Kẻ đột nhiên xuất hiện chính là một ma vật toàn thân đỏ rực, như một giọt máu.
Ninh Dạ đã nhận ra: “Là huyết ma cấp thấp,
Huyết ma khát máu, đa số thủ đoạn là sử dụng máu tươi.
Lúc này tên huyết ma kia cười gằn nói: “Thượng tiên cái chó gì, chỉ là một đám ra vẻ đạo mạo, trong lòng thì kinh tởm, ma ta mặc cảm không bằng.”
“Nhận lấy cái chết!” Việt Tú Tú đã xuất kiếm đâm ra.
Sư phụ của cô là Ngũ Dương Công Tử, tu luyện Tố Nữ Thanh Cương, Thủy Vân Kiếm Quyết, trong tay là một thanh bảo kiếm pháp khí, lúc này vừa xuất kiếm đã thấy kiếm khí màu xanh mênh mông bùng lên, bao phủ huyết ma trong kiếm quang.
Huyết ma kia lại cười một tràng dài, phun ra một luồng huyết khí. Huyết khí đó như vật sống, không ngờ lại hóa thành móng vuốt màu đỏ tươi đánh về phía kiếm khí màu xanh. Sắc máu lướt qua, kiếm quang ảm đạm, luồng khí xanh va chạm với huyết khí, trong thời gian ngắn khó phân cao thấp.
Việt Tú Tú tiếc thanh pháp kiếm, kêu lên: “Ngươi còn không ra tay?”
Ninh Dạ vẫn chẳng hề hành động: “Đây không phải nhiệm vụ của ta mà là nhiệm vụ của sư muội.”
Mục tiêu của y là tìm kiếm cơ duyên, không phải làm việc giúp Việt Tú Tú.
Việt Tú Tú nghe y nói vậy thầm tức giận nhưng cũng bất đắc dĩ. Tuy cô gia nhập môn hạ của Ngũ Dương nhưng môn hạ của Ngũ Dương có rất nhiều nữ đệ tử, Việt Tú Tú cũng chẳng phải kẻ được sủng ái nhất, không thì cần gì phải xuống núi làm nhiệm vụ, ngoan ngoãn hầu hạ chăn gối chẳng tốt hơn ư?
Hai người đều là đệ tử của Nhân Ma, thân phận bối cảnh của Ninh Dạ đều không kém gì cô, y không giúp, cô nàng cũng chẳng có cách nào, đành ra vẻ yếu ớt của con gái: “Ngươi đã nói sẽ giúp ta mà.”
Ninh Dạ gật đầu: “Ta sẽ giúp, nhưng chỉ là một con huyết ma mà thôi, ngươi đối phó được, đợi ra thêm, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.”
“Còn nữa à?” Việt Tú Tú kinh hãi.
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, vẫn còn.”
Huyết ma kia cười ha ha: “Người ta đã phát hiện ra rồi, nhị đệ, ngươi còn trốn làm gì?”
Trên bầu trời đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, lao thẳng từ trên không xuống, nhắm vào đỉnh đầu Việt Tú Tú.
Quả nhiên vẫn còn!
Việt Tú Tú kinh hãi, lúc này huyết ma đang quấn lấy cônàng, không thể phân thân được, thấy kẻ địch kia đang đánh tới, trong lòng Việt Tú Tú đang kinh hãi đã thấy một tiếng ầm lớn, móng vuốt cực lớn lướt sát qua mặt cô, đánh xuống dưới đất. Kẻ đánh kén kia kêu “ngao” một tiếng bay ra ngoài, hạ xuống đất, hóa ra là một con ưng yêu, hình thể rất lớn, sải cánh dài khoảng ba trượng, mỏ ưng khổng lồ như lưỡi đao, trước ngực có thêm một vệt đao thảm thiết do Ninh Dạ lưu lại.
Ưng yêu kia trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi!”
Ninh Dạ nhún vai: “Ta đã nói rồi mà, có thêm kẻ nữa tới thì ta sẽ xuất thủ, ngươi không có não à? Còn không đề phòng nữa.”
“Mẹ nó, sao ngươi không ra tay từ trước đi.” Ưng yêu gào thét.
Không phải nó không có não mà mà nó biết giết một người trước quan trọng hơn cho nên muốn nhân lúc Ninh Dạ chưa chuẩn bị giải quyết Việt Tú Tú trước.
Không ngờ Ninh Dạ lại dùng Việt Tú Tú làm mồi, lúc mấu chốt mới chịu ra tay.
Lúc này trúng một đòn, bị thương, cũng may thân thể ưng yêu rất mạnh mẽ, vấn đề cũng không lớn. Thời khắc này, nó giang hai cánh lao về phía Ninh Dạ, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Ninh Dạ không hề né tránh, nghiêng người đón thẳng con ưng yêu kia, tay phát ra đao mang va chạm với mở ưng, phát ra tiếng leng keng giòn giã, đồng thời hai khuỷu tay chia ra đánh vào hai cánh, nhảy lên xuất cước đá liên tiếp, chớp mắt đã tạo ra hàng loạt đao quang.
“Sát Thân đao?” Ưng kiêu kia cũng là kẻ có kiên thức, kinh hãi thốt lên.
Ninh Dạ cũng đáp lại: “Thực Thi ưng?”
“Ha ha, đúng vậy!” Ưng yêu gầm lên, giương hai cánh, yêu phong phần phật, bay lên trên không.
Đệ tử Tàng Tượng cảnh trước khi tu luyện pháp thuật chuyên về phi hành thì không biết bay, còn Thất Sát đao lại chú trọng vào cận chiến.
Ưng yêu này có thiên phú phi hành, lại giỏi yêu thuật, biết năng lực cận chiến của Ninh Dạ rất mạnh vì vậy kéo dài khoảng cách, rõ ràng định dùng chiến thuật thả diều để tiêu diệt đối thủ.
Ninh Dạ chỉ cười khẽ một tiếng, một lá bùa từ tay bay ra, dán lên người ưng yêu kia. Ưng yêu chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu, không bay lên được.
“Thiên Quân phù?”
“Còn có Liệt Diễm phù.”
Lại một lá bùa bay ra, lần này trực tiếp đốt lửa trên người ưng yêu.
Ưng yêu rên lên một tiếng, yêu phong cuốn qua, nhanh chóng thổi tắt ngọn lửa trên người, Ninh Dạ đã lại lao tới, Sát Tâm đao vô tình chém xuống.
Y mới tu luyện Sát Tâm đao uy lực bình thường, thế nhưng Ninh Dạ dán thêm Nhuệ Kim phù và Thần Lực phù trên người, dùng lục lục để bù đắp năng lực công kích thiếu sót khiến cho mỗi đòn của y đều khiến ưng yêu cực kỳ đau đớn.
Nếu Trương Liệt Cuồng ở đây chắc chắn sẽ mắng chửi Ninh Dạ dùng tiểu xảo, đã là Thất Sát đao thì gặp mạnh càng mạnh, cần khổ chiến mới kích thích được bản thân, bộc phát năng lực, giết chết kẻ địch, ngươi dùng phù đạo áp đảo đối thủ như thế còn bộc phát cái quái gì?
Nhưng đây mới là Ninh Dạ, y có kế hoạch của mình, đương nhiên việc kích thích bản thân tăng cường thực lực rất tốt nhưng cũng khiến mình bị thương khắp nơi, không thể kéo dài, thậm chí để lại thương tích ngầm gây họa về sau. Y có kế hoạch của mình, không định khiến bản thân tiêu hao vì mục tiêu của Việt Tú Tú.
Đây là trận đánh bình thường chứ không phải trận quyết chiến cuối cùng!
Lúc này một người một yêu đại chiến, ưng yêu kia phát hiện mình bị Ninh Dạ áp chế toàn giận, tức giận tới mức kêu la ầm ĩ.
Ninh Dạ đã nói: “Còn không mau gọi trợ thủ của ngươi ra?”
Cái gì? Còn trợ thủ?
Huyết ma, ưng yêu và Việt Tú Tú đều kinh ngạc.
Huyết ma hét lớn: “Sao ngươi biết?”
Ninh Dạ trả lời: “Ma uống máu, yêu ăn thịt, quỷ hút linh hồn. Những người bị các ngươi hại chết trong thôn không còn máu thịt, linh hồn tiêu tan, đọc tài liệu là biết, việc gì phải nghĩ?”
Việt Tú Tú đỏ mặt, chính cô nàng đưa tài liệu cho Ninh Dạ nhưng bản thân chỉ lật xem qua loa, không ngờ Ninh Dạ chỉ tùy tiện xem qua đã phân tích được nhiều tin tức như vậy.
“Chẳng trách đã dùng Sát Thân đao lại biết cả dùng phù, hóa ra là kẻ có đầu óc.” Một giọng nói lanh lảnh vang tới.
Theo âm thanh này, chỉ thấy quả nhiên cách đó không xa có một bóng đen xuất hiện, da xanh mặt trắng, hai mắt lồi ra, là một thanh quỷ.
Còn tên nữa thật?
Thấy tình hình như vậy, Việt Tú Tú hoảng hốt.
Ninh Dạ cũng nhíu mày.
Y cau mày là vì không ngờ đối thủ là quỷ hư thể, quỷ chia ra làm hư và thực, hư quỷ bay lượn giỏi về chiến đấu lâu dài, hình thể lại hư ảo, Sát Tâm đao có tác dụng với cơ thể thật, còn với hư quỷ chỉ là có còn hơn không.
Dùng phù lục tấn công thì có tác dụng, nhưng cái này thì tốn tiền.
Bỏ ra chút ít phù lục thì thôi, nhưng đây là nhiệm vụ của Việt Tú Tú, bỏ nhiều phù ra đánh chết quỷ thì quá tốn kém.
Quan trọng nhất là, Việt Tú Tú, ngươi có trả tiền không?
Ninh Dạ không muốn kết bạn trong Hắc Bạch thần cung, đương nhiên không lấy lòng Việt Tú Tú, vì vậy suy nghĩ xoay chuyển, y nhanh chóng quyết định.
Y xông tới!
Đẩy con ưng yêu kia cùng xông tới phía trước, ly khai chiến trường, để lại thanh quỷ cho Việt Tú Tú.
Việt Tú Tú kinh hãi, một mình cô giao đấu với huyết ma đã khá vất vả, bây giờ còn phải đối phó thêm một con thanh quỷ, làm sao chống đỡ được đây? Cô nàng hét lớn: “Ngăn con quỷ này giúp ta, đợi ta giải quyết huyết ma bên này xong sẽ tới giúp ngươi.”
Ninh Dạ không buồn để ý tới, nực cười, ngươi lấy gì mà giải quyết? Tốt nhất là chờ ta giải quyết con ưng yêu này xong sẽ đến giúp ngươi.
Miệng không nói gì, Sát Thân đao lại càng lúc càng hung hăng, đánh thẳng lên người ưng kia, khiến nó tru tréo liên hồi.
Thanh quỷ cũng là kẻ xảo trá, nó không sợ Sát Thân đao nhưng xem ra đối phương có khá nhiều phù lục, thân thể mình đâu cứng cỏi như ưng yếu, nếu qua đó khéo lại bị hại trước. Vì vậy nó hét lớn: “Nhị ca cố chống đỡ!”
Nói đoạn, nó lao về phía Việt Tú Tú.
Phải kiếm quả mềm mà ăn chứ.
Chỉ chớp mắt, Việt Tú Tú và ưng yêu cùng gặp nạn.
Việt Tú Tú cuống lên, thấy không địch nổi bèn móc một vật ra tế lên, đó là một hạt châu lấp lóe ngũ quang thập sắc, ánh sáng bùng lên, đã bọc cả huyết ma và thanh quỷ lại.
Đây là một bảo vật hộ thân mà Công Tôn Dạ cho cô, không phải bảo bối tốt, chỉ có thể sử dụng một lần, thấy ánh sáng của bảo vật từ từ ảm đạm,Trương Liệt Cuồng rong lòng Việt Tú Tú cũng cực kỳ tiếc nuối, càng lúc càng căm tức Ninh Dạ, cứ như Ninh Dạ phải xả thân vì cô nàng.
Ngay lúc này, rốt cuộc Ninh Dạ cũng dùng đòn sát thủ.
Ba tấm Bạo Liệt phù liên tục, thêm bốn đòn Sát Tâm đao đánh lên người ưng yêu, cuối cùng cũng khiến nó chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó Ninh Dạ đã lao tới, ra tay với con huyết ma.
Huyết ma này giao chiến với Việt Tú Tú cả nửa ngày, cũng bị thương không nhẹ.
Chỉ còn một con thanh quỷ, rốt cuộc Việt Tú Tú cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ chốc lát sau trận chiến đã kết thúc, một yêu một ma một quỷ đều bị tiêu diệt. Việt Tú Tú đánh tới mức tóc tai rối bời, trên người còn bị vài vết thương, ngược lại Ninh Dạ hoàn toàn không bị làm sao.
Việt Tú Tú oán hận trừng mắt nhìn Ninh Dạ, cô nàng đang trách cứ Ninh Dạ ném thanh quỷ lại cho mình.
Ninh Dạ chẳng buồn tính toán với Việt Tú Tú, tự mình đi tới thu hồi thi thể yưng yêu và huyết ma, yêu có yêu đan, ma có ma châu, tuy chiến lợi phẩm của tiểu yêu tiểu ma không đáng giá nhưng tốt xấu gì cũng bù đắp được tổn thất bùa chú của y.
Bên kia Việt Tú Tú cũng thu hồi quỷ nguyên, đi tới nói: “Ít nhất cũng phải chia ta chút tiền lời của ngươi chứ? Nếu không có ta kiềm chế ngươi đã chẳng thành công.”
Nếu không có ngươi, ông đây lôi thủ đoạn ẩn giấu ra, một mình diẹt ba kẻ này cũng chẳng thành vấn đề. Quan trọng nhất, đây là nhiệm vụ của ngươi cơ mà!
Thấy cô nàng này không biết điều như vậy, Ninh Dạ càng lúc càng căm ghét, nhưng y không muốn kết oán công khai, vì vậy chỉ đáp: “Sư muộn muốn thì ta cho là được.”
Nói xong ném ma châu cho Việt Tú Tú, Việt Tú Tú cầm ma châu, vẫn không quên trừng mắt với Ninh Dạ.
Thấy cô nàng như vậy, Ninh Dạ thầm cười lạnh.
Nếu không phải Cổ Tuyền trấn là nhiệm vụ của Việt Tú Tú, nơi này lại có lắm phàm nhân, không khéo Ninh Dạ đã giết chết cô ta cho xong việc. Đằng nào thì hễ là người của Hắc Bạch thần cung, vậy đều phải chết.
Đúng lúc này, Ninh Dạ bỗng chú ý tới con sư tử đá bên cạnh.
Con sư tử đá này được đặt trước phủ trong trấn, vốn không có chỗ nào thần kỳ, chỉ có điều vừa rồi máu tươi của huyết ma đã rơi trên đá.
Ninh Dạ để ý là vì y phát hiện máu kia như được truyền vào sư tử đá.
Thế này là sao? Ninh Dạ kinh ngạc nhìn lại, sau đó cảnh tượng khiến y ngạc nhiên hơn xuất hiện.
Không ngờ y lại thấy con mắt của sư tử đá chuyển động một chút.
Chỉ một chút thôi nhưng lại thành đối mặt với sư tử đá. Khoảnh khắc đó, hai bên đều đờ ra một chút.
Lúc này Ninh Dạ đã biết không ổn, y vội vàng lui lại.
Cái lui này lại để lộ Việt Tú Tú.
Chỉ thấy con sư tử đá kia đã mở rộng miệng cắn tới.
“Quái vật?” Việt Tú Tú kinh hãi hét lớn.