Việc kiểm nghiệm thất bại nên trong thời gian ngắn Lạc Cầu Chân không có thêm bất cứ hành động gì, cũng giúp cho Ninh Dạ có thời gian nhàn rỗi hiếm thấy.
Nắm lấy khe hở hiếm có này, Ninh Dạ rất nỗ lực chăm chỉ tu hành, chuyện này cũng là bị Lạc Cầu Chân ép - bởi hắn không được Hắc Bạch thần cung ủng hộ, vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn chỉ có thể âm thầm hành động, không thể chọc tới bất cứ mục tiêu nào có thực lực. Cứ nhìn hắn không dám hỏi đám người Trì Vãn Ngưng, Dương Tử Thu là biết.
Nếu ngươi đã ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, vậy ta đành phải tăng cường bản thân lên thôi.
Đã có đan dược Hiên Mộc Lang và Vương Sâm cung cấp, tốc độ tiến bộ của y cực kỳ nhanh chóng, rốt cuộc trước khi kỳ hạn một năm kết thúc cũng thăng cấp lên tầng thứ tư, ngay cả tâm pháp Thiên Cơ cũng được tu luyện trở lại, chỉ có điều tiến độ chậm hơn tâm pháp Hắc Bạch thần cung nhiều.
Ngày y thăng cấp, Trương Liệt Cuồng đến quan sát Ninh Dạ một hồi, kiểm tra tu vi của y xong bỏ lại một câu “đừng lười biếng” rồi cứ thế bỏ đi, đúng là vô trách nhiệm tới cực hạn. Còn chuyện mà Trương Liệt Cuồng từng nói, thử thách lòng trung thành của Ninh Dạ trong vòng một năm, e là chính hắn cũng quên rồi.
Ninh Dạ lại cực kỳ hoan nghênh chuyện này.
Y hiểu rất rõ tâm tính của Trương Liệt Cuồng, Trương Liệt Cuồng không khác gì đại đa số tu tiên giả, một lòng cầu tiên đạo, chỉ quan tâm tới thực lực.
Có tính toán ra sao cũng không đau đớn, không thực tế bằng thực lực áp đảo.
Về bản chất, chuyện này không sai.
Nếu chênh lệch thực lực giữa Ninh Dạ và Hắc Bạch thần cung không lớn tới như trời với vực, sao y không hy vọng có thực lực áp đảo?
Cái gọi là mưu tính, diệu kế dẫu sao cũng chỉ là biểu hiện của thực lực không đủ.
Cũng chính vì vậy, rất dễ đoán được suy nghĩ của Trương Liệt Cuồng, trong mắt hắn, lên tới tầng thứ tư trong vòng một năm chính là trung thành.
Tuy không thuyết phục nhưng lại là thực tế.
Thời gian khảo sát một năm đã qua, Ninh Dạ đã xem như đệ tử chính thức của Trương Liệt Cuồng. Theo lý mà nói Ninh Dạ có thể lựa chọn tu luyện thêm một môn pháp thuật, nhưng bây giờ Ninh Dạ đang tập trung tu luyện Thất Sát đao, tạm thời không vội chọn tu luyện pháp thuật phụ trợ.
Hôm nay Ninh Dạ đang tu hành, y múa một cành liễu, tuy cành liễu rất nhẹ nhưng Ninh Dạ vẫn múa ra từng quầng sáng lạnh lẽo sắc bén, cứ như thứ y đang nắm không phải cành liễu mà là lưỡi đao.
Đột nhiên bên ngoài có động tĩnh lạ, Ninh Dạ vung tay một cái, cành liễu bắn tới.
Hứa Ngạn Văn cúi đầu, cành liễu đã lướt sát qua đầu của hắn.
“Ô! Ra tay tàn nhẫn nhỉ!” Hứa Ngạn Văn sờ nhẹ lên đầu, lòng còn hơi kinh hãi: “Vừa tới tìm ngươi, ngươi đã tặng quà gặp mặt thế à?”
“Sao lại là ngươi? Có chuyện gì?”
“Này, ta tới tìm ngươi còn có chuyện gì nữa?” Hứa Ngạn Văn cười nói.
Đương nhiên lại là tới dự hội trà của Trì Vãn Ngưng.
Sau chuyện Thanh Mộc điện, đã rất lâu rồi Trì Vãn Ngưng không mở hội trà.
Có lẽ chuyện lần đó khiến cho trong lòng Trì Vãn Ngưng còn sợ hãi, không biết mục đích của đối phương, trong lòng lại có suy nghĩ khác, đương nhiên không dám khinh suất.
