Cửu Đại Tiên Môn thu nhận đệ tử đều có thời gian thử thách, đề phòng gian tế của môn phái khác lẻn vào. Có rất nhiều nội dung thử thách, có tiến triển về thực lực, cũng có kiểm tra lòng trung thành.
Ninh Dạ đã có chuẩn bị về chuyện này.
Y đã chuẩn bị sẵn thân phận, chỉ là một con dân của một thôn xóm bình thường, bị hãm hại tới tan cửa nát nhà, bản thân cũng bị lửa thiêu bỏng, may mà không chết.
Những chuyện tương tự xảy ra hàng ngày ở Trường Thanh giới, không có gì lạ, vết thương trên người y cũng chẳng thể giấu được, vì vậy lời nói dối này tuy đơn giản nhưng lại rất hữu dụng. Vì chuyện này Ninh Dạ còn đích thân đi tới một thôn xóm kiểm tra mọi tình hình ở đó rồi mới khởi hành. Vì vậy cho dù Hắc Bạch thần cung có điều tra cũng không phát hiện Ninh Dạ có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này hắn nhìn Ninh Dạ, thân thể hùng vĩ như ngọn núi lớn của Trương Liệt Cuồng đột nhiên cúi xuống, ho khan vài tiếng, khí thế như đao suy giảm.
Ninh Dạ ngạc nhiên, chỉ thấy ông lão bên cạnh đã đi tới trước vỗ nhẹ lên lưng Trương Liệt Cuồng.
Vỗ mấy lần, Trương Liệt Cuồng phun ra một ngụm đờm. Ngụm đờm kia phốc một tiếng ghim thẳng vào vách núi, tạo thành một cái lỗ, nhìn xung quanh đâu đâu cũng có lỗ như vậy.
“Ài!” Trương Liệt Cuồng thở dài một tiếng, trong ánh mắt cao thâm khó lường kia toát lên vẻ bất đắc dĩ.
Cô gái băng vải bên cạnh đã giải thích với Ninh Dạ: “Hồi nhỏ sư phụ luyện đao quá mạnh, làm thương tới phổi.”
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Với tu vi của sư tôn mà không tự lành được à?”
Trương Liệt Cuồng lắc đầu: “Nếu là thương thế bình thường thì đã khỏi từ lâu. Như ta là đao ý Thất Sát công tâm, chỉ cần còn luyện đao thì không thể khỏi được. Đừng để ý, đã nhiều năm như vậy, cũng quen rồi. Sau này các ngươi cũng phải chú ý, đao phong của Thất Sát thiên đao quá mạnh, sát ý tung hoành, tuy là đao pháp sát lục cao cấp nhất thiên hạ nhưng nhọn thì dễ gãy, làm tổn hại đến bản thân. Vì vậy không thể luyện đao quá mạnh.”
Ông lão và cô gái quấn băng vải cùng đáp: “Đệ tử hiểu.”
Trương Liệt Cuồng cong ngón tay búng một cái, hai điểm sáng vàng đã rơi vào thức hải của Ninh Dạ: “Một cái là công pháp tu hành cơ sở của cbtc chúng ta, tổng cộng có chín tầng, luyện thành tầng thứ nhất là có thể chính thức nhập môn, luyện thành chín tầng là Tàng Tượng đỉnh phong. Đây là đạo về tu hành, tuy không phải chiến pháp nhưng lại là tu vi cơ bản, cần chú tâm tu luyện. Một cái khác là Sát Ý tâm kinh của ta, là tổng cương tu luyện Thất Sát đao. ngươi đã nhận được Sát Tâm đao quyết, Sát Tâm đao quyết là đệ nhất sát trong Thất Sát, sát nhân tru tâm, cho Thất Sát đao bắt đầu từ Sát Tâm. Nhưng nếu không có Sát Ý tâm kinh hỗ trợ, sử dụng quá độ chỉ có thể tự làm mình bị thương, vì vậy cũng nên tu luyện chăm chỉ. Nói chung đầu tiên phải bắt đầu từ cơ bản, sau này mỗi tháng tới nhận linh thạch và đan được là được. Có chuyện gì thì tìm THần Quang.”
Ông lão tên Úc Thần quang, là đại đệ tử của Trương Liệt Cuồng.
“À đúng rồi, ở đây còn một túi linh thạch, là phần thưởng hạng nhất trong lần thi đấu sát hạch này của ngươi.” Trương Liệt Cuồng giơ tay lên, một túi linh thạch đã bay tới tay Ninh Dạ.
Quả nhiên ta là hạng nhất à?
Ninh Dạ không ngạc nhiên trước đáp án này.
Có ba năm tu tiên làm cơ sở, lại có tin tức bói toán từ trước, có được hạng nhất cũng không lạ, không được hạng nhất mới là lạ.
Ngược lại, tin tốt là túi linh thạch kia.
Có đồ do Tân Nhiễm Tử để lại cho mình, Ninh Dạ không thiếu linh thạch pháp bảo, tuy vì đại kế nên hắn giấu phần lớn đồ vật ở một nơi bí ẩn, nhưng vẫn để lại đủ linh thạch cho ba sư huynh muội bọn họ. Chỉ có điều những thứ này có lai lịch bất minh, không thể tùy tiện lấy ra sử dụng.
Ngược lại túi linh thạch của Trương Liệt Cuồng lại khác, có thể sử dụng công khai.
Sau khi nói xong Trương Liệt Cuồng để Ninh Dạ tự đi khỏi.
Úc Thần quang đã bố trí chỗ ở cho Ninh Dạ, nhưng không phải trong hang đã lúc trước mà ở một căn nhà nhỏ cách nơi đây khá xa.
Ninh Dạ biết ông ta cố ý làm vậy... Nếu y là gián điệp của môn phái khác đương nhiên sẽ thích hoàn cảnh này, càng tiện làm một số chuyện mờ ám.
Đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ ngươi không làm, chỉ sợ ngươi làm quá muộn. Dù sao thực lực của gián điệp càng mạnh, nguy hại gây ra cũng càng lớn.
Sau khi vào nơi ở, đầu tiên Ninh Dạ cho tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện, kiểm tra xung quanh có gì giám sát không. Y nhanh chóng phát hiện vài nơi giám sát bí mật xung quanh, nhưng đa số đều rất bình thường.
Lý do là vì bây giờ không có tu vi, chỉ dùng Côn Lôn kính khó lòng tìm thấy thủ đoạn giám sát cao cấp hơn. Nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng chỉ là đệ tử bình thường, không đến mức điều động đại nhân vật đích thân ra tay.
Sau khi biết những điểm giám sát đó, Ninh Dạ hoàn toàn yên tâm, bèn bắt đầu tu luyện. Do từng có kinh nghiệm tu luyện nên việc trùng tu của Ninh Dạ tiến thành rất thuận lợi.
Chỉ mất khoảng bốn mươi ngày, Ninh Dạ đã luyện xong tâm pháp tầng thứ nhất, lại nhập môn tu tiên lần nữa.
Nhớ lại năm xưa lần đầu nhập cảnh, Ninh Dạ nhảy nhót tưng bừng, nhưng bây giờ tâm cảnh đã phai nhạt đi nhiều.
Đến giờ Ninh Dạ vẫn nhớ, do bản thân vô tri nên khi phá cảnh thậm chí còn lao vào trong phòng Tân Nhiễm Tử hô to gọi nhỏ, kết quả làm cho lò đan dược mà Tân Nhiễm Tử đang luyện bị hỏng.
Thế nhưng Tân Nhiễm Tử chẳng những không trách mắng y mà còn lên tiếng khích lệ.
MÃi tới tận bây giờ Ninh Dạ vẫn nhớ Tân Nhiễm Tử xoa đầu mình, vẻ mặt khen ngợi.
