Mục lục
Thiên Cơ Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có Ninh Dạ chỉ điểm, trận chiến giữa năm người và Nhận Cốt ma trở thành có qua có lại, thậm chí năm người dần chiếm thế thượng phong.

Con Nhận Cốt ma kia liên tục bị thương, càng lúc càng nóng nảy, có điều nó bị Ất Mộc trận vây khốn, trong thời gian ngắn cũng khó lòng thoát ra. Tuy thực lực nó rất mạnh, có thể cưỡng ép lao ra, nhưng khi nó lao được ra chắc bản thân cũng đã bị đâm chết, cho nên Nhận Cốt ma chỉ có thể cắn răng giao chiến, thương thế trên người càng lúc càng nhiều.

Vì vậy năm người rất cảm kích, nam tử cầm đầu vung kiếm nói: “Đa tạ, chuyện lúc trước là chúng ta không đúng.”

Ninh Dạ cũng không để ý, chỉ nói: “Chấn vị, Nguyệt Hỏa thuật.”

Nguyệt Hỏa thuật?

Năm người ngơ ngác, chúng ta đâu có biết.

Khoảnh khắc này lại là đoạt mạng, Nhận Cốt ma đã gào thét lao tới chiếm lấy chấn vị, một nhát đao xương chém xuống xẻ đôi một người.

Giọng nói của Ninh Dạ vẫn còn tiếp tục: “Ly vị, phong nhận.”

Lần này bọn họ biết, một người vội vàng chiếm ly vị, thi triển phong nhận nhưng lại phát hiện chiêu này hoàn toàn vô ích. Nhận Cốt ma dễ dàng đỡ được, lại vung đao xương, đầu người kia đã bay lên trời.

Chỉ chớp mắt đã chết mất hai người, ba người còn lại hoảng hốt, trợn mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi!”

Ninh Dạ vẫn tiếp tục: “Càn vị...”

“Mẹ nó, ai thèm nghe lời ngươi nữa!” Ba người cùng hô lên, bọn họ đã nhận ra Ninh Dạ đang giở trò quỷ, cùngt ránh khỏi càn vị.

Nào ngờ Nhận Cốt ma đã xông tới, lao thẳng qua càn vị, một nhát đao xương đâm vào lồng ngực đối phương.

Lúc này giọng nói của Ninh Dạ đã tiếp tục: “Đâm vào yết hầu nó.”

Xoạt!

Kẻ sắp chết kia xuất kiếm đâm vào yết hầu Nhận Cốt ma, không ngờ lại thành công.

Lần này y không nói dối.

Những người khác kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Tên này, không ngờ y lại tính toán mọi chuyện cực kỳ chính xác, y không chỉ cố ý lợi dụng bọn họ đối phó với Nhận Cốt ma mà ngược lại còn lợi dụng Nhận Cốt ma đối phó với bọn họ, thậm chí đoán được phản ứng của bọn họ, tính toán mỗi bước không hề sai sót.

“Vì sao?” Kẻ sắp chết kia hét lớn.

Rốt cuộc Ninh Dạ cũng ngừng chỉ điểm, lạnh nhạt nói: “Vì các ngươi đều phải chết.”

Xoạt!

Một khắc sau tên tu sĩ sắp chết kia đã bị Nhận Cốt ma chém thành hai nửa.

Hai người còn lại hoảng hốt, ngay thời khắc tuyệt vọng này tên cầm kiếm đột nhiên lấy một lá phù ra, hung hãn trừng mắt với Ninh Dạ: “Ta nhớ ngươi rồi.”

Ngay sau đó thân thể hắn đã hóa thành luồng sáng bay đi.

“Độn Quang phù?” Ninh Dạ ngạc nhiên, chuyện này nằm ngoài dự đoán của y, không ngờ kẻ này còn thủ đoạn như vậy.

Độn Quang phù không phải phù bình thường, rất khó chế tạo, được ghi trong Dương Phù kinh, Ninh Dạ cũng biết về nó nhưng tạm thời chưa thể chế tạo.

Người này sử dụng Độn Quang phù cửu phẩm nhưng giá cả thường còn đắt hơn phù thất phẩm bình thường.

Nhưng Ninh Dạ chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức thoải mái.

Độn Quang phù cửu phẩm chỉ chạy được một quãng ngắn, sau khi giải quyết vấn đề ở đây rồi đuổi theo cũng không muộn.

Lúc này người cuối cùng đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn bất chấp tất cả lao về phía Ninh Dạ, ánh sáng ngưng tụ trên mũi kiếm, hiển nhiên hắn đã ngưng tụ toàn bộ công lực vào chiêu kiếm này.

Ninh Dạ thở dài, vung nhẹ tay lên, vẫn đứng sừng sững bất động.

Xoạt!

Mũi kiếm đâm vào cơ thể, tu sĩ kia thấy mình đâm trúng Ninh Dạ, vui mừng la lên: “Ha ha, cùng chết với ta nào!”

Nhưng nhìn gương mặt Ninh Dạ lại không hề thay đổi.

Hắn đang kinh ngạc, lại nhìn về phía Ninh Dạ, không ngờ đã biến thành hình Nhận Cốt ma.

Sao lại như vậy?

Hắn kinh ngạc nhìn Nhận Cốt ma, trước lúc Nhận Cốt ma chặt đứt đầu, cuối cùng cũng thốt lên một câu: “Hay cho chiêu Huyễn Hóa thuật.”

Xoạt!

Thi thể ngã xuống đất.

Đồng thời con Nhận Cốt ma cũng lảo đảo, nhìn lưỡi kiếm đâm trên người, sau đó ngã gục xuống đất.

“Trò này không tác dụng gì với ta đâu.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

“Gào!” Nhận Cốt ma nhảy lên, nhưng ngay khi nó vừa rời khỏi mặt đất, Mộc Luân Giáp Vũ thuật đã phát động!

Tất cả cây cối đồng thời bay lên, lao về phía Nhận Cốt ma, khiến nó rơi xuống đất.

Lần này là chết thật.

Lúc này Ninh Dạ mới đi tới tháo bốn đao xương của Nhận Cốt ma ra, lấy ma châu, tiện thể lật xác bốn người kia.

Không ngờ lại kiếm được chút đồ tốt, bao gồm một số đan dược, linh thạch để tu hành. Do người chết đều là Tàng Tượng trung kỳ, mấy thứ đan dược bình thường của Tàng Tượng trung kỳ này cũng có chút giá trị với Ninh Dạ.

Chuyện khiến Ninh Dạ ngạc nhiên nhất là trên người một kẻ lại có một viên Ngọc Cơ thạch.

Ngọc Cơ thạch là một loại đá có linh tính, rất nhiều tác dụng, giá trị không tháp hơn Tử Linh hòe.

Ninh Dạ thấy rất thỏa mãn, đầu tiên xử lý sạch sẽ thi thể người và dấu tích trận pháp, sau đó lại mở Côn Lôn kính kiểm tra tung tích kẻ vừa bỏ trốn.

Thực lực đối thủ thấp, không thể che giấu khí cơ, Côn Lôn kính nhanh chóng tìm ra hắn, vị trí cách nơi này không xa.

Ninh Dạ quan sát địa hình, tìm một đường tắt đuổi theo.

Lý Quy Linh ra sức bỏ chạy.

Cảnh tượng lúc trước hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn, bốn tên đệ tử Tàng Tượng trung kỳ lại bị một đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ giết chết.

Tuy đối phương không dùng thực lực chiến đấu chính diện nhưng sống vẫn là sống, chết là chết, trong chuyện sống chết không hỏi thực lực.

Đây là bài học quan trọng mà Lý Quy Linh học được trong hành trình tại Hòe Âm sơn lần này. Nếu hắn sống sót, sau này sẽ có thành tựu bất phàm.

“Cảm ơn bài học này của ngươi, tương lai chắc chắn ta sẽ báo đáp lại chuyện hôm nay!” Lý Quy Linh nghiến răng nghiến lợi tự nhủ.

Lúc này hắn đang chạy rất nhanh, thấy mình đã cách nơi xảy ra chuyện khá xa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau trận khổ chiến, hắn đang đói khát, lại vừa hay thấy cách đó không xa có một hồ nước, Lý Quy Linh bèn đi tới lấy tức vốc nước lên uống như điên, uống vậy vẫn khát bèn vùi cả đầu vào làn nước suối. Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn không quên phân bổ linh lực ra bốn phương, cảm nhận xung quanh.

Đúng lúc này.

Xoạt!

Không ngờ một đoạn đao xương xuất hiện từ dưới nước, đâm xuyên cổ họng của hắn, nhô ra đằng sau gáy.

Lý Quy Linh bị ghim trên mặt đất nhưng vẫn chưa chết, chỉ có miệng và mũi chảy máu không ngừng, không thể cử động.

Trên mặt nước xuất hiện một bóng người đeo mặt nạ quỷ âm u, chính là người vừa rồi.

