Mục lục
Thiên Cơ Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng nhỏ, Ninh Dạ chắp tay đi qua đi lại, lông mày đã nhăn tít.

Nghiên mực trên bàn đột nhiên đứng dậy hóa thành một người đá nho nhỏ, hai chân lắc lư bên cạnh bàn: “Ngươi đang phiền muộn?”

Ninh Dạ thuận miệng đáp: “Chỉ đang nghĩ một số chuyện thôi.”

Thiên Cơ bèn thở dài: “Ngươi vẫn chưa tin ta.”

Nghe nói vậy, Ninh Dạ lại thấy vui.

Nửa tháng trước, vấn đề còn là Thiên Cơ có tin Ninh Dạ hay không, bây giờ vấn đề đã đảo ngược rồi.

Ninh Dạ bèn cười nói: “Ngươi biết ta đang nghĩ gì không?”

Thiên Cơ đáp: “Chắc chuyện Ngưng Tâm Tiểu Trúc rất quan trọng với ngươi phải không? Thế nhưng ngươi có chuyện phải dè chừng, vì vậy ngươi thấy do dự. Ngươi muốn làm một chuyện nhưng còn lo lắng gì đó. Chuyện đó có liên quan tới thân phận thực sự của ngươi à?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Thân phận thực sự?”

Thiên Cơ chu mỏ: “Tuy ngươi không nói gì với ta, tất cả mọi hành động của ngươi chỉ như hành vi của một đệ tử môn phái bình thường, lựa chọn vậy chỉ vì ham mốn của bản thân. Thế nhưng ngươi quên mất một chuyện, ta đã đi theo ngươi nửa tháng, cũng biết được một số chuyện của Hắc Bạch thần cung. Ví dụ như đệ tử Hắc Bạch thần cung trước khi chính thức bước vào trung kỳ chỉ có thể học tập một loại pháp thuật cơ bản, mà sư phụ ngươi, Trương Liệt Cuồng cũng chỉ truyền cho ngươi một môn đao pháp. Nói cách khác đáng lẽ ra bây giờ ngươi chỉ biết Dương Phù kinh và Sát Tâm đao. Thế nhưng thủ đoạn ngươi thể hiện ở Cổ Tuyền trấn lúc trước với pháp thuật Thổ Độn ngươi truyền cho ta đều không phải thứ ngươi của bây giờ nên biết.”

Nghe nói vậy, Ninh Dạ lại vui mừng.

Không phải Ninh Dạ không nghĩ sẽ để lộ manh mối nhưng thứ nhất y không ngờ đầu óc của Thiên Cơ lại tốt như vậy, thứ hai Thiên Cơ vốn là nô bộc của y, y để lộ chút tin tức cũng là có ý định thăm dò.

Bây giờ xem ra Thiên Cơ quả thật không khiến y thất vọng - nói ra trước mặt y dẫu sao cũng hơn nói với người khác.

Ninh Dạ bèn nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?”

“Còn phải hỏi?” Thiên Cơ lại chu mỏ: “Gián điệp môn phái khác chứ gì nữa.”

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cứ coi là thế đi, chỉ có điều môn phái khác này đã không còn tồn tại.”

“Hả?” Thiên Cơ ngạc nhiên.

Ninh Dạ đáp lời: “Ta vốn là đệ tử của Thiên Cơ môn, hơn một năm trước đã bị Hắc Bạch thần cung tiêu diệt.”

Thiên Cơ giật nảy mình: “Chẳng trách ngươi đặt tên ta là Thiên Cơ.”

“Đúng, ta hy vọng ngươi sẽ trưởng thành, trở thành nền tảng tương lai cho Thiên Cơ môn.” Ninh Dạ gật đầu.

Thiên Cơ vui mừng: “Thế là bây giờ ngươi tin tưởng ta rồi? Còn kể chuyện quan trọng như vậy cho ta biết?”

Ninh Dạ thở dài: “Không tin cũng không được, dù sao chuyện sau này buộc phải có ngươi giúp.”

Thiên Cơ bất mãn: “Ngươi không thể nói mấy lời dễ nghe một chút để dỗ dành ta à?”

Trí tuệ của Thiên Cơ thì đủ nhưng tính tình lại khá giống trẻ con.

Ninh Dạ cưởi ha hả, xoa đầu Thiên Cơ, kể lại chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện cho nó biết.

Rốt cuộc Thiên Cơ cũng hiểu ra: “Vậy vừa rồi ngươi phiền muộn là vì chuyện trộm mảnh vỡ cần ta giúp, không biết có nên nói cho ta không?”

“Không chỉ có thế.” Ninh Dạ trả lời: “Chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện hết sức quan trọng, hơn nữa với người khác thì nó không có tác dung gì, chỉ có tác dụng đối với người nắm giữ Thiên Cơ điện như ta. Ta có làm mưa làm gió trong Hắc Bạch thần cung thế nào đi nữa thì Hắc Bạch thần cung cũng không ngờ được lại có đệ tử Thiên Cơ môn, dù sao bọn họ có quá nhiều kẻ địch. Nhưng nếu mảnh vỡ bị lấy trộm, bọn họ sẽ lập tức nhận ra có người của Thiên Cơ môn xâm nhập.”

“Biết là người của Thiên Cơ môn thì có sao? Không tìm ra ngươi là được mà.” Thiên Cơ không hiểu.

Nó có trí tuệ nhưng lại thiếu kinh nghiệm, còn rất nhiều chuyện chưa thể hiểu nổi, thậm chí không nghĩ ra điểm bất lợi của Ninh Dạ trong chuyện bại lộ Thiên Cơ môn.

