Mặc châu
Chấp Tử thành.
Chấp Tử thành là thủ đô của mặc quốc, vị trí hoang vu, đáng lý không thích hợp làm thủ đô, nhưng ai bảo tổng bộ của Hắc Bạch thần cung nằm ở đây?
Thiên hạ ngày nay, tiên nhân sai khiến phàm nhân.
Quốc gia chẳng qua chỉ là công cụ mà tiên nhân cai trị phàm nhân, chính vì vậy các quốc gia trong cửu châu không có quân đội, chỉ có nha sai, nếu thật sự xảy ra chiến sự cũng sẽ do tiên nhân đứng ra giải quyết.
Đối với phàm nhân thì nhận được tư cách tu tiên chính là kỳ ngộ lớn nhất trong cuộc đời.
Mỗi năm xuân đến, Hắc Bạch thần cung lại tiến hành chọn đệ tử ở Chấp Tử thành, mỗi năm chỉ lấy từ một trăm đến năm trăm người, nhưng người tham dự lại lên tới đơn vị trăm ngàn.
Thời điểm nhận đệ tử là năm mới, khi Ninh Dạ tới đây đã thấy Chấp Tử thành đầy người với người, chen vai thích cánh, đâu đâu cũng có người trẻ tuổi đến tham gia tuyển chọn, ánh mắt họ đầy ao ước. Dù sao chỉ cần được nhận vào Hắc Bạch thần cung, từ nay sẽ một bước lên trời.
Do có quá nhiều người đến, những quán trọ trong Chấp Tử thành đều đã hết chỗ, cũng may trong trong dân gian có không ít nơi mở cửa, mỗi năm phàm nhân trong Chấp Tử thành lại nhân cơ hội này kiếm một khoản tiền nho nhỏ.
Do từng là tu sĩ, Ninh Dạ không tới mức thiếu tiền, chỉ có điều bộ mặt chỗ lồi chỗ lõm trắng đỏ loang lổ của y thật sự quá kinh khủng, Ninh Dạ phải trả cao hơn ba phần mười mới tìm được một nhà dân khá thanh tịnh.
Sau khi chia tay Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp ở rừng hạnh, đã ba tháng trôi qua.
Không biết bây giờ sư huynh sư tỷ ra sao rồi? Đã vào Hạo Thiên môn, Thái Âm môn chưa?
Lúc này, nhìn gương mặt xấu xí của bản thân trong gương, Ninh Dạ thở dài một tiếng, nằm trên giường, tâm thần hơi động, người đã trong phòng nhưng tâm thần đã xuất hiện trước một cung điện rộng rãi.
Nơi này chính là Thiên Cơ điện.
Năm xưa y vô tình nhận được vật này, lúc đó y chỉ là một nhân viên phân tích tình báo bình thường, một lần ra ngoài du lịch thiên nhiên, thấy trên trời có thứ gì rơi xuống. Vốn tưởng là thiên thạch nên chạy tới, không ngờ lại thấy một cung điện rộng lớn từ trên trời giáng xuống, tiếp đó y đi tới thế giới này, căn điện đó cũng theo y tới đây.
Hay nên nói là, đây mới là nơi ở của nó, chỉ là vân du qua ngàn vạn thế giới rồi trở về vị trí nguyên bản, tiện thể dắt theo một người.
Lúc này tâm thần gửi trong Thiên Cơ điện, Ninh Dạ vung tay lên, ánh sáng huyền ảo của Côn Luân cổ kính lóe lên từ trong điện, vô số ký tự kỳ diệu lấp lánh giữa không trung, tạo ra một cảnh tượng kỳ quái lạ lùng.
Tuy đã mất đi tu vi nhưng Vấn Thiên thuật trọng huyền không trọng pháp, chỉ mất đi tu vi chứ không mất đi nhận thức đối với Vấn Thiên thuật, vì vậy Ninh Dạ vẫn có thể miễn cưỡng vận dụng.
Đương nhiên không có tu vi làm căn cơ, không thể suy tính những thứ quan trọng.
May mà chỉ tương lai khó dò chứ quá khứ vẫn có thể biết được!
Rốt cuộc suy nghĩ trước đây của Ninh Dạ đã có thể thực hiện được.
Thời khắc này Ninh Dạ khởi động Côn Lôn kính, bắt đầu tính quẻ.
Trên Côn Lôn kính nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ, đó là phương pháp kiểm tra thu nhận đệ tử của Hắc Bạch thần cung lần này. Đây không phải bí mật nòng cốt, dùng Côn Lôn kính là dễ dàng biết được.
“Hóa ra là vậy à?” Nhìn phương pháp kiểm tra này, Ninh Dạ chìm vào trầm tư.
Xét theo tổng thể thì phương pháp chọn lựa của Hắc Bạch thần cung vẫn khá bình thường, ít ra với Ninh Dạ thì qua ải không thành vấn đề... Vốn dĩ y đã có đủ tư chất, lại tu luyện ba năm tuy mất hết tu vi nhưng vẫn còn kinh nghiệm, thậm chí thân thể đã quen được linh khí thẩm thấu, việc trùng tu cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vấn đề là cuối cùng còn có bước lựa chọn của cá nhân.
Nói cách khác, cho dù y có qua hết những cửa ải khác, Hắc Bạch thần cung còn phái người đích thân lựa chọn. Người được lựa chọn có thể nhận dược sư thừa, không được lựa chọn thì chỉ là đệ tử ngoại môn bình thường.
Vấn đề này lại nghiêm trọng rồi.
Ninh Dạ biết rõ bây giờ vấn đề lớn nhất của mình là gì ... quá xấu!
Y tự hủy dung nhan, mặt đầy sẹo bỏng, thậm chí không tha cho cơ thể mình. Tiên nhân cầu thiên đạo, thuận theo nhân ý, luôn theo đuổi những vật tươi đẹp. Cho dù là pháp thuật của họ đa số cũng có ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn vẻ, tiên phong đạo cốt chính là như vậy.
Ngươi làm một tên tiên phong đạo cốt mặt rỗ, đúng là mất hết hình tượng!
Nếu như tư chất thiên bẩm cao tới mức kinh ngạc thì cũng thôi, vấn đề là tư chất của Ninh Dạ rất bình thường.
Tư chất có thể nhìn ra, nói cách khác cho dù biểu hiện của Ninh Dạ trong cuộc thi tốt hơn tất cả mọi người khác, đoạt được ngôi đầu, nhưng chỉ chứng minh biểu hiện của y không tệ, tư chất bình thường vẫn là tư chất bình thường, không thể làm giết ỉa.
Như vậy tính ra, gương mặt xấu xí, tư chất bình thường, muốn được tiên sư ưu ái thật quá khó khăn.
Hay cứ làm đệ tử ngoại môn bình thường đã, sau đó từ từ leo lên?
Được thì được, nhưng Ninh Dạ không chấp nhận.
Không phải sư thừa quan trọng đến đâu mà là Ninh Dạ biết con đường mà mình phải đi trong tương lai sẽ khó khăn tới mức nào, nó đã định sẵn sẽ có vô số gian nan hiểm trở. Nếu ngay cửa đầu tiên y đã định lùi bước, vậy sau này gặp phải phiền toái lớn hơn nữa thì phải xử lý ra sao?
Lùi bước là thói quen.
Một lần từ bỏ có thể sẽ là nhiều lần từ bỏ.
Nhĩ tới đây, ý chí trong lòng Ninh Dạ lại bùng cháy mãnh liệt.
Đây là mục tiêu đầu tiên của mình, chuyện này chỉ được phép thành công, không được thất bại!
————————————————
Ba ngày sau.
Dưới Cửu Cung sơn, vô số người mong được vào tiên môn đến từ bốn phương tám hướng.
Mười vạn người tập trung ở đây, cục diện uy nghi đồ sộ.
Ngay lúc giữa trưa, ánh sáng đột nhiên tối đi, không trung hóa thành hai màu đen trắng, bầu trời ảm đạm, mặt mặt đất hóa thành màu trắng, ngay cả vầng mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu cũng hóa thành tăm tối.
Một vị tiên nhân của Hắc Bạch thần cung bay ra,Thiên Cơ điện ay cầm phát trần. Hắn có gương mặt dài và cặp tai to rất bắt mắt, chân đạp lên bàn cờ làm bằng ngọc, cứ thế bay lên không trung.
Có người biết hắn bèn nhỏ giọng nói:
“Là Tây Phong Tử.”
“Tây Phong Tử là ai?”
“Chuyện này mà cũng không biết à? Tây Phong Tử tiên sư chính là một trong Thập Nhị Thiên Cương của thần cung, điện chủ Bạch điện, đị vị chỉ đứng sau chưởng giáo, tam đại nguyên lão và Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện, là địa năng cảnh giới Vô Cấu đỉnh phong nổi tiếng ngang với điện chủ Hắc điện.”
Bên dưới đám người đang bàn tán sôi nổi, Tây Phong Tử đã mở miệng nói.
Không thấy hắn dùng sức, âm thanh đã lan khắp bốn phía: “Lần tuyển chọn đệ tử này rất đơn giản, tất cả những người tham gia tuyển chọn vào trong sơn cốc trước mặt, sau khi mặt trời lặn ra khỏi cốc là được. Thần cung sẽ căn cứ theo biểu hiện của các ngươi để nhận định.”
Nói xong Tây Phong Tử vung phất trần rồi biến mất không còn tung tích, trời đất lại khôi phục bình thường.
Chỉ có điều trước mặt mọi người đã xuất hiện một sơn cốc đầy sương mù.
Đơn giản thế à?
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên hút lên, cùng lao vào trong cốc.
Ài, các ngươi không biết có lúc chuyện càng đơn giản thì càng phức tạp à? Nhìn dáng vẻ nóng lòng như lửa đốt của bọn họ, Ninh Dạ không vội vàng, cứ thể thản nhiên đi đằng sau, là người cuối cùng bước vào trong cốc.