Trong căn đình nhỏ ngoài Thiên Tú các, Ninh Dạ lặng lẽ ngồi uống trà, thit thoảng âm thanh sung sướng trên lầu lại vọng tới tai.
Tính toán thời gian đã xấp xỉ, Ninh Dạ đứng dậy đi lên tầng.
Lúc đi ngang qua phòng của Lệ Bách Đao, y âm thầm đánh vài tấm phù lục ra, dán sát lên tường.
Sau lưng Thiên Tú các cũng có tiên môn bảo vệ, tất cả các nơi đều được bố trí thủ đoạn giám sát và phòng ngự công kích. Nhưng Ninh Dạ không sử dụng phù lục tấn công mà là Thôi Tình phù.
Loại phù pháp này có thể nâng cao tình dục, khiến người ta càng thêm hưng phấn, sức lực dẻo dai, trong Thiên Tú các cũng thường sử dụng, vì vậy trận pháp bảo vệ sẽ không ngăn cản. Trong Âm Phù kinh không có loại phù này, Ninh Dạ lấy được phù pháp này ở chỗ Cực Nhạc môn.
Dưới tác dụng của vài tấm Thôi Tình phù, lửa dục của Lệ Bách Đao bùng lên, liều mạng cày cấy, khiến Đinh Tiểu Hương kêu la liên tục, nói mình không chịu nổi nữa.
Lệ Bách Đao thấy cô nàng thật sự không chịu được, bản thân lại đang cao hứng, bèn đẩy cửa sổ hét lớn: “Gọi thêm ba đứa nữa đến đây!”
Gã sai vặt bèn nói: “Vâng thưa đại gia, xin hỏi ngài muốn người ra sao?”
“Ai cũng được, mau lên!” Lệ Bách Đao hét.
Gã sai vặt luống cuống chân tay, vội vàng sắp xếp ba cô nàng vào phòng.
Ngay lúc ba cô nàng này vào phòng, Ninh Dạ đã âm thầm rải thuốc bột lên ba người.
Lần này là một loại thuốc bột có thể tráng dương ích khí, vẫn không phải thuốc độc, chỉ là loại có thể khiến đàn ông có thể tái hiện phong thái, cũng lấy được từ chỗ Cực Nhạc môn.
Có Cực Nhạc tán trợ hứng, Thôi Tình phù thổi lửa dục, lại thêm thuốc bột kích thích khí huyết, tráng dương bổ khí, mỗi thứ đều không phải thuốc độc nhưng lại có thể giữ cho Lệ Bách Đao trước khi thân thể cạn kiệt sẽ không rời khỏi phòng.
Làm xong việc này, rốt cuộc Ninh Dạ cũng rời khỏi Thiên Tú các.
Ra ngoài Chấp Tử thành, Ninh Dạ tìm một gian đình ven đường ngồi xuống.
Lần này y chờ tới hơn nửa ngày.
Màn đêm buông xuống.
Lệ Bách Đao lảo đà lảo đảo đi tới.
Thấy hắn đi tới, Ninh Dạ đeo mũ trùm đầu vào đi ra khỏi gian đình: “Lệ Bách Đao.”
“Hả?” Lệ Bách Đao nhìn Ninh Dạ: “Kẻ nào?”
“Hậu nhân Dư Lưu. Ngày đó ngươi giết bách tính Dư Lưu ta, chắc không ngờ vẫn còn một vong hồn dưới đao là ta?”
“Dư Lưu?” Lệ Bách Đao suy nghĩ, hình như mình từng giết người trong một thôn Dư Lưu nào đó, sau đó hắn lắc đầu: “Nhiều người chết dưới đao của ta lắm, không nhớ rõ được. Thằng nhãi nhà ngươi cũng to gan lắm, dám đến tìm ta? Nếu ta không nhìn lầm, ngươi chẳng qua chỉ miễn cưỡng đạt tới Tàng Tượng trung kỳ? Ngươi cách ta cả một đại cảnh giới mà dám tới tìm ta báo thù? Ha ha, ta thấy ngươi chán sống rồi hả?”
Ninh Dạ chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bây giờ tình hình của ngươi chắc cũng chẳng tốt đẹp gì? Ngủ với bốn cô gái liền, chinh chiến suốt bốn canh giờ, cực kỳ hao sức, bây giờ liệu còn mấy thành thực lực?”
Lệ Bách Đao sửng sốt: “Hóa ra ngươi là kẻ để lại Cực Nhạc?”
Ninh Dạ gật đầu: “Mọi người chỉ chống đỡ những đòn tấn công chứ chẳng có năng lực chống cự lời ca ngợi. Nếu ta hạ độc đặt cơ quan, chắc chắn ngươi sẽ phát hiện, cho dù trúng chiêu cũng sẽ kêu cứu. Thực lực của ta không bằng ngươi, không thể nhanh chóng giết chết ngươi được, làm vậy chỉ đánh rắn động cỏ khiến ngươi bỏ trốn. Nhưng đưa Cực Nhạc tán cho ngươi, ngươi sẽ vui vẻ sử dụng.”
Lệ Bách Đao cười ha hả: “Thú vị lắm, rất thủ đoạn. Nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì thủ đoạn này của ngươi cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Điều kiện là ngươi thật sự có thực lực tuyệt đối.”
Ninh Dạ còn chưa dứt lời, ánh đao đã bùng lên.
Lệ Bách Đao xuất đao.
Kinh nghiệm chiến đấu của Lệ Bách Đao rất phong phú, vốn không định chờ đối phương nói hết lời. Thời khắc này đao như du long, ánh sáng đã ngưng tụ thành một luồng khí túc sát, dáng vẻ hoàn toàn không giống một người vừa bị đào rỗng.
Ánh đao lấp loáng, bao phủ lấy Ninh Dạ.
Xoạt!
Đao kình đam vào cơ thể, đã xuyên thủng người Ninh Dạ.
————————
Đao của Lệ Bách Đao rất độc.
Không phải độc trong kịch độc mà là loại thâm độc tước cơ cắt xương.
Trúng đao của hắn, vết thương sẽ cực kỳ đau nhức, kẻ ý chí yếu đuối thậm chí mất đi chiến lực.
Đoạn Hồn Ma đao, nhất đao đoạn hồn, thứ nó cắt đứt không phải mạng sống mà là hồn, là ý chí chiến đấu.
Đây là thủ đoạn của dhnm, còn Trương Liệt Cuồng đã từng nói: “Đối phó tới lão Thường phải tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài thời gian sẽ là thiên hạ của hắn.”
Trương Liệt Cuồng đánh giá cao như vậy có thể thấy Đoạn Hồn đao âm độc tàn nhẫn, hoàn toàn trái ngược với Thất Sát đao.
Lệ Bách Đao đã phát huy cái âm độc của đoạn hồn này tới mức cực hạn, người bị giết sẽ chết trong cơn đau không thể chịu nổi.
Thế nhưng nhát đao này của Lệ Bách Đao hạ xuống lại không thấy bất cứ hiệu quả nào, Ninh Dạ vẫn đứng yên tại chỗ, như người trúng đao không phải là y.
Chuyện gì thế này?
Lệ Bách Đao ngơ ngác, lập tức hiểu ra: “Ảo thuật?”
Một đạo phù pháp đã đập tới sau lưng, đánh lên người hắn, trên người Lệ Bách Đao xuất hiện lồng bảo hộ màu đen, ngăn cản phù lục.
Hắn quay đầu, sắc mặt dữ tợn: “Hóa ra là kẻ theo đường tà, chẳng trách phải dùng mấy con ả kia tiêu hao tinh lực của ta trước.”
Lệ Bách Đao phóng túng quá độ, tinh lực không đủ, lại thêm không có năng lực quan sát cường đại, trong tình huóng như vậy, hắn cũng khó lòng phá được ảo thuật.
Nhưng Lệ Bách Đao vẫn cười nói: “Đáng tiếc ngươi không may mắn, gặp phải ta, thứ ta không sợ nhất chính là ảo thuật. Bách Thủ Thiên đao!”
Sau tiếng hô này, vô số bóng sáng đã bùng lên từ người Lệ Bách Đao, vô số đao mang bắn ra bốn phía.
Lệ Bách Đao giết người phải dùng trăm đao, nhưng xưa nay tốc độ giết người của hắn lại không chậm, bởi vì mỗi đòn của hắn có thể phát ra tới hàng trăm hàng ngàn đao.
Đối mặt với ảo thuật của đối thủ, Lệ Bách Đao không cần tìm kiếm, trực tiếp thi triển pháp thuật phóng thích cả ngàn đao, quét khắp bốn phía.
Bất luận ngươi ở đâu, một đao chém ra, ai cũng phải gục xuống trước đao này.
Phốc phốc phốc phốc!
Xung quanh đã vang lên tiếng nổ, sóng khí cuồn cuộn quét qua, sắc máu lóe lên.
Ninh Dạ hự một tiếng, ngã xuống, xem ra đã bị thương.
Lệ Bách Đao vui mừng, tấn công điên cồng về phía âm thanh phát ra, đao phong lạnh lẽo tới cực hạn, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị ánh đao của hắn chém nát, tiêu biến, không còn một cọng cỏ.
Thậm chí hắn có thể cảm nhận được cảm xúc khi lưỡi đao chém vào thân thể đối thủ, nghe tiếng máu thịt bay tung tóe, tiếng đối phương rên rỉ cố nén cơn đau.
Tốt lắm!
Đối thủ càng như vậy, chiến ý của Lệ Bách Đao càng mạnh.
Hắn tấn công điên cuồng, như cơn bão quét qua, cihến ý dâng lên tới tận cùng, đao cương phun ra không ngừng, đao ý liên miên bất tuyệt, đao thế hung ác dũng mãnh, đao pháp uy lực mạnh mẽ.
Hắn chém, chém không ngừng nghỉ, có thể cảm nhận rõ ràng đối thủ càng lúc càng yếu nhưng vẫn cố kiên trì, không hề ngã xuống.
Rốt cuộc Lệ Bách Đao cũng cảm thấy có vẻ không đúng.
Đối thủ đâu chỉ trúng trăm đao của mình? Khéo phải ngàn đao vạn đao ấy chứ?
Sao vẫn không sao?
Không đúng, vẫn là ảo thuật?
Lệ Bách Đao đột nhiên dừng tay, trợn mắt nhìn bốn phía.
“Rốt cuộc cũng phát hiện ra rồi à?” Ninh Dạ cười khẽ.
Lệ Bách Đao kinh hãi nhìn bốn phía: “Thế này là sao? Rõ ràng chỉ là ảo thuật ánh sáng bình thường, sao lại lừa được linh giác của ta? Không thể nào!”
Rốt cuộc thân hình của Ninh Dạ cũng hiện ra.
Y đeo mặt nạ Tử Hồn, chỉ để lộ đôi mắt, tay nâng Phù Thế châu, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn Lệ Bách Đao.
Từ đầu đến cuối y chưa từng giao thủ với Lệ Bách Đao, Lệ Bách Đao chỉ đang chiến đấu với không khí.
“Mặt nạ Tử Hồn?” Lệ Bách Đao đã hiểu đối phương làm thế nào để thoát khỏi linh giác của mình, nhưng chuyện này vẫn rất khó hiểu. Vì mặt nạ Tử Hồn chỉ có thể che giấy khí cơ bản thân chứ không thể chế tạo ảo giác như vậy.
Đúng là Phù Thế châu có thể tăng cường ảo giác nhưng vẫn khó mà mê hoặc được hắn.
“Còn chưa hiểu à?” Ninh Dạ nhếch miệng cười.
“Cực Nhạc tán? Là Cực Nhạc tán!” Rốt cuộc Lệ Bách Đao cũng hiểu ra.
Đúng là Cực Nhạc tán có hiệu quả mê hoặc lòng người, hơn nữa hiệu quả cực lạc này là để thỏa mãn yêu cầu trong lòng của con người, cho nên tất cả ảo giác sản sinh của Lệ Bách Đao đều do Cực Nhạc tán. Chỗ hay nhất là trước đây hắn từng dùng Cực Nhạc tán, dư âm vẫn còn, cho nên khi Ninh Dạ sử dụng lần nữa, thậm chí hắn không hề phát hiện.
“Rốt cuộc cũng phát hiện ra rồi?” Ninh Dạ cười nói: “Ta đã nói từ nãy rồi mà, mọi người vốn không có sức đề khángv ới những thứ tốt đẹp.”
Từ đầu đến cuối, Ninh Dạ không hề sử dụng độc hay cơ quan gì, bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của Lệ Bách Đao rất phong phú, rất khó trúng phải.
Thế nhưng hắn không tránh được Cực Nhạc tán.
Lệ Bách Đao không ngờ sử dụng Cực Nhạc tán kết hợp với một chút ảo thuật cấp thấp lại có thể phát huy hiệu quả như vậy, sau khi chiến đấu một lúc, thân thể hắn đã cạn kiệt. Nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, thực lực cường đại, Lệ Bách Đao cười gằn nói: “Cho dù ông đây chỉ còn một hơi cũng có thể giết chết ngươi!”
Nói đoạn lại chém một đao ra.
Cực Đạo Chân Cương, Diệt Hồn Nhất Đao!
Đây là sát chiêu chí cường trong Đoạn Hồn đao kinh.
Ầm!
Vô số cây gỗ từ bốn phương tám hướng đánh tới, bước chân Lệ Bách Đao mềm nhũn, lại có vô số phi phù đánh úp vào.
“Ất Mộc trận? Âm Dương phù kinh? Rốt cuộc ngươi là ai?” Lệ Bách Đao kinh hãi.
“Người giết ngươi!” Vô số phù lục bay ầm ầm về phía Lệ Bách Đao.
Lần này Ninh Dạ đã dùng tất cả thủ đoạn, phóng ra tất cả phù nhân giai thất phẩm, chưa nói tơi suy lực cường đại, quan trọng nhất là vừa ra tay đã dùng cả đống, muốn dùng tiền đè chết tươi đối phương.
Lệ Bách Đao gầm lên như hổ như sấm, âm thanh như lưỡi sắc, ánh đao như vòng tròn.
Lưỡi đao sắc xoay một vòng đã phá tan tất cả những cành cây thành bọt phấn, đỡ lấy phần lớn phù pháp, thể hiện thực lực mà một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân nên có.
Nhưng đúng lúc này một mũi gai đá lớn đâm thẳng từ dưới đất lên. Lệ Bách Đao bị gai đá đâm trúng, lập tức trọng thương. Tiếp đó lại là bão cát đầy trời, mỗi hạt cát hạt bụi đập tới như cương châm, với tu vi của Lệ Bách Đao cũng khó lòng chống đỡ.
Không ổn, là chiến lực cấp bậc Hoa Luân.
Lệ Bách Đao biết mình phán đoán sai, đương nhiên hắn không sợ Hoa Luân sơ kỳ nhưng bây giờ hắn đã tiêu hao hai lần liền, cả thể lực lẫn páp lực đều cạn kiệt, đối thủ lại có hai người. Lệ Bách Đao biết không địch lại, hú dài một tiếng, tung người bay đi!
Viu!
Cây gỗ bay ngược lại, đất đá bắn tung, chỉ trong phút chốc không biết bao nhiêu thủ đoạn pháp thuật đánh lên người Lệ Bách Đao. Lệ Bách Đao kêu lên thảm thiết, sau lưng như bị người ta dùng bàn chải sắt tước mất lượng lớn máu thịt, khiến phần lưng hắn be bét máu tươi, vô cùng thê thảm.
Nhưng kẻ này vẫn hết sức mạnh mẽ, thân đã bị trọng thương nhưng vẫn quay đầu xuất đao.
Không ngờ hắn không chạy thật mà định dùng kế đánh ngược lại, có thể thấy tâm tính tàn nhẫn tới mức nào.
Nhát đao này đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ phần lớn lực lượng của hắn, nơi đao phong quét qua, mặt đất nứt nẻ. Lệ Bách Đao đã khóa chặt bóng dáng Ninh Dạ, tuyệt đối không để y chạy thoát lần nữa.