Trên Quan Cảnh hồ. Ninh Dạ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, mũi thuyền là Triệu Nhị Bảo. Tu vi của hắn đã bị phế, bây giờ hắn chỉ là một phàm nhân, không còn uy hiếp gì đối với Ninh Dạ. Thế nhưng đôi mắt hắn nhìn Ninh Dạ lại không chút khuất phục. Ninh Dạ nhìn lên mặt hồ, thưởng thức phong cảnh , cứ thế lặng lẽ ngồi một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: “Có biết vì sao ta lại dẫn ngươi đến đây không?” Triệu Nhị Bảo cười lạnh nói: “Cứng không được thì chơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.