Nhưng cô nàng không muốn mở hội nhưng những người theo đuổi lại cực kỳ nhiệt tình, cứ ba đến năm ngày lại yêu cầu một lần, bốn năm ngày lại mời một lượt. Sau thời gian dài, Trì Vãn Ngưng thấy không có chuyện gì xảy ra, trong lòng buông lỏng, bèn đồng ý.
Ninh Dạ cũng rất hứng thú với Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn đến mời y, y cũng đồng ý.
Khi gặp lại Trì Vãn Ngưng, cô đang ngồi trong gian đình, xung quanh là bươm bướm đủ mọi mày sắc, dưới chân là cá đỏ quây tròn, lượn vòng xung quanh cô, càng tôn thêm phong thái.
Sau lưng cô còn có bóng dáng đám người Chung Nhật Hàn, Dương Tử Thu.
Thấy Hứa Ngạn Văn, Ninh Dạ đi tới, Trì Vãn Ngưng xua bươm bướm và cá đỏ đi, đứng dậy nghênh đón: “Ninh sư đệ, nhiều ngày không gặp, tác phong càng mạnh mẽ, xem ra tu vi lại tiến bộ một bước dài rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, như chim oanh hót trong cốc vắng.
Giọng nói của Ninh Dạ khàn khàn như lưỡi đao mài vào nhau: “Tiên tử quá khen rồi, Ninh Dạ nào dám nhận.”
”Sư đệ khách khí rồi.” Trì Vãn Ngưng đã ngồi xuống chỗ cũ, phất nhẹ ống tay áo, mời hai người ngồi xuống.
Vô Định Luân - Tư Nguyệt Đường đã cười nói: ”Sau chuyện Thanh Mộc điện lần trước, do vụ tên Vương Sâm kia nên đã nhiều ngày không tập trung, đây là lần đầu tiên.”
Nghe Tư Nguyệt Đường nói vậy, Ninh Dạ giả vờ hiếu kỳ: “Nhắc tới chuyện này thì, bây giờ đã bắt được tên Vương Sâm kia chưa?”
Dương Tử Thu bèn hừ một tiếng: “Chưa bắt được, tên Vương Sâm cũng là kẻ bản lĩnh, không ngờ lại che giấu được thiên cơ, không thể bói toán, chỉ có thể dùng thủ đoạn bình thường truy tìm, cho nên đến giờ vẫn chưa có kết quả.”
Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành bèn nói: “Trước đó vài ngày có nghe nói hắn từng xuất hiện ở Mộc Lưu trấn, đã được Cốc Tàng Thi của Mộc Khôi tông đón đi rồi.”
Chung Nhật Hàn khẽ nhíu mày: “Truy Phong đường đúng là lũ rác rưởi, Giám Sát đường cũng rõ là vô dụng, không ngờ lại để một tên gián điệp Mộc Khôi tông chạy mất như vậy, làm cho Hắc Bạch thần cung chúng ta mất hết thể diện. Đại điện chủ đã hạ lệnh tất sát, ai lấy được đầu Vương Sâm sẽ được thưởng lớn.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Tiếc là hắn đã chạy tới tận Thiên châu rồi, e là không còn cơ hội.”
“Vậy thì chưa chắc.” Diệp Thiên Thương nói: “Mộc Khôi tông bố trí được người vào phái ta nhưng chúng ta cũng đâu phải ăn chay.”
Hiển nhiên ý của hắn là Hắc Bạch thần cung sẽ vận dụng giao dịch ở Mộc Khôi tông.
Nhưng bọn họ không ngờ gián điệp có thực lực cảnh giới Hoa Luân và Tàng Tượng đều đã bị Mộc Khôi tông biết được, trừ phi Vạn Pháp xuất thủ, nếu không hành động lần này chắc chắn là nhọc lòng vô ích. Nhưng gián điệp cảnh giới Vạn Pháp liệu có chịu bại lộ thân phận vì một tên tiểu bối như vậy không, đây cũng là một vấn đề lớn.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng ngáp một cái: “Ai da, nói mấy thứ này thật vô vị. Thay vì bàn chuyện này, hay là nói chút chuyện thú vị của môn phái khác đi.”
“Nhắc tới chuyện thú vị thì mấy hôm trước sư huynh gặp một chuyện rất thú vị.” Hứa Ngạn Văn vội vàng nói.
“Ồ?” Trì Vãn Ngưng đã thấy hứng thú: “Sư huynh kể thử đi.”
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Đó là chuyện bảy ngày trước, hôm đó ta đang du ngoạn ở Chấp Tử thành, đột nhiên thấy trên đường xôn xao ồn ào. Ta thấy hứng thú bèn đi qua đó xem thử, hóa ra có người đánh trống kêu oan. Lý do là trong một gia đình ở nơi đó, người vợ cấu kết với người ngoài nhưng đối phương là tu tiên giả, không làm gì được hắn, cho nên tới tố cáo.”
