Án hạ độc giết người bằng Tam Khô hoa là đợt tấn công chính thức đầu tiên mà Ninh Dạ triển khai sau khi gia nhập Hắc Bạch thần cung.
Rất nhiều năm sau hồi tưởng lại, thật ra Ninh Dạ rất hối hận.
Cho dù thủ pháp hết sức xảo diệu, xử lý những chi tiết nhỏ hoàn hảo thế nhưng phương hướng chỉnh thể lại có rất nhiều vấn đề. Quan trọng nhất là, y làm hại người vô tội.
Tiên môn có vô tội hay không?
Cái này thì khó nói.
Xét theo phương hướng chính thì mỗi vị tiên nhân đều có tội, từ khi bắt đầu tồn tại bọn họ đã hút máu và mồ hôi của dân chúng tầng dưới, không giúp gì cho xã hội, chỉ như một lũ côn trùng hút máu tham lam.
Nhưng xét theo khía cạnh khác thì đây là thế cục chung của thế giới, ý chí một cá nhân không thẻ thay đổi được. Trong số rất nhiều người bị y hạ độc, vẫn có một số người chưa chắc đã như vậy.
Chính vì vậy, thật ra cách làm này quá âm độc.
Chỉ có điều khi đó Ninh Dạ chưa ý thức được vấn đề này, trong lòng y đã tràn ngập căm hận với Hắc Bạch thần cung, kế hoạch của y mang danh đối phó với Trần Trường Phong nhưng thực chất là một lần phát tiết cơn thịnh nộ, Trần Trường Phong chỉ là dây dẫn, hay nên nói là... cái cớ.
Lý trí nói với y đây là sai lầm, giết chóc vô nghĩa chỉ khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, thậm chí khiến mình rơi vào vực sâu tội ác.
Nhưng về mặt tình cảm, đây lại là tất yếu.
Thù hận không ngừng dâng cao, tình cảnh bản thân lại cực kỳ nguy hiểm, nếu không có đường phát tiết, vậy sớm muộn gì cũng có ngày nó ép nát bản thân, thậm chí khiến y phát điên.
Bây giờ Ninh Dạ đang là người trong cuộc, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới báo thù, an toàn, tu luyện, cường đại. Có quá nhiều thứ mà y phải đối mặt, lúc này nói chuyện nhân văn, nói chuyện không nên bị thù hận làm mờ đi lý trí, nói chuyện chỉ giết kẻ làm việc ác không làm hại tới những người còn lại, nói tất cả những điều đó với y chỉ là trò cười.
Chỉ khi tới ngày y đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, nhảy ra khỏi thế cục này rồi quay đầu nhìn lại chuyện xưa, y mới thấy cảm giác bất đắc dĩ và tiếc nuối.
Nhưng cho dù thế, nếu để y làm lại lần nữa, y vẫn sẽ làm như trước.
Vị trí bất đồng, suy nghĩ trong lòng cũng khác biệt.
Suy nghĩ của Ninh Dạ bây giờ là... cho dù trước mặt là vực sâu ngàn trượng, ta cũng sẽ lao vào.
——————————
Hôm nay Ninh Dạ còn đang ở trên giường, lần đầu tiên Trương Liệt Cuồng xuất hiện trong phòng của y.
Thấy Trương Liệt Cuồng đi tới, gương mặt trắng bệch của Ninh Dạ kinh hãi, cố gắng để ngồi dậy.
Trương Liệt Cuồng đã ngăn hắn lại, một luồng sức mạnh vô hình đẩy hắn về giường: “Ngươi trúng độc chưa lành, miễn lễ.”
“Cám ơn sư tôn.”
Trương Liệt Cuồng đã nói: “Chuyện trúng độc lần này, sư phụ cũng có trách nhiệm.”
Mấy ngày trước Ninh Dạ đột phá tầng thứ ba, theo quy định có thể nhận một số đan dược, không ngờ đêm hôm đó lại trúng độc suýt nữa mất mạng, vì vậy Trương Liệt Cuồng mới nói thế.
Ninh Dạ vội vàng nói: “Đệ tử nào dám trách sư phụ, chuyện này là do kẻ tiểu nhân nấp trong bóng tối ra tay, đệ tử chỉ tình cờ gặp phải mà thôi.”
Trương Liệt Cuồng lạnh nhạt ừ một tiếng, hắn luôn miệng nói bản thân cũng có trách nhiệm nhưng gương mặt chẳng chút áy náy, chỉ tiện tay quăng một quyển sách nhỏ tới nói: “Bản phù kinh này là ta lấy được từ Liệt Khuyêt smôn, lần này ngươi sống được là nhờ tu luyện phù đạo, vậy cho ngươi phù kinh này, cũng có thể bù đắp khiếm khuyết của ngươi.”
Trương Liệt Cuồng không tu luyện phù đạo, phù kinh không có tác dụng gì với hắn, nhưng đã diệt sạch môn phái của người ta thì cũng tiện tay thu gom của cải, bất luận có tác dụng hay vô dụng thì hắn cũng lấy. Lúc này Trương Liệt Cuồng cũng tiện tay ban phát một ân tình.
