Mục lục
Thiên Cơ Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Ninh Dạ nhận được tin tức mà mình muốn.

Đúng là lại phù văn cổ này là một loại chữ viết thượng cổ, kẻ sử dụng loại chữ viết này chính là linh tộc thượng cổ.

Nghe nói linh tộc thượng cổ là một trong những chủng tộc tu luyện tiên pháp sớm nhất nhưng cuối cùng vẫn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Bây giờ thỉnh thoảng còn gặp một số di tích liên quan tới linh tộc thượng cổ, chắc cái giường cổ kia được tìm ra trong di tích của linh tộc thượng cổ.

Mà trong Hắc Bạch thần cung chỉ có một người có liên quan tới di tích của linh tộc thượng cổ.

Thanh Mộc Lão Tổ.

Thanh Mộc Lão Tổ là một trong Ngũ Tổ của Thập Nhị Thiên Cương.

Ban đầu người này chỉ có tu vi bình thường, muốn cầu tiên duyên nên vân du tứ hải, không ngờ cuối cùng lại đạt được kỳ ngộ vài lần.

Di tích linh tộc thượng cổ được phát hiện vào lúc này, cũng nhờ đó hắn mới có tu vi và địa vị sau này.

Còn chiếc giường kia chính là Thông Linh cổ sàng, Thanh Mộc Lão Tổ tìm ra nó trong di tích linh tộc thượng cổ, nghe nói tu luyện trên giường này có thể tăng cường ý chí linh hồn, tăng sức mạnh của thần thức.

Bảo bối quý gí như vậy, chắn chắn lão ta không dễ dàng giao cho kẻ khác, nói cách khác mảnh vỡ Thiên Cơ điện đang nằm trên tay lão ta.

Tìm ra vị trí của mảnh vỡ, tiếp theo là xác nhận lại và đoạt lấy.

Xác nhận vị trí cụ thể thì đơn giản, chỉ cần tới gần mảnh vỡ là Ninh Dạ có thể cảm ứng được. Còn lấy được cũng không khó, mảnh vỡ Thiên Cơ điện là thứ vô dụng. Ninh Dạ tin hắn sẽ không mang một thứ vô dụng trên người.

Vì vậy vấn đề quan trọng nhất là làm sao đến được đó?

Thanh Mộc Lão Tổ vân du quanh năm suốt tháng, nhưng Hắc Bạch thần cung vẫn sắp xếp một tiên phủ ở Thiên Tú phong cho lão ta. Nơi đó là chỗ ở của các đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung, đệ tử bình thường không thể đi vào, vậy phải làm sao mới tới đó được đây?

Ninh Dạ đang suy nghĩ, đột nhiên trong lòng nhớ ra một chuyện.

Thanh Mộc Lão Tổ?

Đây chẳng phải sư phụ của Niễu Hoa Tiên Tử - Trì Vãn Ngưng à?

Mẹ nó, không phải chứ?

Ninh Dạ đã nghĩ đến Hứa Ngạn Văn.

Từ lúc Hứa Ngạn Văn mở lời đến giờ đã khá lâu, không biết tên này còn nhớ lời hứa hẹn lúc đó không?

Ninh Dạ vẫn còn giữ tấm phù truyền tin kia, lúc này y suy nghĩ một lát, quyết định thử một phen.

——————————————————

“Ha ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng đồng ý rồi.”

Hứa Ngạn Văn đứng trước mặt Ninh Dạ, vui vẻ như một con khổng tước xòe đuôi.

“Mỗi lần ra ngoài với ngươi, mười viên linh thạch.” Ninh Dạ nói.

Có đồng ý cũng phải có lý do, thiếu tiền chính là lý do tốt nhất - có bao nhiêu linh thạch cũng chẳng phải là nhiều, bất luận chế tạo cơ quan trận pháp hay tu luyện đều cần có nó.

Cái giá mười viên linh thạch không phải là thấp, nhưng với Hứa Ngạn Văn lại không đáng gì.

Hắn rất hào phóng vung tay lên: “Không thành vấn đề, cứ tính thế đi. Vừa hay ngày mai ta hẹn gặp Văn Ngưng ở Túy Hương đình để luận nhạc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi cùng với ta, nhớ là phải ăn mặc chỉn chu một chút.”

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta tưởng ngươi sẽ muốn ta ăn mặc tệ một chút.”

“Ừm, không thích hợp, không thích hợp. Văn Ngưng chú trọng hình thức, ai mặc quần áo xốc xếch thì không được đi vào. Hơn nữa với dáng vẻ của ngươi có mặc thế nào cũng chẳng thể cướp được danh tiếng của ta, chỉ tô điểm thêm cho ta mà thôi.”

Nói đoạn, hắn cười ha hả đi khỏi.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ đành lắc đầu cười khổ.

————————————————

Túy Hương đình nằm tại Thiên Tú phong.

Thiên Tú Phong là đỉnh núi thứ sáu trong Cửu Cung sơn, bốn phía là biển mây dày đặc bao phủ, được trận pháp tiên gia ảnh hưởng nên biến hóa khó lường, khiến cho ngọn núi cũng trở thành như ẩn như hiện, lại như có tú nữ qua lại trong rừng, như có như không, khiến người ta có cảm giác mê man thần bí.

Trên núi có một cái hồ, hồ này không phải tự nhiên mà là đại năng tiên gia dùng pháp lực vô biên hội tụ thế nước của ba con sông và sáu linh tuyền chảy xuống tạo thành. Bên dưới nước tụ lại thành hồ, tên là Tam Giang hồ. Hồ này chứa được nước của ba con sông, lượng nuóc vô cùng dồi dào, cung ứng cho toàn bộ môn phái. Bên trên tạo thành mây, tên là Vụ Hoa Thiên Hải, biển mây này tụ tập từ sáu linh tuyền, là nơi chứa đựng linh khí, bước vào đó tu luyện một ngày phải bằng ba ngày ở bên ngoài.

Trên hò có tứ các bát đài thập nhị đình, Túy Hương đình chính là một trong số đó.

Túy Hương đình bầu bạn Túy Hương thảo, trong Túy Hương tùng là người xinh đẹp nhất.

Khi nhàn rỗi Trì Vãn Ngưng thích đánh đàn, ngắm trăm, xem cá, múa kiếm ở Túy Hương đình.

Đàn Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm, ngắm vầng trăng mỹ lệ trên đỉnh đầu, xem Cẩm Tú Hợp Hoan ngư, múa Liễu Nhứ Tùy Phong kiếm.

Lúc này Trì Vãn Ngưng đang múa kiếm.

Thân trong Túy Hương tùng, người như bông liễu bay trong gió.

Kiếm quang bay lượn trong Túy Hương tùng nhưng không làm bị thương một cành cây cọng cỏ, không chạm tới con ong cái bướm, như một vị tiên từ bay lượn, lướt qua giữa hoa lá cỏ cây, nơi nào cô đi qua, làn gió thơm lại thổi tới.

Không rõ là hương hoa hay hương mỹ nhân.

“Bộp bộp bộp!”

Tiếng vỗ tay lẻ loi mà vang dội.

Hứa Ngạn Văn vỗ tay nhiệt liệt nhất, thái độ thì nịnh nọt, phong cách thì ra vẻ, đi vào. Ninh Dạ bước sau lưng hắn, không nhanh không chậm.

“Điệu Tiên Phong vũ này có thể khiến người ta mê say, tiên tử bay lượn giữa vạn hoa mà không nhiễm chút bụi trầ. Ngạn Văn bái phục!”

Trì Vãn Ngưng thu kiếm quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc thấy được cô, ngay cả Ninh Dạ cũng tháy tinh thần chấn động.

Chẳng trách cô gái này được tôn là đệ nhất mỹ nhân, quả thật không sai.

Cô gái này có làn da như sương như tuyết, trắng trẻo mềm mại, gương mặt xinh đẹp như tượng thần thiên công quỷ phủ dốc hết tâm huyết tâm huyết cả đời khắc nên. Trong mắt cô như lấp lánh ánh lệ, người không biết sẽ nghĩ cô đang khóc nhưng không hiểu đây là mắt lệ trời sinh, khiến người chứng kiến nảy sinh ý thương cảm.

Hơn nữa cô gái này tuy rất đpẹ nhưng hiển nhiên không phải người lạnh lùng cao ngạo gì. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, trên váy thêu từng đóa hoa nhỏ tinh xảo, đứng giữa đồng hoa tựa như một hoa tiên tử.

Thấy Hứa Ngạn Văn đi tới, cô mỉm cười: “Hứa sư huynh đến rồi à, mời ngồi, ta đã chuẩn bị sẵn trà cho sư huynh.”

Nói đoạn, ánh mắt cô lại nhìn sang Ninh Dạ, mỉm cười: “Hóa ra còn có khách, chẳng hay là sư huynh hay sư đệ, mời ngồi.”

Trì Vãn Ngưng nhập môn sớm hơn Hứa Ngạn Văn, chỉ có điều tuổi của cô nhỏ hơn Hứa Ngạn Văn một chút, dù vậy cũng có thể gọi là sư đệ. Thế nhưng cô luôn miệng gọi sư huynh, nếu không phải là có ý với hắn thì là hành xử lễ phép.

Nghĩ lại thì nếu Trì Vãn Ngưng thật sự thích Hứa Ngạn Văn, Ninh Dạ đã chẳng xuất hiện ở đây, vì vậy chắc là trường hợp sau.

Hiếm thấy nhất là tuy tướng mạo của Ninh Dạ rất xấu xí, người ngoài mà thấy thì có tránh cũng chẳng kịp, nhưng sắc mặt cô lại chẳng hề kinh ngạc hay giật mình mà mời chào rất nhiệt tình.

Một người con gái đã xinh đẹp còn hiểu biết lễ phép, khiêm tốn dễ gần, quả thật rất hiếm có.

Ninh Dạ đã từng thấy rất nhiều mxy nữ, nhưng lần đầu tiên y gặp người vừa đẹp vừa khiêm tốn như Trì Vãn Ngưng.

Chuyện này khiến y lấy làm lạ.

Không phải y coi thường nữ giới, nhưng tính cách một người thường có liên quan tới hoàn cảnh trưởng thành và bối cảnh giáo dục của người đó, bất luận xuất thân của Trì Vãn Ngưng - cô gái này là người của đại gia tộc, hay là sư môn của cô - Thanh Mộc Lão Tổ không phải người tốt lành gì, đều không giống nơi có thể bồi dưỡng được một cô gái xinh đẹp cao quý nhưng lại dịu dàng hiểu lễ nghĩa như vậy.

Lúc này Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ đã ngồi xuống.

Trì Vãn Ngưng đích thân châm trà cho hai người, đầu tiên trò chuyện với Hứa Ngạn Văn vài câu sau đó quay sang Ninh Dạ: “Còn chưa biết vị này là...”

Hứa Ngạn Văn giải thích cho cô: “À, hắn tên là Ninh Dạ, là đệ tử của Trương Thất Sát.”

Hứa Ngạn Văn có thân phận cao nhưng bối phận thấp cho nên phải gọi Trương Liệt Cuồng là Trương Thất Sát.

Trì Vãn Ngưng đặt bình trà rất tao nhã rồi ngồi xuống: “Hóa ra là Ninh sư đệ, Văn Ngưng ngưỡng mộ đã lâu, trong chiến trường khảo sát lần này, Ninh sư đệ thật sự rất xuất chúng.”

Câu sau của cô thể hiện rõ bỗn chữ ‘ngưỡng mộ đã lâu’ không phải đang khách sáo.

Chuyện này khiến Ninh Dạ lại kinh ngạc.

Trong mắt y, tiên tử như vậy chắc phải không dính khói bụi trần gian, không hỏi chuyện nơi hạ giới mới đúng. Nhưng bây giờ nhìn lại, Trì Vãn Ngưng không những ăn khói lửa nhân gian mà còn rất thích ăn là khác.

Đây đúng là một mỹ nữ tuyệt thế, khí chất tao nhã nhưng vẫn bình dị gần gũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK