu học được Ma Kha chỉ?” Giới Luật viện thủ tọa Vô Tịnh đứng bật dậy, lòng giận bừng bừng.
Kẻ này dám học trộm Ma Kha chỉ của Thiếu Lâm!
Ánh mắt các tăng nhân nhìn Mạnh Kỳ đều chuyển thành khinh bỉ và căm hận.
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Phật môn võ đạo, Như Lai, Đạt Ma đều có thể từ Như Lai thần chưởng ngộ ra tuyệt học, tại hạ không thể hay sao? Tại hạ không chỉ biết có mười hai tuyệt học thôi đâu!”
Qua thời gian tích lũy lâu dài, Thiếu Lâm chúng tăng đã trở nên ngày càng kiêu ngạo, ngày càng tự cao tự đại, đến mức cổ hủ. Hàn Quảng có thể khiến họ nhập ma, một phần lớn cũng chính là vì cái tính này của họ.
“Vậy hãy cho bần tăng được kiến thức!” Ngón trỏ Vô Tịnh gập lên, tạo thế Thanh Hồng Lưu Ly, gõ mạnh tới trước, lập tức có một hư ảnh A Nan Đà Long Vương màu xanh hồng xuất hiện, đánh về phía Mạnh Kỳ, uy mãnh tuyệt luân, bùng nổ nội liễm, chuyên phá ngạnh công hộ thân.
Mạnh Kỳ cũng cong ngón trỏ, cũng xuất tư thế Thanh Hồng Lưu Ly, cũng gõ ra một cái, ba một tiếng đập vào đầu hư ảnh A Nan Đà Long Vương, khiến nó nổ tung, Vô Tịnh không chịu nổi phản phệ, ngã ngồi phịch xuống.
Thật sự là A Nan Đà chỉ! Lập tức các vị cao tăng cùng đứng dậy, Bàn Nhược chưởng, Tu Di Đà chưởng, Vô Tướng kiếp chỉ, Khô Mộc thần công đủ loại tuyệt học cùng xuất ra công kích Mạnh Kỳ, tuy nhiên, tất cả đều bị Mạnh Kỳ dùng chiêu thức giống hệt đánh bật lại.
Đến cuối cùng, cả đám mặt mày dại ra, ngã ngồi xuống bồ đoàn, không thể nào tin vào sự thật.
Nam tử áo xanh này thật sự nắm giữ được cả bảy mươi hai môn tuyệt học!
-- chỉ còn lại Xá Thân quyết, Nhất Vi Độ Giang là chưa được mang ra.
Từ thời Đạt Ma tổ sư tới nay, chưa bao giờ có ai cùng lúc nắm giữ được toàn bộ tuyệt học!
“A Di Đà Phật, thí chủ là lấy một môn Phật gia thần công để phục khắc các loại tuyệt học.” Không Văn phương trượng đã nhìn ra bản chất, đưa bàn tay lên, ngón giữa và ngón trỏ đè lên nhau, như thế niêm hoa, mỉm cười phất một cái về phía Mạnh Kỳ.
Niêm Hoa chỉ thủ trọng thiền tâm, không phải cảm ứng được lộ tuyến vận hành và điều động thiên địa pháp tắc là bắt chước ra được!
Nhưng nam tử áo xanh vẫn cười như thế, sau lưng hiện ra một cây bồ đề khô héo, một tay chỉ trời, một tay chạm đất, nhất thời hóa thành Phật Đà màu vàng, choán đầy thiên địa.
“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”
Sau tiếng niệm to, bồ đề khô héo tỏa rộ Lưu Ly thanh quang, diệc khô diệc vinh, chỉ thẳng vào đáy lòng, đầy ý thiền nồng đậm.
Không Văn tựa hồ ngộ ra cái gì, muốn túm lấy thứ vừa lướt qua trong đầu, đám chúng tăng cũng chìm vào say mê với Phật pháp mình vừa thoáng thấy, say mê với thứ họ nhìn thấy từ trong tuyệt chiêu “Duy ngã độc tôn”.
Sau đó, Không Văn thấy nam tử áo xanh đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra Đại Hùng bảo điện, nhàn nhã thong dong.
............
Phật sống Hô Đồ Khắc Đồ đầu tiên đi tới Thiếu Lâm, trong mắt chỉ coi mỗi một mình Không Văn là địch thủ.
“Hôm nay ta không chỉ thương thế khỏi hẳn, còn nhìn thấy khả năng tiến được thêm một bước. Ta phải khiêu chiến những kẻ địch mạnh, chiến thắng bọn họ, tích lũy khí thế và niềm tin.” Hô Đồ Khắc Đồ bước lên những bậc thang, trong lòng đầy tự tin và hy vọng.
Y nhìn thấy một nam tử áo xanh và một nữ tử áo vàng từ hướng trên đi xuống, song không để ý, hai bên đi thoáng lướt qua nhau.
Nhưng đi mới được mấy bước, Hô Đồ Khắc Đồ lại nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Giang Chỉ Vi:
“Lão nạp nhiều năm không vào giang hồ, không ngờ Tẩy Kiếm các lại xuất hiện một nhân tài như ngươi, Chu Thái Xung khỏe chứ?”