Tàng Kinh các nằm trên ngọn núi thứ tư trong Cửu Cung sơn của Hắc Bạch thần cung, đỉnh Thiên Tàng.
Đây là một ngọn núi với màu trắng toát, được tạo bàng ngọc thạch, hoàn toàn là nhân tạo, bên trong bố trí ba mươi tám cơ quan đại trận, bất cứ ai xâm nhập đều gặp đả kích vô tình.
Núi chia thành năm tầng, mỗi tầng một cảnh giới.
Ninh Dạ cầm lệnh bài bước vào trong núi, đập vào mắt hắn là hàng loạt vách đá trắng phau, trên đó khắc đầy ký từ màu đen.
Đây là công pháp tu hành của Hắc Bạch thần cung.
Tất cả kinh thư trong đó đều được lưu lại bằng cách khắc đá, không thể mang theo. Sau khi chọn kinh thư xong, đệ tử khởi động lệnh bài là được công pháp tên vách đá trực tiếp truyền công, cũng như trong chiến trường khảo sát ngày hôm đó. Tất cả các công pháp đều được thi triển Mặc Ngôn chú, chỉ có thể tu luyện chứ không thể truyền cho người khác, chỉ khi đột phá lên cảnh giới Vạn Pháp mới có thể vượt qua hạn chế này. Đây cũng là phương thức bảo vệ bí pháp của các đại tiên môn
Nhưng trong thiên hạ không có cách bảo mật tuyệt đối, thực tế các đại tiên môn đỉnh cấp vẫn luôn có người cài cằm vào lẫn nhau, chỉ có điều càng cao cấp càng khó thu được. Lấy tâm pháp cơ sở của Hắc Bạch thần cung làm ví dụ, quá nửa là bát đại tiên môn khác đều có, chỉ có điều không phù hợp với đạo của bản phái nên không tu luyện, thường chỉ để nghiên cứu hay ứng đối.
Ninh Dạ đã có kế hoạch từ trước nên không lãng phí thời gian, đi thẳng tới đích, trực tiếp tới một vách núi.
Trên vách núi này phủ đầy ký tự, lấp lánh rực rỡ, trên đỉnh có ba chữ lớn: “Dương Phù kinh.”
Bên dưới còn một dòng chữ nhỏ: Kẻ chọn kinh này trước khi Hoa Luân không được chọn Âm Phù kinh.
Hắc Bạch thần cung co sr nhiều công pháp là một thể hai mặt, Âm Phù kinh và Dương Phù kinh chính là hai môn công pháp đối ứng.
Bản chân của môn công pháp này là phù đạo, giảng giải thuật chế phù.
Trong đó Âm Phù kinh chú trọng mặt ám, am hiểu ám sát, che giấu hành tung, ẩn nấp, ngụy trang, biến hình. Dương Phù kinh lại chú trọng chính diện, am hiểu các chế tạo các thủ đoạn tấn công.
Ninh Dạ chọn Dương Phù kinh vì phù đạo là dễ ẩn giấu thực lực nhất --- thực lực trên tấm phù, thứ quyết định thực lực là tấm phù chứ không phải người.
Hơn nữa phù đạo cũng là nghề thích hợp nhất để cầm tiền đập người, chỉ cần có đủ phù chú thì có vượt cấp thắng địch cũng là chuyện đương nhiên, không ai nói được gì.
Nhưng ban đầu phù đạo là nghề đốt tiền, tiền bạc không đủ thì không chơi nổi.
Ninh Dạ lại chẳng lo tới chuyện này, vì lúc ở Thiên Cơ môn y đã biết chế phù rồi.
Nếu nói tu vi là nội lực, vậy thì pháp thuật chính là chiêu thức.
Chỉ cần có đủ tu vi, thứ từng biết cũng đều biết, cùng lắm là tâm pháp không hợp khiến cho uy lực sai lệch thôi.
Đương nhiên Dương Phù kinh hoàn toàn không chung đường với Sát Tâm đao. Nếu Trương Liệt Cuồng biết lựa chọn của y, e là sẽ tức giận tới mức phát điên.
Đây cũng là lý do vì sao y không báo với Trương Liệt Cuồng mà tự mình lựa chọn.
Lúc này chọn Dương Phù kinh xong, một luồng sáng rơi vào đầu Ninh Dạ, Ninh Dạ không đi khỏi mà tiếp tục xem xét.
Đạo của tu hành đường hoàng huyền ảo, chỉ nhìn không thôi thì khó mà học được, muốn nhớ cũng không được.
Nhưng Ninh Dạ không muốn nhớ, mà chỉ muốn xem.