Đáng tiếc, người đối tốt với mình đã không còn, bây giờ đưa mắt nhìn quanh, chỉ có kẻ thù.
Như vậy Trương Liệt Cuồng có tính là kẻ thù không đây?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ninh Dạ không khỏi giật mình.
Quả nhiên thời gian trôi qua cũng khiến mọi chuyện thay đổi, mới gặp Trương Liệt Cuồng được mấy lần đã có suy nghĩ như vậy ư?
Không được, kẻ thù chính là kẻ thù, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Vốn dĩ Trương Liệt Cuồng còn định tiếp cận Trương Liệt Cuồng, khiến hắn coi trọng bản thân, làm cho dựa cho y.
Nhưng thời khắc này y lại đột nhiên nhận ra, có lẽ bản thân cần hạn chế tiếp xúc với Trương Liệt Cuồng, không thể quá thân cận.
Có lẽ chuyện này bất lợi cho việc tu luyện của y trong tương lai nhưng lại có lợi với tâm tính của y.
Ta là Ninh Dạ!
Ninh khiếu vạn cổ như trường dạ, bất sử địch hồn thiểu nhất nhân!
————————————————
Thái Âm môn.
Tân Tiểu Diệp ngồi bên một hồ nước nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.
Hình ảnh hiện lên là một gương mặt dữ tợn kinh khủng, một vết đao kéo dài từ giữa trán rạch xuyên qua gương mặt kéo dài đến cằm. Đây không phải vết bỏng của cô mà trong bài khảo sát nhập môn khổ chiến tới cạn kiệt sức lực, bị đối thủ chém một đao.
Cũng may vốn đã bị hủy dung nên không cần chú ý tới đao này.
“Sư muội, sao lại ngồi ngây ra ở đây. Đã nói rồi, không việc gì thì đừng ngồi tự nhìn mình như vậy.” Sau lưng Tân Tiểu Diệp, một cô gái mặt vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cô thì thầm: “Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, cứ sa mãi vào quá khứ thì làm sao đưa mắt nhìn tương lai.”
Gương mặt Tân Tiểu Diệp cố nở nụ cười khó coi: “Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.”
Môn hạ của Thái Âm môn có mấy ai đối xử tốt với cô, vị sư tỷ trước mắt là một, sư phụ cũng có thể coi là một.
Thế nhưng khác với khoảnh khắc do dự bàng hoàng của Ninh Dạ, quyết tâm báo thù của Tân Tiểu Diệp vô cùng kiên định.
Quên đi quá khứ?
Nếu thật sự quên đi quá khứ, làm sao báo được mối thù cha?
Thái Âm môn, toàn bộ các người, từ trên xuống dưới, đều phải chết!
Không diệt môn các người, thề không làm người!
Tân Tiểu Diệp thầm nhủ.
——————————————————
Vô Thiên phong.
Hàng loạt người quần áo lam lũ đang ra sức vận chuyển khoáng thạch dưới sự giám sát của một đám tu sĩ.
Tiếng roi da vun vút vang lên, đánh lên người đám cũng lợi ích.
“Nhanh lên, con mẹ nó đừng có lười biếng!” Một tu sĩ tức giận gầm lên.
Bốp!
Trên lưng Thanh Lâm đã trúng một roi.
Hắn cắn răng không nói gì, chỉ tiếp tục ngoan cường đi tiếp.
Khảo sát của Hạo Thiên môn, hắn thất bại!
Không phải bại vì mình không cố gắng mà bại vì vài kẻ có quan hệ, có chân trong chen mất chỗ của hắn.
Chuyện này khiến Thanh Lâm hết sức tức giận.
Nhưng Thanh Lâm không hề từ bỏ.
Cho dù bản mình làm nô lệ hắn cũng phải gia nhập Hạo Thiên môn, lại một lần nữa quật khởi trong môn phái này!
Sư đệ, sư muội, chờ sư huynh. Sư huynh sẽ không khiến hai người thất vọng! Thanh Lâm gầm thét trong lòng.