Khi ánh sáng trở lại nơi chân trời, xe ngựa đã đi tới một thị trấn nhỏ. Trong xe vang lên giọng nói trầm trầm của Trì Vãn Ngưng: “Đây là đâu rồi?” “Thu Thủy trấn.” Ninh Dạ trả lời. “Thu Thủy...” Trì Vãn Ngưng nói khẽ: “Cái tên rất đẹp, ta muốn ra ngoài xem.” Ninh Dạ bèn đỡ cô ra ngoài xe ngựa. Nhưng giờ phút này dung nhan Trì Vãn Ngưng đã già đi nhiều. Làn da của cô khô khốc nứt nẻ, như đất đai gặp hạn lâu ngày, thậm chí đã xuất hiện từng vết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.