Y xem được thì Côn Lôn kính cũng xem được, thì có thể ghi chép lại... Trước đây hắn học toàn bộ pháp thuật của Thiên Cơ môn như vậy, sau đó quay lại nghiên cứu các loại pháp thuật.
Đây cũng là một lần hiếm thấy y chọc cho Tân Nhiễm Tử giận đến phát điên, cầm Thiên Cơ côn đuổi đánh Ninh Dạ nửa ngày.
Chuyện này không phải vì y ghi trộm bí pháp sư môn mà là sợ Ninh Dạ ham nhiều không tiêu thụ được. Sự thật chứng minh phán đoán của ông không sai, do thu được quá nhiều pháp thuật, Ninh Dạ học đằng đông một cái, học đằng tây một cái, học một đống bàng môn tạp học, phép biến hóa, phù đạo, trận pháp, cái gì cũng biết một chút nhưng chẳng tinh thông cái gì.
Do có quá nhiều tạp học, làm lỡ dở việc tu luyện nên cho dù Tân Nhiễm Tử tìm cho y một đống linh đan diệu được, tiến độ tu vi của y vẫn không nhanh. Mãi tới sau này phát hiện đại kiếp cửu tử nhất sinh, Tân Nhiễm Tử mới thôi không ép y nữa.
Bây giờ nhớ lại chuyện xưa, trước mắt lại hiện lên dung mạo và giọng nói của Tân Nhiễm Tử, chỉ cảm thấy năm đó sư phụ đánh mình mắng mình cũng là tình cảm yêu mến, chỉ tiếc chuyện xưa như sương khói, đã chẳng thể quay đầu trở về.
Trong lòng lại dâng lên cảm giác phiền muộn.
Ninh Dạ ổn định lại tâm thần rồi tiếp tục ghi chép.
Lần này trùng tu, y sẽ không đi theo con đường xưa nhưng cũng không hoàn toàn từ bỏ.
Thứ mình thích cũng là đạo của mình, đầu tiên là bản thân y thích tạp học, thứ hai y còn muốn gây dựng lại huy hoàng của Thiên Cơ môn, vì vậy không thể bỏ qua những thứ của Thiên Cơ môn.
Quan trọng nhất là nếu không làm vậy thì không đủ ứng phó với cục diện hiểm ác sau này.
Chỉ có điều trước đây Ninh Dạ không học hết cả đan phù trận khí, cái gì cũng biết nhưng chẳng cái gì tinht hông. Lần này Ninh Dạ chỉ chọn một loại.
Đạo về cơ quan.
Đạo về cơ quan là hỗn tạp mà hùng vĩ, bản thân đã là đại thành trong tạp học, nhưng vẫn có chỗ bất đồng.
Nó có đặc tính riêng, những tạp học kia là căn cơ nhưng cũng là phương hướng, tạp học bất đồng đại diện cho đặc tính của cơ quan bất đồng.
Bề ngoài thì Ninh Dạ đi theo con đường chiến đấu dũng mãnh, trong bóng tối lại theo lối cơ quan ám sát.
Đây cũng là thứ y am hiểu nhất trong Thiên Cơ môn, cơ quan mà y bố rtí cho dù là Phong Bất Đình cũng phải khen hay.
Như vậy rất tốt.
Rất phù hợp với phong cách hành sự hai mặt âm dương của Hắc Bạch thần cung.
Sau khi ghi chép hết công pháp dưới tầng một sơn cốc của Hắc Bạch thần cung, lúc này Ninh Dạ mới đi khỏi.
Vừa ra khỏi cốc đã thấy một nam tử đeo kiếm đứng trước mặt hắn.
Ninh Dạ biết nam tử này, hắn là một trong những người thể hiện xuất sắc trên chiến trường khảo sát ngày hôm đó.
Thậm chí Ninh Dạ còn nhớ, thanh kiếm của hắn... không phải nhận được trên chiến trường.
Hắn có thể mang kiếm vào cốc, bản thân đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Lúc này nam tử trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn y, nói: “Ngươi tên là Ninh Dạ?”
“Hả?” Ninh Dạ nhìn hắn, biết đối phương đang nhắm vào mình: “Có chuyện gì à?”
Nam tử kia giơ ngón tay cái lên chỉ vào mình: “Ta tên là Trần Trường Phong, gia sư Vô Bi Thượng Nhân.”
“Thế thì liên quan gì tới ta?”
Ánh mắt nam tử kia lóe lên tia lửa điện: “Trần Trường Trì là ca ca của ta.”
Trần Trường Trì? Là ai vậy?
Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra, y phản ứng lại: “Là tên bị ta giết chết trong chiến trường khảo sát?”