Phù kinh này không có tác dụng gì với Ninh Dạ, vì y biết đa số phù đạo trong này - phù của Thiên Cơ môn còn toàn diện hơn thứ này nhiều, nhưng lại có một điểm lợi, đó là số lượng phù pháp y có thể sử dụng công khai tăng thêm rất nhiều.
Gương mặt bèn ra vẻ vui mừng: “Đa ta sư tôn.”
Gương mặtTrương Liệt Cuồng vẫn lầm lì như người chết: “Nếu ngươi không vui vẻ như thế thì ta còn vui hơn.”
Người khác không hiểu ý của hắn nhưng Ninh Dạ hiểu.
Trương Liệt Cuồng cả đời si mê trong đao đạo, cho dù đệ tử dùng phù đạo giữ mệnh nhưng vẫn không hy vọng phù đạo làm phân tâm.
Y vội nói: “Sát Tâm đao của đệ tử đã có đột phá.”
“Hả?” Trương Liệt Cuồng kinh ngạc: “Khi nào?”
“Hôm qua.” Ninh Dạ trả lời.
“Hôm qua? Chẳng phải hôm qua ngươi vẫn còn nằm trên giường bệnh à?”
Ninh Dạ đáp: “Đệ tử bất ngờ trúng độc, cực kỳ căm hận kẻ hạ độc, lòng có sát niệm nên có lĩnh ngộ về Sát Tâm đao.”
“Xuất đao với ta.”
“Đệ tử không dám có sát niệm với sư phụ.”
“Vậy thì xuất đao với thứ này.” Trương Liệt Cuồng đã lấy một viên bảo châu lóng lánh ánh sáng ra, bên trong như có tạo hóa, mơ hồ thấy được hình ảnh che chở cho muôn dân.
“Phù Thế pháp châu?” Ninh Dạ kinh ngạc.
Phù Thế pháp châu là một pháp bảo có thể chế tạo ảo ảnh, là một bảo vật thuộc hệ ảo thuật, mà ảo thuật và phù đạo đều là một trong những căn cơ xây dựng cơ quan thuật.
Ninh Dạ cũng biết ảo thuật, hơn nữa đây còn là thứ y học tập tốt nhất khi còn ở Thiên Cơ môn, vì thuật này chơi rất vui. Chiết Quang thuật chính là chi nhánh của hệ thống ảo thuật. Biện pháp đặt cơ quan vào cơ thể người sống của y chính là sử dụng Chiết Quang thuật. Năm xưa khi ở Thiên Cơ môn, Ninh Dạ đã nhiều lần dùng thuật này trêu đùa Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp, tuy thực lực của Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đều mạnh hơn y, nhưng lần nào cũng bị y trêu chọc.
Vì ảo thuật không chỉ ở thuật mà còn ở tâm.
Sư phụ, ngươi có thứ này mà không cho ta, lại cho ta một quyển phù kinh rách nát, đúng là quá đáng!
Đáng tiếc, Trương Liệt Cuồng chẳng hào phóng như vậy, hắn kích hoạt Phù Thế châu, một luồng sáng u ám đã hình thành.
“Cứ coi nó là kẻ đã hạ độc ngươi đi.” Trương Liệt Cuồng nói.
Kẻ hạ độc chính là bản thân Ninh Dạ, đương nhiên y không thể hận được, sát tâm khó mà nổi lên, nhưng Ninh Dạ ngưng thần tĩnh khí, tưởng tượng lại quang cảnh khi Nhạc Tâm Thiện diệt Thiên Cơ môn, hận ý trong lòng bộc phát, sát ý như bão táp.
Rõ ràng y đang nằm trên giường bệnh, bị thương nặng chưa khỏi nhưng lúc này một luồng khí thế đã bộc phát từ trong cơ thể.
Thất Sát đao, giết người tru tâm, chỉ muốn giết địch, không tiếc thân mình!
Đây là một công pháp tốt nhất để kích hoạt tiềm lực bản thân, có thể nói mỗi khi giao chiến ắt sẽ bùng phát, không bùng phát không phải Thất Sát đao.
Chỉ cần sống được, vậy tốc độ tu luyện Thất Sát đao sẽ cực kỳ nhanh chóng.
Ngay sau đó, Ninh Dạ dùng tay làm đao, đã chém một nhát về phía bóng đen.
Bóng đen vốn là ảo thuật, không phải thực chất nhưng khi Sát Tâm đao của Ninh Dạ đánh vào, hình ảnh kia lại phát ra tiếng kêu thê lương, như có sinh mệnh thật sự. Hình ảnh đó biến ảo, cực kỳ khó đoán.
Đồng thời cơ thể Trương Liệt Cuồng hơi dịch về phía pháp châu, dư âm của đao thế đánh thẳng vào cánh tay hắn.
“Sư phụ!” Ninh Dạ kinh hãi.
Trương Liệt Cuồng tùy ý vung tay lên ngăn Ninh Dạ lại: “Không sao, ta cố ý thôi.”
Nói đoạn hắn khép hờ hai mắt, cảm thụ đao này của Ninh Dạ.
Chốc lát sau, Trương Liệt Cuồng nói: “Rất tốt, sát tâm ác liệt, dũng mãnh thẳng tiến, có tiến không lùi, một đòn giết iêt sđịch... đúng là đã có đôi chút hỏa hầu. Xem ra ngươi chuyện tu luyện phù đạo thật sự không khiến ý chí chiến đấu của ngươi hạ thấp. Cố gắng duy trì!”
“Vâng!” Ninh Dạ đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn Phù Thế pháp châu.
Trương Liệt Cuồng nhận ra ánh mắt của y: “Ngươi muốn thứ này?”
“Vâng!” Ninh Dạ lớn tiếng đáp: “Đệ tử to gan, mong được mua lại bảo vật này.”
“Mua?” Trương Liệt Cuồng hừ một tiếng: “Ta thiếu linh thạch à?”
Ninh Dạ ngây ra như phỗng.
Trương Liệt Cuồng nói: “Ngươi là đệ tử của ta, sư phụ còn phải bán báo vật cho đệ tử, chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ à? Không phải ta không muốn cho ngươi mà với thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ để sử dụng bảo vật này. Quan trọng nhất là đạo của ảo thuật còn bất lợi cho Thất Sát đao hơn cả phù đạo, sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của ngươi.”
Ninh Dạ lớn tiếng nói: “Sư phụ hiểu lầm rồi, đệ tử chỉ muốn dùng Phù Thế châu để tu luyện Sát Tâm đao.”
“Hả? Tu luyện thế nào?”
Ninh Dạ đáp lời: “Giống như vừa rồi, huyễn hóa ra kẻ thù, sát tâm tự dâng lên, mài giũa tinh thần, khổ luyện đao pháp.”
“Vậy à?” Trương Liệt Cuồng trầm ngâm một chút rồi tiện tay ném Phù Thế châu sang phía Ninh Dạ: “Cho ngươi. Nhưng ba tháng sau ta sẽ kiểm tra, nếu trong thời gian này ngươi không thể tu luyện Sát Tâm đao tới mức sát phạt tùy tâm, có địch không có ta, vậy giơ đao tự xử đi.”
Ninh Dạ lớn tiếng đáp: “Nhất định không phụ lòng sư phụ!”
Trương Liệt Cuồng đã xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Ninh Dạ lẩm bẩm: “Sát phạt tùy tâm, có địch không có ta... Ài, đúng là yêu cầu nghiêm ngặt, tiểu chuẩn cao thật.”
‘Sát phạt tùy tâm, có địch không có ta’ là chỉ cảnh giới của Sát Tâm đao, tu luyện tới bước này có thể coi là Sát Tâm đao đã đại thành, có thể tu luyện đệ nhị sát, Sát Thân đao.
Thất Sát thiên đao chia làm Sát Tâm đao, Sát Thân đao, Sát Khí đao, Sát Thế đao, Sát Ý đao, Sát Thần đao cùng với Thiên Sát đao cuối cùng. Mỗi cảnh giới có hai sát, Thiên Sát đao cuối cùng nhất định phải đạt tới cảnh giới Vô Cấu mới có thể thi triển, vì vậy ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng chưa thể luyện thành.
Phải tu luyện Sát Tâm đao tới đại thành trong vòng ba tháng, yêu cầu này không thấp, mang ý nghĩa trình độ đao đạo của Ninh Dạ nhất định phải tiến bộ nhanh hơn cả tu vi.
Yêu cầu này là do Trương Liệt Cuồng thấy trình độ phù đạo của y khá cao, trong lòng khó chịu.
Nhưng với Ninh Dạ, đây lại không phải việc khó.
Sát Tâm đao tập trung vào tâm chí, Ninh Dạ thân ở Hắc Bạch thần cung, đưa mắt nhìn khắp nơi đâu đâu cũng là kẻ thù, không cần cố gắng thì sát tâm cũng nổi lên, nếu toàn tâm toàn ý tu luyện, chỉ một tháng là thành công.
Ninh Dạ không vội tiến bộ, y không muốn Trương Liệt Cuồng đặt quá nhiều kỳ vọng vào bản thân, quan trọng hơn là muốn mình có thời gian rảnh.
Lúc này Ninh Dạ chơi đùa Phù Thế châu một chút rồi cất nó đi.
Nhìn ra ngoài trời, đêm đã khuya, Ninh Dạ cười nhẹ hai tiếng.
Y nằm trên giường bệnh, khẽ huýt sáo, nhìn bên ngoài thì là vui vẻ vì nhận được bảo vật, nhưng ở một nơi xa xa bên ngoài, dưới một gốc cây nhiều tuổi, con rối chuột ddất đang đứng im bất động đột nhiên vểnh tai lên vài lần rồi “xoạt” một tiếng, chui xuống lòng đất.