Trên đường phố La thành, những vật cơ quan ở đâu cũng thấy, chở người chở hàng, xây nhà hộ thân, không phải là gì quý hiếm, tiện lợi và phồn hoa khiến Mạnh Kỳ như có cảm giác trở về thành phố của địa cầu.
Bởi vì “Mộc Thánh” đã tạo ra mộc hành chi đạo của mình, thay đổi cây trồng từ căn bản, gia tăng sản lượng, vô cùng bổ dưỡng cho cơ thể, lại có cơ quan trâu ngựa phụ trợ, thu hoạch vô cùng dồi dào, vật chất trở nên thừa thãi, con người được giải phóng sức lao động, khiến số lượng tu đạo, luyện võ, nghiên cứu cơ quan gia tăng gấp bội, cường giả ngoại cảnh tăng nhanh, đi đâu cũng thấy, thậm chí còn có cả Pháp Thân dẫn theo ngoại cảnh đi khai phá tài nguyên trên tinh hải, Mặc cung cũng đã đang nghiên cứu phi thuyền có thể chở người đi ngao du tinh hải.
Quả là phồn hoa.
Đáng tiếc sau hai chuyện của Bá Vương và Ma Phật, nến văn minh này đã hoàn toàn bị hủy diệt...... Mạnh Kỳ dùng con mắt của người đến từ tương lai ngắm nghía, buột một tiếng thở dài. Hắn không tới “Tinh cung” nghe Tâm Thánh dạy học, mà chỉ rong chơi ở đầu đường cuối ngõ, vừa đi vừa không ngừng thôi diễn. Hà Thất tiền bối hẳn là đang ở La thành, phải tìm ra mới được.
“Vì sao Pháp Thân ở trong Tụ Lý Càn Khôn của ta lại không ở chung một chỗ? Không lẽ vì ta có đặc thù bỉ ngạn, cảm nhận được sức mạnh của dòng sông thời gian, nên khi xuyên không, thứ tự trước sau sẽ xuất hiện lệch lạc, chỉ có đồ vật mới có thể đi theo?” Mạnh Kỳ vừa nghĩ vừa bước vào một tòa tửu lâu.
Trên người hắn ngoài Bá Vương Tuyệt Đao, thì tất cả những vật khác đều vẫn còn.
Tửu lâu này trang sức hoa lệ, nhưng khách cũng khá đông.
Mạnh Kỳ theo người hầu đi lên tầng hai. Bỗng trong lòng vừa động, nhìn qua hướng cửa sổ.
Cánh cửa sổ đó nhìn ra sông lớn, tầm nhìn trống trải. Phong cảnh tốt nhất, nhưng đây không phải là điểm quan trọng. Thứ thu hút ánh mắt của Mạnh Kỳ là người ngồi ở cái bàn bên cửa sổ đó, một mĩ nhân mặc nam trang.
Cô đeo trường kiếm bên hông, mặc đồ kiểu nho sinh, một màu xanh thanh nhã, tác phong nhanh nhẹn, mi mắt tú mỹ, mũi thẳng thon, khí chất tiêu sái mà không mất đi tự tin. Cô thò tay ra, bắn ra một lớp kiếm khí mỏng manh, vỗ xuống bàn một cái.
Kiếm khí lóe lên rồi mất, lớp mỡ dính trên mặt bàn tiêu biến, mặt bàn đã sạch sẽ như mới.
Đây là Tuyệt Tiên kiếm pháp.......
Mỹ nhân mặc nam trang, Tuyệt Tiên kiếm pháp. Khí chất tiêu sái tự tin, Mạnh Kỳ khẽ nghĩ đã biết nữ nhân này là ai.
“Bích Nguyệt kiếm tiên” Nhậm Thu Thủy!
Bởi vì Ma Phật chi loạn, những nhân vật được lưu truyền từ thời trung cổ khá là ít, song vẫn có một chút truyền thừa vẫn được kéo dài. Mình có lẽ không thể kiểm tra thực hư, nhưng những nhân vật nổi bật của thời trung cổ thì cũng vẫn biết. Nhậm Thu Thủy chính là một người trong đó.
Xuất thân và lai lịch của cô đều thần bí, khi thành danh thì đã là Pháp Thân. Kiếm pháp có một không hai trong thiên hạ, nhưng không ai biết nó thuộc môn phái nào, mãi tới thời Cận Cổ, “Bích Nguyệt kiếm phái” Tổ sư kì ngộ vào lăng mộ của cô, lấy được một bộ [Tuyệt Tiên kiếm kinh], thế nhân mới biết công pháp của cô rốt cuộc là cái gì, “Bích Nguyệt kiếm phái” và “Bích Nguyệt Lạc Tiên kiếm”, chữ “Bích Nguyệt” trong hai cái tên này đều bắt nguồn từ danh hiệu của cô.
Nhậm Thu Thủy cũng là một trong những Pháp Thân ít ỏi không tham gia vây công Bá Vương, sau thời Bá Vương chư thánh, tấn chức Thiên tiên, trở thành một trong những trụ cột chống đỡ đại cục, trở thành nhân vật số một số hai trong thiên hạ, sau đó tọa hóa trước thời Ma Phật loạn thế.
Không ngờ tùy tiện đi dạo cũng gặp được nhân vật trong Truyền Thuyết, song hiện giờ cô vẫn còn chưa đạt tới đỉnh phong, vẫn còn rất là “Ngây thơ”...... Mạnh Kỳ mỉm cười, thản nhiên cất bước, đi về phía Nhậm Thu Thủy, tuy rằng cô ẩn giấu khí tức, nhưng nếu Tâm Thánh còn đang dạy học, thì đương nhiên là cô chưa đặt chân tới cảnh giới Thiên tiên, bây giờ quá lắm chỉ là Địa tiên, cũng có khả năng chỉ mới vào Pháp Thân không lâu -- nếu không đến Pháp Thân, làm sao giấu được hai mắt của mình!
Nhậm Thu Thủy đang ngắm cảnh sông, vẻ rất hưởng thụ.
Cô quay đầu lại, nhìn nam tử bào xanh đi về phía mình.
Hắn muốn làm gì? Nhậm Thu Thủy khẽ nhướng mày.
“Kiếm pháp hay, có khác với bảy đại kiếm pháp tuyệt thế đương thời!” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Nhậm Thu Thủy là kiếm tiên, hứng thú với kiếm pháp đương nhiên là chuyện không cần phải bàn cãi, chỉ có đề tài này mới có thể khiến cô mở miệng.
Nhậm Thu Thủy giật mình, khẽ cười: “Bảy đại kiếm pháp đứng đầu là những cái nào vậy?”
Hiện thời không có cái loại xếp hạng này, đều là người đời sau tổng kết.
Mạnh Kỳ phất áo, tiêu sái ngồi xuống: “Phật ra Như Lai, đạo từ Tiệt Thiên, đa số kiếm pháp mạnh nhất trên thế gian đều do Tiệt Thiên thất kiếm diễn hóa mà có, nhưng từ sau thời Thượng Cổ, Tiệt Thiên đã thất truyền, dẫn tới việc các đường kiếm pháp tự sáng tạo ra đua nhau tranh sáng, trong số đó có bảy môn nổi bật, vượt qua những môn còn lại.”
“Môn đứng đầu là ‘Thánh Nhân chín kiếm’ của Nhân Thánh, chí công vô tư, cương trực không cong, nội thánh ngoại vương, lấy kiếm pháp chịu tải đạo của bản thân, mạnh nhất thời đại.”
“Thánh Nhân chín kiếm danh bất hư truyền” Nhậm Thu Thủy gật đầu, đồng tình với đánh giá của Mạnh Kỳ, hứng chí chờ hắn nói tiếp.
Mạnh Kỳ lật chén trà, tự châm trà nhấp một ngụm: “Đứng thứ hai là Giang Đông Vương thị kết hợp ‘Toán kinh’ tạo ra Khám Hư kiếm pháp, chỉ thẳng vào chỗ còn thiếu sót của đạo vận, có thể dùng tư thế khắc chế để đối phó kẻ địch, nếu không nhìn ra được thiên cơ Vương thị che dấu, thì khó mà cản được kiếm pháp này.”
“Giang Đông Vương thị truyền thừa từ Thượng Cổ, đương nhiên là có điểm xuất chúng, ngoài Lạc Thư, kiếm pháp quả thực cũng khiến người ta sợ hãi.” Nhậm Thu Thủy lại tán đồng.
“Đứng thứ ba là Tứ Tuyệt kiếm của Khí Thánh, ‘Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình’; đứng thứ tư là Mộc Thánh ‘Vạn Vật thần kiếm’, dùng đạo sinh sôi, khó mà địch nổi; đứng thứ năm là Tuyết Sơn kiếm phái ‘Vạn Cổ Băng Tịch kiếm’, một kiếm ra, thiên địa đóng băng; đứng thứ sáu là Ma môn ‘Thái Thủy Thiên Ma kiếm’, ngàn vạn biến hóa, hư ảo và chân thật xen lẫn với nhau, khủng bố vô cùng; đứng thứ bảy là Thiên Địa Kiếm Tông ‘Bát Hoang Vô Cực kiếm’, mạnh mẽ cả thiên hạ đều biết. Trong bảy môn đó, kiếm pháp của ngươi lại không thuộc môn nào cả.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
“Đúng là không phải. Vậy ngươi biết lai lịch kiếm pháp của ta không?” Nhậm Thu Thủy thấy tò mò. Người này chỉ điểm kiếm pháp, dáng điệu rất là tùy ý dễ dàng, có phải đã nhìn ra bí mật kiếm pháp của mình không?
Mạnh Kỳ cười nhìn cô: “Thời Thái Cổ Thượng Cổ, thực ra còn có một môn kiếm pháp đứng ngang hàng với Tiệt Thiên thất kiếm, nó phân thành bốn bộ, Tru Tuyệt Hãm Lục, ngươi tu luyện chính là một trong số đó, Tuyệt Tiên kiếm pháp.”
Nét cười của Nhậm Thu Thủy biến mất, ánh mắt đầy ngưng trọng.
Người này thật sự nhìn ra lai lịch kiếm pháp của mình!
Hắn biết Tru Tuyệt Hãm Lục tứ đại sát kiếm!
Nhậm Thu Thủy trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Ngươi hiểu biết về kiếm pháp như thế, như không gì không biết, vậy ngươi luyện là môn kiếm pháp nào?”
Mạnh Kỳ hắc một tiếng: “Ta à?”
“Ta tu luyện là ‘Tiệt Thiên thất kiếm’.”
Tiệt Thiên thất kiếm? Bàn tay Nhậm Thu Thủy siết thành nắm đấm.