“Ngươi đang lấy làm lạ, rõ ràng ngươi đã rất đề phòng, sao còn trúng chiêu?” Ninh Dạ cười hỏi.

Lý Quy Linh nói không ra lời, chỉ không ngừng run rẩy.

“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là một kỹ thuật cơ quan nho nhỏ, khi sử dụng sẽ không có sóng pháp lực.”

Cơ quan cấm chế có rất nhiều phương hướng phát triển, có kẻ theo đuổi uy lực, có kẻ theo đuổi huyễn hóa giả tạo vân vân, không hề giống nhau, còn thứ Ninh Dạ theo đuổi đầu tiên là khó bị phát hiện.

Thủ đoạn Vô Linh Cấm Chế của hắn dùng kinh nghiệm kiếp trước, sử dụng bản thân cơ quan để phát động, khi nó kích hoạt hoàn toàn không có sóng linh lực, vì vậy được đặt tên là Vô Linh Cấm Chế.

Đương nhiên bây giờ thủ đoạn an ỳ chỉ có thể dùng ở một số cấm chế nhỏ, chỉ đối phó được với những kẻ thực lực thấp kém. Nếu là đại năng như Nhạc Tâm Thiện, tu luyện tới Thiên Nhân Cảm Ứng, cho dù không có bất cứ sóng pháp lực nào, hắn cũng sẽ cảnh giác -- đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cấm chế này có uy hiếp tới hắn. Nếu không uy hiếp, vậy hắn cũng chẳng phát hiện.

“Cơ... quan...” Lý Quy Linh nhìn hình chiếu trong nước, nhìn cái mặt nạ.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra: “Ngươi... không phải là... người của... Hắc...”

“Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì tới ngươi.” Ninh Dạ ấn đầu của Lý Quy Linh xuống, dùng đao xương cắt đầu của hắn rồi quăng sang một bên.

Sau khi xong việc Ninh Dạ nhìn thi thể Lý Quy Linh, thu hồi tất cả đan dược, bỏ qua pháp khí không buồn để ý tới, sau khi xử lý dấu vết y thản nhiên bỏ đi.

——————————————

Bốn canh giờ sau.

Phó Đông Lưu đứng bên cạnh thi thể Lý Quy Linh, nhìn cái xác nói: “Ghi chép, nguyên nhân cái chết, đao xương của Nhận Cốt ma giết chết, cái chết bình thường.”

Lạc Cầu Chân phụ trách ghi chép bên cạnh ngây ra một chút rồi nói: “Phó sứ.”

“Hả?” Phó Đông Lưu liếc mắt nhìn Lạc Cầu Chân.

Lạc Cầu Chân cẩn thận từng chút một: “Xét theo tình hình cái chết, Lý Quy Linh và bốn người trước đều chết vì đao xương của Nhận Cốt ma. Nhưng Nhận Cốt ma đã chết ở đằng đó, vì sao lại bị giết ở đây? Hơn nữa không thấy đan được của hắn đâu, pháp khí lại bị vứt bỏ, qua đó có thể thấy có người từng đến đây.”

Phó Đông Lưu lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, người đã chết, đồ bị lấy mất cũng là người bình thường. Chắc có người đi qua, không báo cáo lên là vì không muốn giao thứ mình lấy được ra, đây là chuyện thường tình. Còn Nhận Cốt ma không ở đây là vì Lý Quy Linh có Độn Quang phù, rất có thể là hắn bị đao xương giết chết cùng lúc với khi bay đến đây nhưng trọng thương không chịu nổi mà chết.”

“Nhưng nếu thế sao Lý Quy Linh lại mang theo một đoạn đao xương? Hơn nữa quan trọng nhất là theo khám nghiệm tử thi, rõ ràng hắn không chết ngay tại chỗ. Vậy sao hắn không tự chữa cho mình? Ngược lại đến bên suối chờ chết?”

Phó Đông Lưu nhíu mày: “Ngươi muốn chứng minh cái gì? Chứng minh có người giết bọn họ?”

Lạc Cầu Chân đờ ra tại chỗ.

Phó Đông Lưu đã hạ giọng: “Nếu ngươi có thể tìm ra hung thủ, ta cũng chẳng ngại chuyển nó thành vụ án để điều tra. Nhưng nếu ngươi không tìm được, vậy đây là tự mang rắc rối vào người, hiểu không?”

Lạc Cầu Chân thầm chấn động, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”

“Tốt lắm, xử lý theo tai nạn bình thường.” Phó Đông Lưu đã chắp tay bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK