Đạm kim lóe sáng, trường kiếm như một dải ánh sáng, chỉ xéo lên bầu trời xanh, Cao Lãm đi quanh Phong Thiên đài ba vòng, cao giọng nói:
“Đại đạo sơ phân, thần ma tại thượng, vạn giới sinh linh đều là thịt cá, mặc cho các người xâm lược, tuy văn chí đạo, khó gặp Đại La, nên trước có Thiên Đình, trói buộc tiên thần, ký kết quy điều, phân thanh lý trọc, khai chúng sinh thành tiên chi môn, sang Vạn Linh Phong Thần chi lộ, là thời Thượng Cổ hưng thịnh, yêu nhân các nơi, tranh phân tiên đồ. Cho đến khi Thiên Đình rơi xuống, thành pháp không còn, yêu loạn đại địa , tiên thần chi sự chỉ còn lại lục địa, không còn trời xanh, kéo dài đến nay, mưa gió khó điều, lôi điện tùy ý, đại đạo quyền lực hỗn loạn.”
“Nay trẫm lập Phong Thiên chi đài, tụ tập ức vạn sinh linh Đại Chu, lãnh thổ hai mươi bảy châu, dương danh nhân đạo quang huy, thay trời lập thần, sử tiên thần quy vị, quyền lực các an, thương sinh được bảo hộ, kiếp số được tiêu.”
Sau mỗi một câu nói, Phong Thiên đài lại rung lên, năm tế đài tượng trưng cho ngũ phương ngũ đế xung quanh rực lên màu ánh sáng của mình, thiên tượng bắt đầu biến hóa, tầng mây xây đắp, đại địa không minh, một mặt trời mới mọc lên, nhu hòa chiếu xuống.
Quang mang lan ra như nước, tới chỗ Phong Thiên chi đài, hình khắc chư thiên tinh tú và các sắc thần tượng đều sáng lên, nổi hình lên như thật.
Phía dưới cùng, thổ địa sơn thần, thiên tướng lực sĩ trở nên sống động, tỏa ra ánh sáng, sau đó dần chìm xuống, hòa vào lãnh thổ Đại Chu, để mỗi một vùng mỗi một núi như đều có tiên thần trông giữ.
Oanh long long !
Cả khu vực trung tâm Chân Thật giới chấn động, phát ra tiếng kêu nhẹ, bên trên Phong Thiên đài mây khói ngưng tụ, hóa thành một tấm Cẩm Tú Sơn Hà đồ, hình vẽ tỉ mỉ sống động, cái gì cũng có, như bản thu nhỏ của lãnh thổ Đại Chu.
Sơn Hà đồ dung nhập vào cùng với mấy tầng dưới cùng của Phong Thiên đài, như trở thành một hình khắc của Phong Thiên Đài.
Những tầng bên trên cũng dần sáng lên, tinh quan Tinh Quân, chư thiên Đại Thánh. Hư không lắc lư, bầu trời tối đi, từng ngôi sao một sáng lên, bắn tia sáng xuống, chiếu vào vị trí tương ứng trên Phong Thiên đài.
Quang mang nhanh chóng lan tới cấp độ ngũ phương ngũ đế, trời cao trở nên sáng bừng, như vừa được gột rửa.
Từ trên chỗ cao vô cùng vọng xuống tiếng chuông trống, bốn phía gió thơm ngào ngạt, âm thanh thánh thót, như có tiên thần hạ phàm.
Trên Phong Thiên đài dần hiện ra hư ảnh Cửu Trọng Thiên tàn phá u ám, nó từ từ hạ thấp xuống, như cũng muốn cùng hòa vào với Phong Thiên đài.
Tiên nhạc phiêu đãng, tiếng sấm như trống, trời đất đều như thần phục dưới chân Nhân Hoàng, Cao Lãm thu hồi Nhân Hoàng kiếm, định cắm nó vào chỗ hạch tâm của Phong Thiên đài, hoàn thành một bước cuối cùng, lấy nhân đạo thống thiên.
Nhưng, từ trong hư ảnh Cửu Trọng Thiên đột nhiên nổi lên một tầng đỏ sậm. Một luồng khí tức hỗn loạn khó tả trào ra, đông tây điên đảo, âm dương loạn xạ khắp nơi, tạo nên những lốc xoáy không có quy luật, ngưng tụ thành một đôi mắt đáng sợ, lạnh lùng lạnh nhạt đến cực điểm.
Là nó !
Đôi mắt vừa mới xuất hiện, Mạnh Kỳ liền nhận ra, chính là đôi mắt đáng sợ mà hắn nhìn thấy khi hồi tưởng quá khứ, bàng quan nhìn cảnh trận chiến Thiên Đình rơi xuống.
Hồi đó, đôi mắt này không quan tâm đến ngoại vật, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn vào động tĩnh của Cửu Trọng Thiên, rất là quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.
Nó chỉ vỏn vẹn liếc qua một cái, mà đã làm hắn suy nghĩ lung tung, thiếu chút nữa tự bạo !
Sao nó lại xuất hiện lúc này?
Đôi mắt đỏ sậm hỗn loạn nhìn xuống Phong Thiên đài, không hề bị nhân đạo chi khí quấy nhiễu.
Chỉ sau tích tắc, hư ảnh Cửu Trọng Thiên sụp đổ, những vì sao tắt ngúm, bầu trời cũng lẩn dần đi.
Cao Lãm không kịp phản ứng, Mạnh Kỳ cũng không kịp ra tay.
Ầm vang, ầm vang, ầm!
Hình khắc pho tượng phù quang bốn tầng trên cùng của Phong Thiên đài phát ra tiếng vỡ tan.
Trong Trường Nhạc thành, Vương Tư Viễn lặng lẽ nhìn, sau lưng là bốn thị nữ bưng đàn, kiếm, bàn cờ và thẻ tính.
“Ài......”
Y lắc đầu thở dài, xoay người biến mất trong biển người mờ mịt.
............
Đôi mắt đỏ thẫm khủng bố biến mất, dị tượng trên trời cũng không còn gì. Tất cả mọi người đều chìm trong im lặng. Quả là Thiên Đạo thâm thúy khó dò, không thể nào nắm chắc được.
Cao Lãm đứng ở trên Phong Thiên đài, kiếm chỉ xéo xuống đất, gió thổi đế bào bay phất phới.
Thời khắc cuối cùng, thất bại trong gang tấc.
Mạnh Kỳ bất chợt nhớ tới chuyện Yến Nhiên. Đại ca luôn tự mình bố cục, khí thôn trời đất, ngực có càn khôn, tính kĩ mọi việc rồi mới làm, làm việc luôn không tuân theo lẽ thường, khiến người ta không sao đoán trước được, trước nay đều từ trong thế cục phức tạp mà đảo ngược thành kết quả mong muốn, giành được thắng lợi, nhưng bây giờ, hai chuyện quan trọng nhất đều lại không thành công, chưa cứu được người mình yêu, cũng mất đi cơ hội tốt nhất để nhân đạo thống thiên.
Trong khi mình thì ngược hẳn, nạn nhỏ thì gặp hoài, nhưng đại sự thì lại luôn cho kết quả tốt.
Không ai ngờ được tới phút cuối lại như thế này!
Đôi mắt đỏ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Vị ở sau lưng đại ca không đoán ra được nó sẽ xuất hiện sao? Người ở sau lưng Hàn Quảng cũng không đoán được? Hay là cố tình không nhắc nhở, để xóa bỏ cái chướng ngại vật cực lớn cho quá trình trọng lập Thiên Đình của Hàn Quảng là Phong Thiên đài này?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến mọi người đều không thể tin được, cũng không kịp làm gì.
Nhìn Cao Lãm, Mạnh Kỳ cảm nhận được cái cảm giác “Anh hùng bi ca”, không khỏi thầm than vì thương hại.
Tạo hóa thực trêu người, thế sự quả là khó liệu, hi vọng đại ca không bị ảnh hưởng đến đấu chí, tiếp tục không ngừng cố gắng, hiện tại không thành, tương lai vẫn còn có cơ hội để bù lại!
Cao Lãm thu hồi Nhân Hoàng kiếm, con ngươi u ám thâm thúy, bình tĩnh nói với con dân Đại Chu:
“Mọi chuyện há có thể tẫn như nhân ý, nhưng chỉ cầu không thẹn với lòng, không chịu lùi bước, trẫm cũng không phải chưa từng gặp phải thất bại, từng gặp rất nhiều lần không như ý, nhưng vẫn từng bước hướng về phía trước, cuối cùng sẽ có một ngày có thể lấy nhân đạo thống thiên.”
“Hôm nay nghi thức phong thiên tuy chưa tận toàn công, không thể đến trời xanh, nhưng cũng tính là đã chưởng khống được đại địa, có thể sắc phong các thần linh thổ địa , thành hoàng, sơn thần, Hà Bá, công tào để che chở Đại Chu, phù hộ chúng sinh.”
Ý chỉ của đại ca quả là mạnh mẽ...... Mạnh Kỳ vui mừng nghĩ, sau đó nhìn Cao Lãm sắc phong thành hoàng thổ địa các loại cho các khu vực quan trọng của Trường Nhạc.
Nghi thức phong thiên kết thúc, đại diện của thế lực các phương lục tục rời đi, trở lại Trường Nhạc hoàng cung, Mạnh Kỳ mới nói với Cao Lãm:
“Hoàng huynh, chuyện tốt thường gian nan, đừng để ý.”
Cao Lãm chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời xanh, chậm rãi nói: “Đôi mắt đỏ sậm hỗn loạn kia hình như là một đại nhân vật Bỉ Ngạn. Xem ra trẫm không thể vòng qua nó để lấy nhân đạo thống thiên, đợi đến khi các Bỉ Ngạn giả trở về, thế cục sẽ hoàn toàn thay đổi, sẽ lại phải đánh một ván cờ mới......”
Trước mặt Mạnh Kỳ, y không hề che giấu sự uể oải của mình, nhưng quyết tâm suy nghĩ tìm tòi đối sách còn nhiều hơn.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, mỉm cười: “Cũng không phải là không có cách vòng qua.”
“Hửm?” Cao Lãm quay qua nhìn hắn.
“Lấy được Phong Thần bảng, dùng nó hoàn thành nhân đạo thống thiên, nhưng vật ấy đang ở trong tay Lục Áp, muốn lấy được không dễ, hơn nữa Lục Áp tâm tư khó dò, có thể cũng có dã tâm, khó mà thuyết phục được y hợp tác.” Mạnh Kỳ nói.
“Phong Thần bảng......” Cao Lãm gật đầu, nếu như có vật ấy, không cần nghi thức, chỉ cần đem kết hợp nó với Phong Thiên đài là có thể thay trời phong thần.
Y trầm ngâm: “Lục Áp là một trong những Tạo Hóa hiếm hoi của thế gian, tâm tư quỷ quyệt, việc này phải suy nghĩ thật kĩ, từ từ rồi tính.”
Mạnh Kỳ thấy nơi này không còn việc của hắn, nhớ tới manh mối Dương Tiễn phong ấn, bèn cáo từ.
Lúc sắp chia tay, hắn nghiêm túc nói:
“Hoàng huynh, có một chuyện phải nhắc ngươi.”
“Chuyện gì?”
Mạnh Kỳ thở dài:
“Sau này khi tìm ta nhờ hỗ trợ hay xem lễ thì phải đề phòng xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Chẳng lẽ mình thật sự là lưu tinh chuyển thế, hay rước phải vận thế của ai đó, nên cứ phải tới thời khắc mấu chốt thì mới phát triển đàng hoàng được?
Cao Lãm không biết nói gì, nhìn Mạnh Kỳ biến mất ở cửa đại điện.
............
Côn Luân sơn, Ngọc Hư cung.
Mạnh Kỳ ngồi trên giường mây, mắt khép hờ, trao đổi với Cố Tiểu Tang.
“Cái đôi mắt đỏ sậm quỷ dị đó là ai ?” Mạnh Kỳ hỏi.
Cố Tiểu Tang quấn quấn sợi tóc, mỉm cười: “Ngươi không xa lạ đâu, nó là bóng ma đã bao phủ trên đầu Vương gia mấy chục vạn năm qua đó.”
“Quái vật Thiên Đạo?” Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, hèn gì cứ luôn có cảm giác quen thuộc, thì ra là quái vật Thiên Đạo.
Xem ra đôi mắt đỏ sậm quỷ dị này chính là ngọn nguồn của “quái vật Thiên Đạo”!
Cố Tiểu Tang gật đầu: “Quái vật Thiên Đạo này khá là thần bí, ngay cả Kim Hoàng cũng không biết nó là đến từ Thái Cổ hay là sinh ra trong bản kỷ nguyên, cho đến khi Thiên Đình rơi xuống, nó mới để lộ ra dấu vết, chẳng có ai biết gì về nó.”
“Có khi nào nó chính là kẻ đứng sau màn một chuyện gì đó hay không?”