Dưới gốc cây cao tuổi sau núi, Vương Sâm tới đúng như giao hẹn.
Nhìn thấy Ninh Dạ, Vương Sâm hỏi thẳng: “Chuyện Thanh Mộc điện là do ngươi làm à?”
Ninh Dạ không phủ nhận: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Giường cổ linh tộc của Thanh Mộc Lão Tổ nằm ở Hiên Vũ các.” Vương Sâm nói thẳng.
Ninh Dạ nhún vai: “Bây giờ nó vẫn đang ở đó.”
Giường to quá, tuy Ninh Dạ nhận được Tu Di ốc nhưng dẫu sao cũng không kịp trộm đi.
Vương Sâm lắc đầu: “Mục tiêu của ngươi không phải giường cổ linh tộc, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”
“Ngươi không cần biết chuyện này.”
“vậy ngươi tới tìm ta làm gì? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ban ngày ngươi vừa gây ra chuyện lớn như vậy, bây giờ trong môn phái chỗ nào cũng thần hồn nát thần tính, tất cả mọi nơi đều cực kỳ căng thẳng, gặp mặt lúc này quá nguy hiểm.”
Ninh Dạ nói thẳng: “Ta gặp phiền toái.”
“Phiền toái gì?”
“Lạc Cầu Chân chưa chết.”
Cái gì?
Vương Sâm ngây dại.
Vương Sâm cũng cực kỳ căm ghét tên Lạc Cầu Chân phiền toái này, nhất là Vương Sâm còn biết mình cũng là đối tượng tình nghi của hắn.
Cho dù chuyện trúng độc hãm hại khiến Lạc Cầu Chân buông bỏ lòng nghi ngờ đối với hắn, thế nhưng Vương Sâm biết thật ra Lạc Cầu Chân vẫn luôn chú ý tới hắn, tìm kiếm sơ hở của hắn. Chỉ có điều bây giờ hắn là người có sư môn, Lạc Cầu Chân sẽ không dễ dàng động tới hắn lần nữa.
Vương Sâm có thể hiểu vì sao Ninh Dạ giết Lạc Cầu Chân nhưng hắn còn chưa ý thức được chuyện Lạc Cầu Chân không chết gây phiền toái lớn đến mức nào cho Ninh Dạ.
Thế nhưng Ninh Dạ biết, vì vậy y nói thẳng: “Tìm ngươi là để nói với ngươi, ta đã làm quá nhiều chuyện, cũng để lại không ít manh mối, sớm muộn gì Lạc Cầu Chân cũng tìm tới đầu ta. Nếu muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có một cách.”
“Cách gì?” Vương Sâm vô thức trả lời, nhưng nhìn bóng đen mông lung kia, cảm giác bất an trong lòng Vương Sâm lại nảy sinh: “Ngươi...”
Quả nhiên, Ninh Dạ đã nói: “Ngươi gánh tội thay.”
————————————————
Dưới cây cổ thụ.
Vương Sâm nhìn Ninh Dạ, không thể tin nổi.
Hắn bị Ninh Dạ chọc giận tới mức cười lớn: “Ngươi nói cái gì? Bảo ta gánh tội cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?”
Ninh Dạ trả lời: “Nếu ta bị tóm, ngươi cũng sẽ bại lộ.”
Vương Sâm lập tức nghẹn lời.
Mẹ nó!
Quả nhiên bị người khác nắm quyền chủ động cực kỳ khó chịu.
Ninh Dạ nói: “Ta là kẻ địch của Hắc Bạch thần cung, là kẻ thù không đội trời chung với Hắc Bạch thần cung, ta ở lại đây sẽ làm được nhiều chuyện hơn ngươi. Ngươi bảo vệ ta là giúp một đại ân với Mộc Khôi tông, cho dù Mộc Khôi tông biết cũng sẽ ủng hộ ngươi làm như vậy.”
Vương Sâm nổi giận cười gằn: “Vậy ta thì sao? Ta phải chịu chết à?”
“Ngươi sẽ không chết, ngươi chỉ bại lộ thân phận, nhưng trước khi bại lộ ngươi đã rời khỏi Cửu Cung sơn, chạy trốn mất dạng.”
“Hắc Bạch thần cung sẽ truy sát ta.”
“Ta có thể che giấu thiên cơ, nhưng trong quá trình chạy trốn ngươi nhất định phải chủ động để lộ tung tích, chứng minh không phải ngươi bị người khác giết chết giá họa.”
Không ngờ hắn che giấu được thiên cơ?
Vương Sâm thầm kinh hãi.
Nhưng hắn không có lòng thăm dò sâu hơn, Vương Sâm cả giận nói: “Ta khổ cực ở đây lâu như vậy nhưng giờ đều bị phá hủy vì ngươi! Ngươi còn muốn ta chủ động giúp ngươi?”
“Đừng quên tiền đồ của ngươi ở Hắc Bạch thần cung là vì ta cứu ngươi, hơn nữa ngươi chỉ bị hủy tiền đồ ở Hắc Bạch thần cung chứ không phải ở Mộc Khôi tông.” Ninh Dạ nói: “Ngươi vẫn là người duy nhất có thể liên hệ với ta, thông qua ta ngươi còn làm được rất nhiều chuyện. Ví dụ như có nó, cho dù thân phận bị bại lộ, ngươi vẫn có công với Mộc Khôi tông, không có tội.”
Nói xong, Ninh Dạ ném một thứ sang, đó là danh sách gián điệp cảnh giới Hoa Luân.
Danh sách gián điệp cấp bậc này có giá trị hơn cảnh giới Tàng Tượng nhiều.
Chỉ cần mang thư này về, cho dù thân phận của Vương Sâm bị bại lộ cũng có thể giải thích là vì lấy được danh sách này, không thể không mạo hiển, Mộc Khôi tông cũng cho là đáng giá.
Thời khắc này chứng kiến danh sách trong tay, Vương Sâm đột nhiên cảm thấy nếu trở về như vậy thật không khéo lại là việc tốt.
Có công mà trở về, ít nhất không phải lo chuyện nguy hiểm vì bị phát hiện.
Chỉ có điều nghĩ tới lợi ích ở Hắc Bạch thần cung, nhận hai phần tài nguyên của hai bên, trong lòng hắn lại không cam tâm: “Cho dù ta chịu gánh tội, cũng chưa chắc Hắc Bạch thần cung đã chịu tin.”
“Bọn chúng sẽ tin, Mộc Khôi tông cũng am hiểu thuật cơ quan, các ngươi có thể làm được rất nhiều thủ pháp của ta. Đương nhiên, để chúng tin tưởng hơn, ta sẽ cho chúng thêm chút chứng cứ.”
“Cái gì?” Vương Sâm kinh hãi.
“Sau một canh giờ nữa, Lạc Cầu Chân sẽ bị tập kích lần nữa, lần này thứ tấn công hắn sẽ là một con rối chuột đất, đây chính là sở trường của Mộc Khôi tông. Nhưng xét thấy Lạc Cầu Chân không thể ngu tới mức để người ta ám toán hai lần, chắc lần này không thành công đâu. À đúng rồi, con rối kia còn để lại vài thứ trong phòng của ngươi, ví dụ như một số vật tùy thân của Lệ Bách Đao và Hiên Mộc Lang.”
“Mẹ nhà ngươi!” Vương Sâm lo lắng tới phát điên.
Rõ ràng đây là ép hắn không thể không đồng ý.
“Thời gian của ngươi không nhiều, nếu ngươi không ngu đến mức để thứ gì quá quan trọng trong phòng, nhất định phải quay lại lấy thì bây giờ nên chạy ngay đi.” Ninh Dạ nói xong đã lùi lại phía sau: “Nếu sau này còn muốn hợp tác thì ngoan ngoãn giúp ta, đừng bán đứng ta, thừa nhận tất cả mọi chuyện đều do ngươi làm ra... Với Mộc Khôi tông thì đây cũng là công lao đúng không?”
Vương Sâm phục hẳn rồi.
Ngươi bán ông đây đi, ông đây còn phải đếm tiền giúp ngươi.
Thời thế ra sao vậy hả?
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, với một gian tế Mộc Khôi tông thì chuyện này là công lao, Ninh Dạ đã nắm chắc hắn không thể không gánh.
Thời khắc này nhìn bóng đen của Ninh Dạ biến mất, Vương Sâm lạnh nhạt nói: “Thằng nhãi, xem như ngươi lợi hại, nhớ cho kỹ lời hứa của ngươi đấy, ta sẽ trở lại tìm ngươi!”
Biết còn không chạy sẽ không kịp, Vương Sâm cắn răng phóng thẳng xuống núi.
————————————————
Cầu Chân đường.
Lạc Cầu Chân đang ngồi dưới đèn lật xem tài liệu.
Hắn xem rất cẩn thận, không bỏ qua chi tiết nhỏ nào.
Đặc biệt là chú ý tới từng nhân vật từng xuất hiện trong những vụ án nào.
Một cái tên xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Ninh Dạ?
Lạc Cầu Chân hơi ngạc nhiên, phát hiện ra cái tên Ninh Dạ này từng xuất hiện ở Hòe Âm sơn, Cổ Tuyền trấn cùng Thanh Mộc điện.
Đặc biệt là Cổ Tuyền trấn, lần cơ quan giết người kia chỉ có hai người Việt Tú Tú và Ninh Dạ từng đi qua.
Đương nhiên không thể vì vậy mà Lạc Cầu Chân nhận định là Ninh Dạ.
Vụ giết người ở Lạc Cầu Chân dùng thuật cơ quan hành thổ, còn cơ quan dùng để ám toán hắn là Hủ Thi độc, thủ pháp điển hình của Mộc Khôi tông, chỉ có tảng đá dưới thi thể Lệ Bách Đao mới là thuật cơ quan hành thổ.
Tuy hai bên đều có cơ quan hành thổ nhưng rõ ràng cơ quan ở bên Lệ Bách Đao tinh xảo hơn, thủ pháp cũng có điểm khác biệt, không thể vì vậy mà nhận định là cùng một người.
Nhưng cho dù thế, tên Ninh Dạ vẫn rất khả nghi.
Lúc này Lạc Cầu Chân đang suy nghĩ, đã khoanh một vòng tròn đỏ lên cái tên Ninh Dạ, coi y là đối tượng tình nghi trọng điểm.
Sau đó hắn tiếp tục xem xét, tìm kiếm kẻ tình nghi mới.
Đúng lúc này, ngọn lửa trong phòng đột nhiên rung động.
Lạc Cầu Chân khẽ biến sắc, đập một cái lên bàn đọc sách, đùng! Một cái lồng ánh sáng đã bao phủ toàn thân Lạc Cầu Chân.
Ngay sau đó một bóng đen từ dưới mặt đất chui lên, lao về phía Lạc Cầu Chân.
Ngay khoảnh khắc đoạt mạng đó, một bàn tay xuất hiện từ hư vô, kèm theo đó là một tiếng gầm đầy phẫn nộ: “Súc sinh!”
Ầm!
Con rối chuột đất kia đã nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ, tiêu tan.
Tiếng báo động vang lên!