Thiên châu. Ánh trăng lúc hoàng hôn, căn đình nghỉ mát trên con đường cổ. Rơi vào trong mắt, đầy vẻ hoang vắng thê lương. Hai bóng người một già một trẻ chiếu xuống đất, Cừu Bất Quân nhấc mũ rộng vành trên đầu, để lộ ra đôi mắt già nua vẩn đục: “Nơi này chính là Vô Thường tự.” Vô Thường tự trước kia, bây giờ đã hóa thành phế tích, chiến tranh khiến tiên môn diệt vong, năm tháng lại gột rửa chốn cũ, Vô Thường tự bây giờ chỉ là một đống tàn tích đổ nát. Đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.