Trong Túy Hương đình, Hứa Ngạn Văn còn đang trò chuyện với Trì Vãn Ngưng, suy nghĩ của Ninh Dạ đã trôi về puhơng xa.
Ngoài Tam Giang hồ là một loạt cung điện hùng vĩ.
Đó là nơi ở của các đại nhân vật trong Hắc Bạch thần cung.
Theo hiểu biết của Ninh Dạ, ít nhất có hai vị Lão Tổ và một vị Tứ Phương Kỳ Sứ của Hắc Bạch thần cung ở đó.
Hắc Bạch thần cung có Thập Nhị Thiên Cương, ngoại trừ Nhạc Tâm Thiện và Hắc Bạch điện chủ, còn lại chín người là Tứ Phương Kỳ Sứ và Ngũ Tổ, tất cả đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu.
Trong đó thân phận của Tứ Phương Kỳ Sứ cao hơn một chút.
Trong quần thể cung điện giữa Thiên Tú phong có ba đại điện, căn cứ theo địa vị cấp bậc, có lẽ địa điện chính giữa là của vị Tứ Phương Kỳ Sứ, đại điện hai bên trái phải có lẽ là của hai vị lão tổ.
Hai tòa đại điện này một cái màu xanh một cái màu sắc ánh sáng rực rỡ. Đại điện nhiều màu chắc là của Vạn Pháp Lão Tổ còn màu xanh là của Thanh Mộc Lão Tổ.
Nhưng đây chỉ là phán đoán theo lẽ thường, hiểu biết của Ninh Dạ về Thanh Mộc Lão Tổ chỉ có hạn, không khéo vị Lão Tổ này tên là Thanh Mộc nhưng lại thích màu sắc rực rỡ.
Bây giờ vấn đề là làm sao mới có thể tiếp cận hai đại điện kia?
Chỉ cần tới gần đó, mình có thể cảm nhận được tồn tại của mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói như từ trên trời vọng tới: “Ninh sư đệ... Ninh sư đệ...”
Hóa ra là Trì Vãn Ngưng đang gọi y.
Ninh Dạ khôi phục tinh thần ‘ừ’ một tiếng, đôi mắt to xinh xắn của Trì Vãn Ngưng đang nhìn y: “Ninh sư đệ thấy Hứa sư huynh nói có đúng không?”
“Hả... Ngại quá.... hai vị vừa nói gì vậy, ta không để ý.” Ninh Dạ áy náy nói.
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Hóa ra chúng ta nói chuyện ở đây nhưng tâm hồn của Ninh sư đệ đã treo ngược cành cây.”
Ninh Dạ vội vàng đáp: “Là lỗi của ta, xin hỏi vừa rồi hai vị đang trò chuyện gì vậy?”
Hứa Ngạn Văn bất mãn nói: “Ta và Văn Ngưng vừa nói tới đại thế của thiên hạ. Văn Ngưng nói gần đây ánh sao cùng ảm đạm, thiên cơ mờ mịt, ẩn hàm dị tượng, e là có sóng ngầm thay đổi. Ta lại cảm thấy đây là ảnh hưởng của Đoạt Thiên thuật, Cửu Tông thống trị thế giới đã lâu, sóng gió cũng chẳng dậy nổi.”
Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Đoạt Thiên Thuật?”
“Đúng rồi, sư đệ còn chưa biết đúng không? Một năm trước Thiên Cơ môn bị ma môn tiêu diệt, chưởng giáo Tân Nhiễm Tử chiến tử, trước khi chết đã sử dụng Đoạt Thiên thuật che giấu thiên cơ giúp ba môn hạ đệ tử trốn thoát, không cách nào truy tìm.” Hứa Ngạn Văn nói: “Đương nhiên việc này còn chưa đồn ra ngoài, ngươi không biết cũng không có gì lạ.”
Ninh Dạ rất bình tĩnh.
Y mỉm cười, gương mặt xấu xí hơi dữ tợn: “Hóa ra là vậy, chắc Trì tiên tử cũng biết, nếu trời sinh biến cố chắc cũng có nguyên do?”