“Cuối cùng nghĩ nghĩ ra rồi à?” Trần Trường Phong cả giận nói: “Ngươi giết ca ca của ta, thù này không đội trời chung.”
“Ờ.” Ninh Dạ trả lời.
Ờ?
Ngươi giết ca ca của ta, chỉ ờ có một tiếng?
Trần Trường Phong giận tới mức không nhịn được, giận tới mức thân thể nóng bừng lên, bộc lộ khí thế, cỏ cây xung quanh không có mà bay, đã có dấu hiệu định ra tay.
Ninh Dạ nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Nếu ngươi đã chứng kiến thì ta cũng chẳng cần giảng một số đạo lý cho ngươi. Trên chiến trường khảo sát, sống chết theo mệnh trời. Ca ca của ngươi vô dụng bị ta làm thịt, ngươi muốn báo thù, vậy lúc nào cũng hoan nghênh. Nhưng nơi này là Cửu Cung sơn, Hắc Bạch thần cung còn chưa tới mức cho phép đệ tử tùy ý giết chóc đúng không?”
Trần Trường Phong chậm rãi rút kiếm: “Đúng là không thể giết, nhưng có thể đánh cho ngươi một trận. Quên không nói cho ngươi biết, tâm pháp cơ sở của ta đã lên tới tầng hai.”
Có thể lên tới tầng thứ hai trong vòng ba tháng, tốc độ này cũng khá nhanh.
Ninh Dạ lại coi thường: “Có phải dựa vào bản thân đâu.”
Cho dù y không nhìn ra nhưng cũng có thể đoán ra. Lúc trước tên Trần Trường Phong này có thể mang kiếm vào cốc, quả nửa là người có bối cảnh, trong nhà có tài nguyên hùng hậu, đương nhiên tu luyện nhanh chóng.
Chẳng có gì lạ.
Trần Trường Phong nổi giận: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn không nhiều lời nữa, xuất kiếm đâm thẳng về phía Ninh Dạ.
Chiêu kiếm này nhắm ngay yết hầu của Ninh Dạ nhưng cùng lúc lại phong tỏa ba đường khác của y. Chỉ cần Ninh Dạ né tránh, Vô Sát kiếm của hắn có thể tấn công liên miên bất tuyệt, chắc chắn sẽ khiến Ninh Dạ đứt gân nứt xương, hao tổn kinh mạch, cắt rời da thịt, cảm nhận đau đớn giằng xé cơ thể. Nếu không có linh dược e rằng thương thế đó sẽ ảnh hưởng tới tu vi trong thời gian dài, không ngừng áp chế, khiến y đau đớn, mãi tới một ngày nào đó triệt để kết thúc vận mệnh bản thân....
Trần Trường Phong suy nghĩ kỹ càng tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ không nghĩ ra mở đầu.
Vì Ninh Dạ chẳng hề né tránh.
Y cứ thế nhìn thanh kiếm kia đâm tới, chẳng hề nhúc nhích.
Chứng kiến mũi kiếm sắp đâm vào yết hầu, Trần Trường Phong kinh hãi.
Hắc Bạch thần cung cho phép đệ tử quyết đấu nhưng không cho phép tùy ý giết chóc.
Đây là đỉnh Tàng Thiên, có nhiều người qua lại, gần đó có người nhìn, nếu giết chết Ninh Dạ, e là chính hắn cũng phải chết.
Trong lòng kinh hãi, đã cưỡng ép kiếm thế ngừng lại.
Nhưng ngừng lại như vậy, khí tức vận chuyển mất linh, còn tự làm mình bị thương. Càng khiến hắn kinh hãi hơn nữa là lúc này Ninh Dạ lại đột nhiên hành động.
“Hừ!” Y đột nhiên gầm lên như sấm sét chín tầng trời vang vọng bên tai Trần Trường Phong.
Ngay sau đó Ninh Dạ dùng tay làm đao, muốn bàn tay sáng lên sắc máu, mang theo sát ý vô biên bổ thẳng vào ngực Trần Trường Phong.
“Á!!!”
Theo tiếng hét dài thê lương không thể tin nổi đó, Trần Trường Phong bắn tung lên sau đó rơi thẳng xuống đất.
Nhát thủ đao này chém đứt đứt gân nứt xương, hao tổn kinh mạch, cắt rời da thịt, cảm nhận đau đớn giằng xé cơ thể. Nếu không có linh dược e rằng thương thế đó sẽ ảnh hưởng tới tu vi trong thời gian dài...
“Hừ...” Ninh Dạ coi thường.
Chỉ có tu vi tầng hai chứ kinh nghiệm chiến đấu kém tới mức đáng thương.
Y lắc đầu một cái rồi đi khỏi.