Chung Nhật Hàn lấy làm lạ: “Tên này thật to gan, dám tố cáo tu sĩ.”
“Đúng vậy.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Ta nghe được chuyện này nên thấy hiếu kỳ, bèn qua xem thử. Hóa ra bị cáo là một lão già, đúng là kẻ từng tu tiên nhưng chỉ là tu sĩ dân dã, pháp lực hỗn tạp, pháp thuật hỗn loạn, thực lực kém cỏi. Nhưng cho dù thế kẻ nào cũng bước vào cảnh giới Vạn Pháp, tự xưng là Vô Tâm Tán Nhân, tu luyện Thiên Sư đạo, sở trường là Thiên Lôi phù, còn biết thuật xem tướng, có thể tính được vận mệnh, nhân quả.”
Dương Tử Thu khinh thường: “Tán tu trong giang hồ miệng thì huênh hoang khoác loác, chỉ biết giả mạo lừa bịp, nào có bản lĩnh gì.”
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, lão già kia vừa vào cửa quan đã kêu oan luôn miệng, theo lời lão ta, kẻ báo quan cố tình hãm hại lão ta, lão ta chưa từng tư thông với cô nàng kia, chỉ dùng pháp thuật tổ truyền chữa trị cho cô ta, có điều phải tiếp xúc thân mật mới có tác dụng.”
Trì Vãn Ngưng bèn cười lạnh: “Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, người tu tiên khống chế linh khí đất trời, khí theo ý người, pháp tới là thành công, đâu cần tiếp xúc thân thể mới chữa trị được. Rõ ràng lão già này đang nói lời ngụy biện, lừa gạt quan phủ không hiểu chuyện.”
Hứa Ngạn Văn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng quan phủ không hiểu chuyện nhưng không nghĩ là trên nữa không có ai. Vừa vặn hôm đó Đoạn Trường Nữ cũng có mặt, vì vậy chuyện này càng ồn ào.”
Mọi người nghe câu này lại càng hứng thú.
Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện là thành chủ Chấp Tử thành, toàn bộ Chấp Tử thành đều nằm dưới sự quản lý của hắn. Hàng ngày hắn phải tu hành nên đương nhiên không quan tâm tới mấy việc lặt vặt, cho nên thường giao cho các đệ tử xử lý.
Trong số các đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, Ôn Tâm Dư nhập môn trễ nhất, tuổi trẻ nhất nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn nhất.
Cô nàng này có một biệt danh là Đoạn Trường Phu Nhân, còn có một biệt hiệu không mấy nhân đạo, là Quả Phụ Ôn.
Nghe nói trước đây Ôn Tâm Dư từng lập gia đình, nhưng mỗi lần đều chưa được một năm thì phu quân đã chết. Khi trượng phu thứ ba của cô ta qua đời, có người phát hiện độc dược trong phòng Ôn Tâm Dư, cho là cô ta hãm hại nên muốn treo cổ Ôn Tâm Dư lên.
May là Nhạc Tâm Thiện đi ngang qua phát hiện, không phải lòng tốt của hắn đột nhiên nổi lên mà Nhạc Tâm Thiện phát hiện cô gái này có thiên phú thể chất Âm Tuyệt, thích hợp để tu hành, cho nên nổi ý nhận đồ đệ, tiện tay rửa sạch oan khuất cho cô ta.
Nói oan cũng oan mà nói không oan cũng không oan, thể chất Âm Tuyệt của Ôn Tâm Dư vốn là khắc chế nam giới, đàn ông con trai bình thường mà làm chuyện gường chiếu với cô ta sẽ nhanh chóng khô cạn dương khí, dương tận mà chết. Nhưng chuyện cô hạ độc hại chết chồng lại do đình trưởng ở địa phương có ý đồ khó lường, cố ý hãm hại.
Chính vì vậy Ôn Tâm Dư cực kỳ mẫn cảm với chuyện này, lão già này lấy danh nghĩa chữa trị để chấm mút thê tử của người khác, thật sự rất đáng ghét, e là Ôn Tâm Dư sẽ không tha cho hắn.
Hứa Ngạn Văn đã nói tiếp: “Ba bên cãi vã liên miên, ai cũng giải thích theo cách của mình, tranh chấp không ngừng. Đúng lúc này Đoạn Trường Nữ xuất hiện, Ôn Đoạn Trường không phải hạng người hiền lành gì, trực tiếp hạ lệnh phong ấn pháp lực của lão già kia, đánh cho tám mươi đại côn.”
Không còn pháp lực hộ thể, chịu tám mươi đại côn này, e rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.
“Sau đó thì sao?” Mọi người hỏi.
Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Lão già kia lại là kẻ cứng đầu, dù chết cũng không hối cải, thậm chí còn nói Ôn Đoạn Trường là kẻ coi mạng người như cỏ rác.”
Chung Nhật Hàn bật thốt lên: “Câu nói này chọc vào vảy ngược của Quả Phụ Ôn rồi!”
Trong cuộc đời, Ôn Tâm Dư hận nhất là có kẻ vu oan hãm hại nói cô coi mạng người như cỏ rác, bàn tay cô nàng này chưa chắc đã sạch sẽ, cũng có không ít người chết dưới tay Ôn Tâm Dư, nhưng trong lòng cô ta, giết người thì không thành vấn đề nhưng không được vu oan giá họa.
Lão già kia nói vậy chắc chắn sẽ khiến cô ta nổi giận.
Quả nhiên, Hứa Ngạn Văn nói: “Đúng thế, ngay lúc Đoạn Trường Nữ muốn giết chết hắn, lão già kia lại nói nguyện dâng bí pháp kia lên cho Đoạn Trường Nữ kiểm tra. Nếu bí pháp không sai sót gì thì Đoạn Trường Nữ cần xin lỗi lão ta.”
“Đoạn Trường Nữ đồng ý à?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi.” Hứa Ngạn Văn thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt hắn, mọi người cũng nhận ra điều gì đó.
Trì Vãn Ngưng nói: “Chẳng lẽ có loại pháp thuật này thật?”
Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu.
Hóa ra hôm đó lão già kia thật sự dâng bí pháp lên, Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư kiểm tra xong, phát hiện ra không ngờ lão già này lại không nói dối, đây là một pháp môn chữa trị cần tiếp xúc thân thể mới có tác dụng.
Sau đó kiểm tra lại người phụ nữ kia, cũng mắc phải chứng bệnh ngầm, nếu không có pháp thuật này thì khó lòng phát hiện, lập tức ngây dại.
“Sau đó thì sao? Chẳng lẽ Đoạn Trường Nữ lại xin lỗi lão già kia?” Mọi người cùng hỏi.
Nếu đổi lại là người khác ở đó, chắc sẽ trực tiếp nói một câu ‘giả’, sau đó lập tức giết người, hủy diệt chứng cứ.
Nhưng Hứa Ngạn Văn đã kể chuyện, đương nhiên mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên Hứa Ngạn Văn đã nói: “Đoạn Trường Nữ không làm vậy mà thừa nhận lão già kia nói thật.”
Trì Vãn Ngưng không lấy làm lạ: “Ôn Tâm Dư hận nhất là bị oan, cho dù cô ta muốn giết người cũng sẽ tìm một lý do thật sự chứ không phải tùy tiện gài bừa một tội danh.”
“Đúng vậy.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Đoạn Trường Nữ thẳng thắn nhận sai, đang định xin lỗi. Theo tác phong của cô ta e là sau khi xin lỗi sẽ giết chết lão già kia. Không ngờ lão già kia lại quỳ sụp xuống, nói Đoạn Trường Nữ không cần xin lỗi, chỉ cần cô ta thu nhận vào môn hạ, trở thành một đệ tử dưới trướng.”
Hả?
Mọi người đều kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy?
Hứa Ngạn Văn nói: “ Lão già kia nói cũng khá có lý. Lão ta nói mình vốn là tán tu nơi dân dã, không môn không phái, chỉ học được một đống thứ linh tinh, có tình cờ gặp được một môn pháp thuật mà tiên môn chưa từng thấy cũng là chuyện thường. Chỉ có điều pháp thuật chữa trị bệnh tật ngầm này do ân sư của mình truyền thụ, vốn không nên đưa cho người ngoài. Bây giờ truyền thừa đã lọt ra ngoài, không còn mặt mũi nào gặp lại tiên sư, Đoạn Trường Nữ là người trên trời, không thể xin lỗi hạng giun dế như lão ta được. Bây giờ chỉ còn một cách là bái Đoạn Trường Nữ làm sư phụ, cho dù thật sự không được, lão ta tình nguyện làm nô bộc. Đầu tiên là giữ gìn uy nghiêm cho Đoạn Trường Nữ, thứ hai là bảo vệ bí pháp sư môn. Nói xong lão ta còn khóc lóc vang trời, kêu rên liên tục.”
“Vậy Đoạn Trường Nữ có đồng ý không?”
“Cô ta vốn không muốn đồng ý nhưng cũng không muốn xin lỗi kẻo mất mặt, càng không muốn để người khác có lý do đàm tếu, nói cô ta lừa gạt bí pháp của sư môn người khác. Lão già kia làm vậy cũng cho cô ta một bậc thang, cô ta đành nhận một lão nô trông coi động phủ.”
Mọi người cùng cười nói: “Đúng là chuyện thú vị.”