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Đương nhiên rồi. Thiên địa thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều, thực ra trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt đã có manh mối, chỉ có điều dấu tích không hiện rõ, khó lòng phát hiện. Văn Ngưng thích tinh tượng học, cũng từng học qua, từng phát hiện một năm trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, cảnh tượng trên trời có dị sắc, chỉ tiếc là Tân Nhiễm Tử thi triển Dương Tử Thu, dị động này vừa hiện ra đã lập tức bị ẩn giấu, không cách nào quan sát. Nhưng cho dù không thể phán đoán từ thiên tượng nhưng có thể thấy một số vấn đề ở phương diện khác.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: "Xin tiên tử chỉ giáo."
Trì Vãn Ngưng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trường Thanh Cửu Tông, Hắc Bạch thần cung, Hạo Thiên môn, Thái Âm môn, Mộc Khôi tông, Long Dương phủ, Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc, Thánh Vương các, Cực Chiến đạo. Mỗi phái chiếm cứ một châu, cũng vì vậy Cửu Tông chia ra ba thế lực, ba môn phái liên thủ. Bản phái kết đồng minh với Hạo Thiên môn ở Vân Châu, Thái Âm Môn ở Hàn Châu tạo. Thế nhưng thế cục ba liên minh ba môn phái này không cân đối, một khi tan vỡ sẽ tạo thành hỗn loạn. Hiện giờ hòa bình kéo dài đã lâu, sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ riêng Hắc Bạch thần cung gây đây đã liên tục có chuyện xảy ra, tuy không phải việc lớn nhưng có thể thấy thế của làn nước ngầm đang dần nổi dậy, cố gắng đục nước béo cò.”
Hứa Ngạn Văn xua tay liên tục: “Lời này của sư muội sai rồi, thế cục ba liên minh ba môn phái này tuy không cân đối nhưng cũng vì cái không cân đối này mà có thể ổn định. Bất cứ liên minh nào có hỗn chiến sẽ khiến phe thứ ba trở thành ngư ông đắc lợi. Mọi người đều hiểu đạo lý này nên đều mong người khác ra tay còn mình ngồi yên hưởng lợi. Tình hình như vậy rất khó thay đổi.”
Trì Vãn Ngưng thở dài: “Ta đã nói rồi, chuyện này cần nguòi dẫn. Chiến tranh vốn không phải là thứ thuộc về lý trí, một số thời điểm bên phát động chiến tranh chưa chắc đã đánh vì chắc chắn nắm được chiến thắng. Đánh, có thể chỉ vì muốn đánh... Có quá nhiều người làm việc không buồn nghĩ tới hậu quả.”
Hứa Ngạn Văn cười lớn: “Sư muội nói gì cũng có căn cứ. Vậy là đang ám chỉ ai ư?”
Trì Vãn Ngưng trợn mắt khinh thường.
Cô vốn đã đẹp, cái trợn mắt này khiến xương cốt Hứa Ngạn Văn mềm nhũn.
Trì Vãn Ngưng đã tiếp tục châm trà cho hắn, rồi nhẹ nhàng nói: “Sau này sư huynh đừng nói linh tinh như vậy. Còn Ninh sư đệ, sư đệ thấy hai người chúng ta nhìn nhận ra sao?”
Ninh Dạ không định thể hiện gì trước mặt mỹ nhân này nhưng ngẫm lại với dung mạo của mình lúc này thì có biểu hiện tốt đến mấy chắc đối phương cũng chẳng để vào mắt. Cái tình tiết máu chó mà mọi người hay nói chắc không diễn ra trên người mình đâu, nếu mình chỉ nói vài lời khiến người ta kinh ngạc là làm cho tâm hồn Trì Vãn Ngưng điên đảo, vậy thì thói đời quá đơn giản rồi.
Nhưng nếu biểu hiện tốt biết đâu lại được coi trọng, cơ hội sẽ càng nhiều.
Y bèn nói: “Ta nghiêng theo cái nhìn của sư tỷ. Thế giới Trường Thanh này đã yên bình quá lâu rồi, có lẽ không tới trăm năm sau sẽ có biến cố lớn xảy ra.”
Đối với tu tiên giả, thời gian trăm năm không phải là dài.
Ngay cả Trì Vãn Ngưng cũng không dám nói biến cố lớn sẽ xảy ra trong vòng trăm năm, nghe vậy rất kinh ngạc, Hứa Ngạn Văn càng bất mãn: “Cho dù muốn lấy lòng mỹ nhân thì sư đệ cũng không thế nói những lời kinh khủng như vậy được!”
Hắn chẳng hề đề phòng gì Ninh Dạ, nói vậy chỉ là vì lập trường khác biệt, lên tiếng phản đối.
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Cứ nghe sư đệ giải thích nguyên nhân đã.”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta không chỉ cho rằng chiến tranh nhất định sẽ xảy ra, hơn nữa còn bùng phát ở Hắc Bạch thần cung đầu tiên.”
Câu này vừa nói ra, hai người đều kinh ngạc, ánh mắt Trì Vãn Ngưng lập lòe ánh sáng, quan sát kỹ Ninh Dạ.
Ninh Dạ chẳng hề khách khí, lấy tay chấm trà, vẽ lên bàn, tạo thành một tấm bản đồ đại lục Trường Thanh.
Vừa vẽ hắn vừa nói: “Trường Thanh có cửu châu, phân bổ ở khắp nơi trong đó Yên Vũ lâu ở Hải châu, chiếm giữ vùng biển, tạm không bàn đến. Tám châu khác chia ra khắp các đại lục nam bắc đông tây. Trong số đó Mặc châu, Liệt châu, Thiên châu ở giữa. Mặc châu ở chính giữa, tiếp giáp với cả bốn châu lớn là Liệt châu, Thiên châu, Vân châu, hàn châu, thậm chí có một phần nhỏ giáp ranh với Yên châu, chính là ‘bốn vùng đất chiến sự’. Tuy bản tông đã liên minh với Hạo Thiên môn ở Vân châu, Thái Âm môn ở Hàn châu nhưng vẫn còn bất hòa với ba thế lực là Cực Chiến đạo ở Liệt châu, Mộc Khôi tông ở Thiên châu và Vạn Hoa cốc ở Yên châu. Hơn nữa ba nơi này lại thuộc về hai liên minh, có thể nói thật ra Hắc Bạch thần cung đối mặt với hai đại liên minh cùng lúc.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Hứa Ngạn Văn và Trì Vãn Ngưng đều cứng lại.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Đây là địa thế, là hoàn cảnh địa lý của Mặc châu, nó đã quyết định nơi này vốn đã thích hợp làm chiến trường.”
“Còn lý do nào nữa không?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Có.” Ninh Dạ nói: “Chiến tranh cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Vừa rồi sư tỷ đã nói ánh sao thay đổi, trời sao u ám, chính là thiên thời. Trời sinh sát cơ nhưng bị thần thông che giáu, tuy không thể chứng kiến nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm. Mà ta cũng biết, lấp kín không bằng khai thông, càng chặn lại, e rằng hậu quả càng nghiêm trọng. Cũng như con đập ngăn nước, một khi vỡ đậu, lũ lụt sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
“Vậy còn nhân hòa thì sao?” Hứa Ngạn Văn hỏi.
Ninh Dạ đáp lời: “Chuyện này liên quan đến ba bên. Liên minh ba bên không hợp nhau đã lâu, thù hận tích tụ càng lúc càng nặng. Trước đây không lâu Mộc Khôi tông vừa giết hai vị Nhân Ma của bản phái, tuy có người mới thay thế bổ sung nhưng rõ ràng thực lực đã hổn tại, quan trọng hơn nữa là thù hận tích lũy thêm. Bây giờ mọi người còn đang trong giai đoạn tích lũy sức mạnh nhưng có lẽ chỉ cần một ngồi dẫn thôi có thể gây ra đại chiến.”
“Ngòi dẫn ở đâu?” Hai người cùng hỏi.
Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì loại tiểu nhân vật chúng ta làm sao biết được.”