Trong Phật quốc tịnh thổ, trên đỉnh Tu Di sơn cao ngất, Tứ Thiện thiên thanh tịnh, một Đại Phật màu vàng cổ xưa, trí tuệ ngồi đó, sau đầu là hai mươi bốn vầng phật quang chồng chất lên nhau, màu vàng nhạt không tì vết, thần thánh trang nghiêm, bàn tay nâng một cái lưu ly cổ đăng ẩn chứa rất nhiều nhân quả ý vị, như đã tồn tại từ vĩnh cửu.
Trong đôi mắt của kim phật không còn sự yên tĩnh thâm thúy lâu nay mà đầy tuyệt vọng, uể oải, thất vọng, không cam lòng. Chúng đã gần tới ngưỡng biến thành tâm ma, có khả năng phá hủy thành quả thanh tu hàng vạn năm nay.
“Ai......” Nhiên Đăng thở dài, phun trọc khí trong lòng ra ngoài, để cho đèn lưu ly thiêu đốt chúng, tiêu trừ chúng.
Tô Mạnh đã đăng lâm Bỉ Ngạn, trở thành một trong những đại nhân vật, làm chúa tể chư thiên vạn giới, mong ước “Chư quả chi nhân” của lão cũng trở thành bọt nước, chỉ có cách gửi hi vọng vào trận đánh cờ tranh phong giữa các Bỉ Ngạn đại nhân vật mà thôi, không còn nắm giữ được vận mệnh của mình trong tay nữa.
Tên đó chỉ tu luyện có mấy trăm năm mà đã không ngừng vượt qua cửa ải, tránh thoát khổ hải, dù một phần nhờ vì mạt kiếp đang tiến tới, khiến trời đất buông lỏng, đạo vận lưu chuyển, có Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, Kim Hoàng sắp xếp giúp đỡ, thì cũng không thể chối bỏ được thiên phú chói mắt của chính hắn, tâm tính cứng cỏi của chính hắn, nhuệ khí và sự quyết tuyệt của chính hắn, giúp hắn vượt qua bao người, chiếu sáng chư thiên.
So với hắn, mình đã sống từ thời Thái Cổ tới hôm nay, từng được Phật Tổ điểm hóa, lại trở nên do dự và nhát gan, cơ hội tới mà không biết bắt lấy, khiến tu vi tu luyện bao nhiêu vạn năm hóa thành hư không.
Nghĩ lại trước đây, không phải là lão chưa từng có cơ hội trừ khử Tô Mạnh, nhưng bởi vì cân nhắc quá nhiều, bởi vì quá cẩn thận, bởi vì không muốn lấy mạng mình ra để đặt cược, nên bây giờ chỉ có thể vừa hối vừa hận nhìn Tô Mạnh từng bước trưởng thành lên, sau khi bị Ma Phật nói “nên làm không làm phải chịu hậu quả” thì mới sáng mắt ra, dần đổi suy nghĩ cũ, cho tới hôm nay, mới hoàn toàn hiểu ra:
Thế gian rất nhiều chuyện, làm gì có chuyện chuyện gì cũng mười thành nắm chắc, chuyện liên quan tới tránh thoát khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, chỉ cần có hai thành khả năng là đã có thể đặt cược một phen!
Nhiên Đăng đang miên man suy nghĩ, trên bầu trời tịnh thổ đột nhiên phát ra vô lượng quang mang, chiếu sáng khắp từng cây bồ đề, từng đóa Bà La, từng ngôi chùa, từng tăng chúng.
“Nam Mô A Di Đà Phật.” Nhiên Đăng chắp tay, kính cẩn chào Tiếp Dẫn Phật Tổ.
Người tới chính là chủ nhân của A Di Đà Phật Tây phương Cực Lạc thế giới, người đứng đầu trong Phật môn nhị thánh, vô lượng quang, vô lượng thọ.
Lưu Ly tịnh quang bao phủ biển mây, nâng một Phật Đà mơ hồ đầy hào quang, sau lưng là một vầng phật quang viên mãn vô ngần.
“Tô thí chủ đã chứng Bỉ Ngạn, tránh thoát khổ hải, chấp niệm trong lòng ngươi vẫn còn chưa bỏ xuống được sao?” Giọng nói trang nghiêm của A Di Đà Phật như tiếng trống chiều chuông sớm, vọng không gian, chấn tới mức Kim Thân của Nhiên Đăng run lên, những thứ trước đây theo đó tan vỡ, vô số những thứ khác bắt đầu nảy sinh.
Bỏ xuống được sao?
“Chư quả chi nhân” đã đau khổ chờ đợi cả một kỷ nguyên có thể bỏ xuống được sao?
Tới lúc này rồi, vẫn còn phải truy tìm cái hi vọng hư vô mờ mịt kia sao?
Còn phải tiếp tục khổ sở chờ đợi tới kỷ nguyên chung kết sao?
Nhiên Đăng như có sở ngộ, Kim Thân đứng lên, trang trọng bái nói: “Nam Mô A Di Đà Phật, đa tạ Tiếp Dẫn Phật Tổ cảnh cáo.”
Giọng nói A Di Đà Phật vọng tịnh thổ: “Không bỏ chấp niệm làm sao nhìn thấy Như Lai trong lòng, ngươi cố chấp với chư quả chi nhân cầu mà không được, khiến hai mắt bị phủ lên mê chướng, hôm nay chỉ cần quay đầu nhìn một cái, nếu thừa dịp Phong Thần chuyển kiếp, gia nhập Phật môn mà bỏ đi việc này, toàn tâm toàn ý tu trì ‘Đại Mộng chân kinh’ hoặc ‘Như Lai thần chưởng’, thì còn có thể thấp hơn Di Lặc không? Sớm có cơ hội tránh thoát khổ hải hay không?”
“Lập địa thành Phật, thời gian chưa muộn, còn cách kỷ nguyên chung kết tới mấy trăm năm. Tô thí chủ làm được, tại sao ngươi không được?”
Nhiên Đăng cười khổ bất đắc dĩ.
Thì ra ngoài muốn điểm hóa mình, xóa đi chấp niệm trong lòng mình, Tiếp Dẫn Phật Tổ còn muốn tự mình hóa giải mối thù cản đạo với Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh!
Vốn lão vẫn luôn lo sau này sẽ bị tân Nguyên Thủy Thiên Tôn làm khó dễ, chỉ còn cách trốn chui trốn nhủi trong tịnh thổ. Ai ngờ người ta chưa làm gì, A Di Đà Phật đã mở miệng bảo mình bỏ qua Nhân Quả chi đạo luôn!
Người ta là Bỉ Ngạn giả, là đại nhân vật cao cao tại thượng.
Cũng đúng, Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh tự tuyệt con đường của mình, trong bản kỷ nguyên này không còn hi vọng siêu thoát, không còn có khả năng tranh giành đại đạo với A Di Đà Phật, Đạo Đức Thiên Tôn và Kim Hoàng, nên nhiều chuyện có thể bỏ qua, thậm chí còn có thể liên thủ với nhau.
Một đao kia của Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh, tuy rằng chém đứt hi vọng thành đạo, nhưng cũng chém ra rất nhiều biến số, tự sáng tạo ra một tình thế tốt nhất cho chính hắn.
Nhiên Đăng yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài:
“Nam Mô A Di Đà Phật, ta nên làm như thế nào?”
Giọng nói từ bi của A Di Đà Phật lại lên: “Không phá thì không xây được. Mượn Niết Bàn Kim Thân lần này, bỏ đi quá khứ, chém bỏ Nhân Quả chi đạo đi, chuyển thế vào Cực Lạc thế giới, toàn tâm toàn ý tu trì Phật pháp, thành Phật Tổ tương lai, không sạch không bẩn, không tăng không giảm.”
Nhiên Đăng cười khổ sở, để lại tất cả những vương vấn không cam lòng lại hết cho kiếp này. Lão khép mắt lại, tay kết Niết Bàn ấn, ý cười trên môi dần hiện lên, nét mặt đầy thanh tịnh từ bi chi ý.
Lão trầm trầm niệm:
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, sẽ chiếu sáng chư thiên vạn giới, quá khứ tương lai, kỷ nguyên ở giữa......”
Một ngọn lửa vàng từ trong cơ thể lão bay ra, lặng lẽ đốt, đoán luyện kim thân, nuốt sống ngọn cổ đăng, chung quanh không ngừng vang lên tiếng tụng kinh niệm phật, những đóa thiên hoa thi nhau rơi xuống.
Tới khi tất cả trở lại bình lặng, một đốm sáng lưu ly bay vào trong tay Phật Đà cổ xưa thanh tịnh ở trên chỗ cao kia, tiến vào Cực Lạc thế giới, sau khi tắm rửa trong nước của Bát Bảo Công Đức trì, hóa thành một tăng chúng rất bình thường, khí tức vô cùng yếu ớt.
Ở giữa Tịnh Thổ Phật Quốc, chỗ Nhiên Đăng ngồi xếp bằng chỉ còn lại một viên xá lợi tròn trịa đang không ngừng xoay tròn, hai màu đen trắng trong vắt, hào mang lưu chuyển, vừa rực rỡ lại thanh bình.
Phật quang trên trời cao biến mất, viên Xá Lợi này nhảy lên, xuyên qua những tầng thời không, rơi vào Phật quốc dưới đất, rơi vào bàn tay Di Lặc to béo.
Nhìn viên Xá Lợi, Di Lặc đang cười chuyển thành thở dài, sau đó thả người nhảy lên, độn về hướng Ngọc Hư cung.
Xuyên qua nhiều tầng hư không, trước mắt Di Lặc xuất hiện một tòa cung điện Huyền Hoàng cổ xưa, mái hiên buông xuống những đạo công đức chi khí như Chân Long, quý cao thượng, đại môn màu đỏ thắm đóng chặt, nạm ba trăm sáu mươi lăm cái đinh màu vàng, xung quanh cung điện, có thể nhìn thấy ba mặt, mỗi mặt đều có chín cái giếng cổ, sâu thẳm không thấy đáy, có hàng rào ngọc thạch bao quanh, trong đó có hai mươi cái đang không ngừng tỏa ra dị quang mộng ảo mê ly.
Di Lặc không phải lần đầu tới Ngọc Hư cung, nhưng nhìn thấy đàn tràng này của Bỉ Ngạn lại lần nữa tỏa sáng, không nhịn được thầm cảm thán, trong lòng tự nhiên xuất hiện cảm giác kính sợ.
Nơi này vẫn là Bỉ Ngạn đàn tràng, người ở bên trong vẫn là đại nhân vật cao cao tại thượng!
Lão đi tới trước cửa, nhìn thấy một cái cây hình thù kỳ quái, toàn thân một màu xanh đậm, cành lá đung đưa.
“Thỉnh hồi báo Thiên Tôn, Di Lặc tới xin cầu kiến.” Di Lặc chắp tay, hành lễ.
Đại thanh căn chưa từng được nhận đại lễ của cấp bậc giáo chủ một phương, Phật Tổ tương lai thế này bao giờ, cả gốc tới ngọn đều lâng lâng như muốn thăng tiên, nó ho khan, cố gắng to giọng nói: “Bồ Tát xin chờ.”
Bất kể là cảnh giới nào, quả vị của Di Lặc hiện giờ vẫn mới chỉ là Đại Bồ Tát mà thôi.
Nó xoay người bước vào Ngọc Hư cung, một hồi lâu sau mới thong thả khoan thai đi ra nói:
“Chưởng giáo lão gia để người đi vào.”
Di Lặc khẽ gật đầu, nhìn cánh cửa lớn mở rộng, cất bước vào trong.
Đại thanh căn cười thầm đi bên dẫn đường, trong lòng vô cùng thỏa mãn, thật ra nó đã nhận được lời phân phó từ trước khi Di Lặc tới kia.
Những lớp cửa không ngừng mở ra. Di Lặc đi xuyên qua nhiều tầng điện các, cuối cùng cũng tới Ngọc Thanh điện. Ở đó mây khói mênh mang, một vầng viên quang trong vắt như vắt ngang ở chân trời, mơ hồ nhìn thấy ở bên trong đó có bích thụ và quả thực phủ thanh quang, trường đao lấp lóe tử điện và Như Ý thanh kim tử bạch, và một bóng người uy nghiêm, đã có hơi thở của cổ xưa.
Thực thành Thiên Tôn, thực thành Bỉ Ngạn...... Di Lặc thầm rùng mình, thu liễm cảm xúc, chắp tay hành lễ:
“Tiểu tăng gặp qua Thiên Tôn.”
Hôm qua hai bên còn ngang hàng, sáng nay đã khác nhau một trời một vực.
“Không cần đa lễ.” Trong Ngọc Thanh điện vọng ra một giọng nói uy nghiêm.
Di Lặc lấy ra viên Xá Lợi đen trắng quang hoa lưu chuyển kia, trịnh trọng nói:
“Tiếp Dẫn Phật Tổ nghe biết Thiên Tôn chư quả chi nhân có tiếc, phân phó tiểu tăng đưa tới vật này, hi vọng có thể hóa giải ân oán lần trước.”
Nói xong, lão nín thở ngưng thần, chờ lời đáp lại, trong lòng hơi thấp thỏm. Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh không chịu nhận, kết thúc tiền căn, vậy thì mình gần như sẽ không có hi vọng đăng lâm Bỉ Ngạn.
Chờ một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói trong Ngọc Thanh điện vọng ra đáp lại:
“Chuyện quá khứ, Tiếp Dẫn đạo hữu chỉ là bị ép buộc, không cần phải để ý như vậy.”
Dứt lời, Di Lặc thấy Xá Lợi trong tay bay ra, bay vào trong vầng viên quang trong vắt kia, rơi xuống cây bích thụ mông mông lung lung kia.
Oanh, ánh sáng bỗng rực lên chói mắt, thế gian trở nên hư ảo, đầy những đường tinh tuyến nhân quả, mọi sắc màu chỉ còn lại hai màu đen trắng, ở ngoài Ngọc Hư cung, mười hai cái giếng cổ còn lại cũng bốc lên dị quang.