Bóng đêm âm u, lặng ngắt như tờ.
Hắc Bạch thần cung tạm biệt ban ngày huyên náo, trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có điều ẩn dưới vẻ yên tĩnh này lại là dòng nước ngầm chảy xiết - mỗi đệ tử tuần tra ban đêm đều trợn tròn hai mắt quan sát tất cả những kẻ khả nghi.
Chuyện trúng độc lần trước khiến tất cả mọi người căng thẳng, số người tuần tra ban đêm tăng gấp đôi, đặc biệt là phòng kho được bố trí thêm trận pháp bảo vệ, chỉ sợ bị hạ độc lần nữa.
Thế nhưng lần này, nơi gặp xui xẻo không phải là phòng kho.
“Cháy rồi! Giám Sát đường cháy rồi!”
Một ánh lửa bùng lên, theo đó là tiếng kêu la của vô số đệ tử.
Thế lửa tăng lên với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phủ khắp gian điện.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng hừ tức giận, tiếp đó là một bàn tay che trời ấn từ không trung xuống.
Theo nhát ấn này hạ xuống, ngọn lửa hoàn toàn biến mất, chỉ có điều Giám Sát đường cũng bị chưởng này đánh cho sụp đổ, biến thành một phế tích.
Sau đó trước phế tích Giám Sát đường đã có một người xuất hiện, chính là Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện đứng chắp tay, không giận mà uy: “Phó Đông Lưu đâu?”
“Có thuộc hạ!”
Một luồng sáng đen bay tới, Phó Đông Lưu đã chạy đến, nhưng tiếc là tốc độ của hắn có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng Nhạc Tâm Thiện.
Ánh sáng đen chưa ngưng tụ thành hình, Nhạc Tâm Thiện đã giơ tay tóm lấy. Luồng sáng đen kia lập lòe trong tay hắn, miễn cưỡng hiện ra diện mạo của Phó Đông Lưu: “Đại điện chủ, thuộc hạ...”
“Sào huyệt của ngươi bị người ta đốt.” Nhạc Tâm Thiện nói với vẻ âm trầm: “Chuyện trúng độc còn chưa giải quyết đã xảy ra chuyện như vậy, tên giám sát sứ nhà ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta?”
“Điện chủ bớt giận!” Phó Đông Lưu kêu lên: “Thuộc hạ đã tra được chút manh mối.”
Nhạc Tâm Thiện vừa buông tay, ánh sáng đen đã rơi xuống hóa thành bản thân Phó Đông Lưu.
Hắn quỳ rạp xuống trước mặt Nhạc Tâm Thiện, lần này không giám giấu diếm nữa mà thuật lại tất cả những chuyện xảy ra trước đó.
Nhạc Tâm Thiện nghe vậy lại nổi giận, tát một phát lên mặt Phó Đông Lưu: “Khốn kiếp, giám giấu diếm không báo cáo!”
“Thuộc hạ biết sai rồi!”
“Lạc Cầu Chân đâu?”
“Có thuộc hạ.”
Nhạc Tâm Thiện nói: “Ngươi thấy việc này thế nào?”
Lạc Cầu Chân quỳ xuống đất trả lời: “Khởi bẩm điện chủ, đệ tử nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Mộc Khôi tông.”
“Lý do?”
“Kẻ hành động trong bóng tối am hiểu pháp thuật hệ mộc, ngoài ra khi hắn đột nhập vào phòng kho chắc đã sử dụng một con rối loại nhỏ. Mọi người đều biết Mộc Khôi tông giỏi về hệ mộc và điều khiển con rối, lại bất hòa với thần cung từ lâu, đệ tử nghi ngờ người của Mộc Khôi tông nấp trong bóng tối âm thầm phá hoại.”
Nhạc Tâm Thiện nghe vậy gật đầu liên tục, xưa nay Hắc Bạch thần cung và Mộc Khôi tông không hợp nhau, hai phái cài gián điệp vào nhau cũng là chuyện thường.
Lời nói của Lạc Cầu Chân rất có lý.
Nhưng hắn không muốn câu trả lời đại khái như vậy, bèn nói thẳng: “Mau tìm ra kẻ đó.”
Lạc Cầu Chân: “Đã có phạm vi đại khái.”
“Ồ? Nói đi.”
Lạc Cầu Chân đáp: “Lần này đối phương đốt Giám Sát đường, mục đích là hủy hoại hồ sơ, đề phòng chúng ta tra được ra hắn. ĐIều này cũng mang ý nghĩa rất có thể mục tiêu nằm trong số những đối tượng đang bị nghi ngờ.”
“Nhưng bây giờ hồ sơ đã bị đốt.”
Lạc Cầu Chân trả lời: “Hồ sơ đã bị đốt nhưng tên của một trăm hai mươi sáu đối tượng bị nghi ngờ vẫn đang trong đầu thuộc hạ, không thể trộm đi được.”
“Hả? Ngươi nhớ được toàn bộ?” Nhạc Tâm Thiện hơi ngạc nhiên.
Cho dù là tu sĩ cũng khó lòng đọc một lần mà không quên, Lạc Cầu Chân chỉ tra xét hồ sơ vài ngày mà nhớ được tất cả mục tiêu bị tình nghi.
Lạc Cầu Chân đáp: “Vâng, đệ tử đã nhớ toàn bộ.”
Nhạc Tâm Thiện thỏa mãn nhìn Lạc Cầu Chân, lại nhìn sang Phó Đông Lưu, sắc mặt trầm xuống: “Trợ thủ của ngươi làm rất khá, còn ngươi lại quá ngu. Cho các ngươi ba ngày, tìm ra hung thủ!”
Nói xong đã phất tay áo bỏ đi.
Phó Đông Lưu bị Nhạc Tâm Thiện giáo huấn, mất hết thể diện, không những không cảm kích Lạc Cầu Chân mà ánh mắt nhìn hắn còn nảy sinh chút ác ý.
Thấy hắn như vậy, Lạc Cầu Chân thầm hiểu mình đã bị Phó Đông Lưu ghen ghét, thù hận, nhưng gương mặt vẫn không đổi sắc.
Ninh Dạ quan sát được cảnh tượng này từ xa, khẽ mỉm cười.
Khác với lần trước, lần này y đích thân tới xem trò hay. Thời đại này không có chuyện đuổi những người không liên quan đi khi tra án, vì vậy khi xảy ra chuyện mọi người đều ồ ạt chạy tới. Chuyện lần này dính tới Nhạc Tâm Thiện, Ninh Dạ không thể dùng Côn Lôn kính để quan sát, chỉ có thể tự mình đi tới. May là lần này Phó Đông Lưu không nổi điên bắt hết mọi người lại -- dù sao đa số người tới chỉ là để cứu hỏa, tuy thực tế họ chẳng làm được gì.
Thu hoạch cũng không tệ, không ngờ Lạc Cầu Chân lại cho rằng Mộc Khôi tông làm ra, đây cũng là chuyện tốt. Một thu hoạch thêm vào là Phó Đông Lưu lại ghen tị với Lạc Cầu Chân, như vậy rất tốt, suy nghĩ của Lạc Cầu Chân rất chu đáo, khó lòng đối phó, rất có thể hắn sẽ trở thành một chướng ngại vật trong kế hoạch tương lai của Ninh Dạ. Nhưng bây giờ xem ra, muốn đối phó với hắn, mình không cần tự ra tay.
Lúc này, mọi người đi khỏi, Phó Đông Lưu nhìn Giám Sát đường rách nát, nói: “Tây Giang, gọi người này tới xây dựng lại Giám Sát đường. Cho ngươi hai ngày.”
Đệ tử tên là Tây Giang vội vàng đáp lời, Phó Đông Lưu đi khỏi, Tây Giang đã lớn tiếng nói: “Xây dựng lại Giám Sát đường, tất cả những người giỏi pháp thuật hệ thổ và mộc có thể tới ghi danh, hoàn thành trong vòng hai ngày, thù lao cao thấp ra sao dựa theo mức độ cống hiến!”
Ninh Dạ đã lập tức đi tới: “Đệ tử xn được gia nhập.”
“Ngươi biết pháp thuật hệ thổ hay mộc?”
“Đệ tử không biết.”
“Vậy ngươi tới làm cái gì?”
“Nhưng đệ tử biết phù, có thể dùng phù pháp sử dụng pháp thuật hệ thổ và mộc.”
Dùng phù pháp thi triển pháp thuật hệ thổ mộc? Chuyện này sẽ tốn tiền.
Tây Giang kinh ngạc nhìn Ninh Dạ, Ninh Dạ nói: “Đệ tử là người trúng độc lần trước, tới giờ thân thể vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này Giám Sát đường bị cháy, chắc cũng do kẻ hạ độc lần trước làm. Đệ tử căm ghét cách làm của hắn, chỉ muốn dốc hết sức mọn này bù đắp lại, không muốn tính toán tới chuyện vốn liếng.”
“Hóa ra là vậy, được rồi, tính thêm cả ngươi nữa.” Tây Giang cũng hiểu một chút về tâm trạng của Ninh Dạ.
Có lúc làm việc không phải vì lợi ích mà đa phần là do tình cảm.
Do đều là tu tiên giả, tốc độ làm việc của mọi người rất nhanh, chỉ mất có một đêm đã dọn sạch phế tích. Có đệ tử dùng thuật dịch chuyển, dời cây gỗ lớn tới dựng phòng ốc, có đệ tử bày trận pháp củng cố điện đường, phòng ngự xung quanh.
Do Ninh Dạ am hiểu phù pahps nên có thể tham gia trong mọi chuyện. Tuy thân thể y ốm yếu nhưng vẫn dốc hết khả năng, khiến các đệ tử Giám Sát đường rất có hảo cảm.
Không ai chú ý tới Ninh Dạ cứ đi tới đâu là lại có một số điểm sáng màu xanh lam rơi vào nền nhà, cột nhà, xà nhà, mái ngói rồi nhanh chóng biến mất.
Hai ngày sau, Giám Sát đường được xây dựng xong.
——————————————————
Giám Sát đường.
Phó Đông Lưu ngồi trên ghế chính, sắc mặt âm trầm: “Mai là ngày thứ ba rồi, các ngươi còn chưa có thành quả gì à?”
Số mục tiêu bị nghi ngờ lên tới hàng trăm, nhiều mục tiêu như vậy cũng như không có mục tiêu nào.
Đặc biệt là trong số họ có nhiều người có sư thừa, một khi tính sai còn đắc tội với rất nhiều người.
Nhưng hắn buộc phải hoàn thành nhiệm vụ của Nhạc Tâm Thiện!
Cả đám người câm như hến, không ai dám đáp lời.
Ánh mắt Phó Đông Lưu đã chuyển sang phía Lạc Cầu Chân: “Cầu Chân, ngươi thì sao? Có thành quả gì không?”
Lạc Cầu Chân thần sắc bình tĩnh: “Thuộc hạ đã có một mục tiêu đáng nghi ngờ.”
“Nói.”
Lạc Cầu Chân lấy một hồ sơ ra đặt lên trên bàn: “Người này tên Vương Sâm, quê ở Thiên châu, am hiểu pháp thuật hệ mộc, tinh thông Kỳ Hoàng, còn học pháp thuật ẩn giấu tung tích, bây giờ đã là Tàng Tượng trung kỳ, tu luyện tâm pháp cơ bản tới tầng thứ sáu. Tám mươi ngày trước hắn từng tới Hòe Âm sơn, hành tung bí ẩn, sau khi ra ngoài thực lực lại đột nhiên tăng cường. Có người nghi ngờ hắn gặp kỳ ngộ ở trong núi.”
“Thiên châu?” Ánh mắt Phó Đông Lưu nheo lại: “Là vị trí của Mộc Khôi tông?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại tới Hắc Bạch thần cung chúng ta?”
“Theo lời hắn thì Mộc Khôi tông giết người nhà của hắn, hắn tới để báo thù.”
Phó Đông Lưu nói: “Nhưng cũng có thể là Mộc Khôi tông cố ý làm giả chuyện này để phái gián điệp tới?”
“Đúng vậy.”
“Có sư thừa không?”
“Không, đệ tử ngoại môn bình thường.”
“Có chứng cứ không?”
Lạc Cầu Chân khẽ lắc đầu.
Nhìn gương mặt Lạc Cầu Chân, Phó Đông Lưu đột nhiên hiểu ra điều gì.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tra xét kỹ một chút sẽ tìm ra chứng cứ đúng không? Nhất định phải tra ra trước chiều ngày mai, phải giao ra một câu trả lời khiến điện chủ thỏa mãn!”
Lạc Cầu Chân cúi đầu: “Rõ!”