Ninh Dạ dạy dỗ nó: “Khác biệt rất lớn. Thiên Cơ môn bị người ta tiêu diệt một năm trước, vì vậy chỉ cần biết người ra tay có thể là người của Thiên Cơ môn, như vậy có thể suy đoán được kẻ làm việc này chắc chắn là đệ tử mới gia nhập trong vòng một năm. Cứ như vậy phương hướng tìm kiếm sẽ thu hẹp hơn nhiều. Hơn nữa nếu đã là người mới, vậy khó lòng dùng thực lực bản thân lẻn vào Thanh Mọc điện, quá nửa phải có thân phận để ngang nhiên đi vào. Vậy những người vào Ngưng Tâm Tiểu Trúc trong ngày hôm đó sẽ là đối tượng tình nghi trọng điểm. Coi điều này là manh mối tiếp tục tra xét sẽ phát hiện kẻ hủy dung là ta là đối tượng đáng nghi ngờ nhất. Cuối cùng lại đối chiếu mọi việc ở Hòe Âm sơn, Cổ Tuyền trấn, phát hiện ta cũng từng xuất hiện...”

Kết hợp tất cả manh mối lại có thể dễ dàng tìm ra y.

Thiên Cơ đã hiểu ý Ninh Dạ, bèn nói: “Nếu đã vậy thì tạm thời đừng lấy.”

“Không được.” Ninh Dạ lắc đầu: “Có quá nhiều chuyện phải làm, mảnh vỡ Thiên Cơ điện chỉ là bước đầu tiên, hơn nữa ta yêu cầu bản thân phải hoàn thành bước này trong khi còn Tàng Tượng.”

“Sao lại vội vàng như vậy?” Thiên Cơ lấy làm khó hiểu.

“Vì sau khi lên tới cảnh giới Hoa Luân ta buộc phải rời khỏi Hắc Bạch thần cung, tới Hạo Thiên môn và Thái Âm môn.”

Ninh Dạ vẫn rất quan tâm tới cảnh ngộ của Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp. Y không biết bên phía bọn họ bây giờ ra sao. Trong tiên môn có rất nhiều cạnh tranh, rất nhiều đá đá. Với thực lực và đầu óc của mình mà còn phải cẩn thận từng chút một, e rằng Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp sẽ rất khó khăn.

Vì vậy Ninh Dạ không những phải giải quyết vấn đề của bản thân mà còn phải nhanh chóng tới giúp Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp. Chỉ khi ba người cùng trưởng thành mới có thể lật úp tam đại tiên môn.

Ngoài ra y còn muốn tới những tiên môn khác tìm kiếm càng nhiều mảnh vỡ đồng thời kích động nội chiến giữa các môn phái.

Có nhiều chuyện cần làm như vậy nên y không thể kéo dài.

“Nếu đã thấy, làm đồ giả đi?” Thiên Cơ tiếp tục nghĩ kế.

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta còn chưa từngt hấy mảnh vỡ trông ra sao, làm giả thế nào đây? Hơn nữa làm giả thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện.”

“Vậy kiểm tra trước rồi mới ra tay, lần sau lại tới.”

Ninh Dạ vẫn lắc đầu: “Sẽ không còn lần sau. Phải biết mảnh vỡ chắc chắn không ở chỗ của Trì Vãn Ngưng, trên người cô ta không có khí tức của mảnh vỡ. Hơn nữa cho dù ta được mời tới Ngưng Tâm Tiểu Trúc nhưng không thể đi lung tung trong Thanh Mộc điện. Vì vậy muốn tìm ra vị trí của mảnh vỡ, ta buộc phải tạo ra sự cố. Chuyện như vậy một lần đã là nhiều rồi. Ngoài ra bây giờ Thanh Mộc Lão Tổ không ở Hắc Bạch thần cung, bỏ qua cơ hội lần này, nếu trở về thì có năng lực cao bằng trời ta cũng chẳng thể thành công được. Vì vậy hoặc không ra tay, còn đã ra tay thì phải làm xong trong một lần.”

“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy phải làm sao?” Thiên Cơ cũng thấy đau đầu.

Ninh Dạ trả lời: “Không phải không có cách, đó là bê trọn cả ổ, giả bộ là trộm cắp bảo vật, mảnh vỡ chỉ là kèm theo.”

“Bê trọn cả ổ? Hay lắm hay lắm, kiếm thêm được bao nhiêu bảo vật.” Thiên Cơ vui mừng, thằng nhóc này chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Ninh Dạ hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, đồ dạc của các đại tiên môn đều được lưu lại ấn ký, một khi thi phảp sẽ dễ dàng tra ra được. Mảnh vỡ Thiên Cơ điện thì sau khi thu hồi còn có thể dùng bản thân Thiên Cơ điện để tẩy xóa ấn ký, những thứ khác không thể giữ lại.”

“Thế à.” Gương mặt nho nhỏ của Thiên Cơ gục xuống.

Đúng là đáng tiếc.

“Nhưng đây chưa phải điều uan trọng nhất.” Ninh Dạ nói: “Chưa nói chuyện bưng trọn ổ quá khó khăn, cho dù có làm được thì cực kỳ đáng ngih ngờ. Những điểm đáng ngờ này có lẽ lừa được Phó Đông Lưu nhưng chưa chắc đã lừa được một người khác.”

Trong đầu Ninh Dạ đã xuất hiện bóng dáng Lạc Cầu Chân.

“Vậy thì giết hắn đi.” Thiên Cơ không buồn để ý.

Giết chết?

Ừ, nghe thì chẳng có tí kỹ thuật nào nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK