Ninh Dạ không trả lời câu hỏi của Âm Vô Cữu. Y chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.” Trên bầu trời là vầng trăng tròn trịa, ánh trăng như nước rủ xuống mặt đất, khoác một bức màn sánh sang mông lung mờ ảo lên bóng tối. Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng phẳng lặng như giếng cổ, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào. Âm Vô Cữu và Thiết Tiêu dẫu sao cũng là đại năng tung hoành nhiều năm, thấy vậy cũng không vội, không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.