Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính.
Nhìn máu đen nhấn chìm Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là Hủ Thi độc của Mộc Khôi tông, y cố ý mượn từ Vương Sâm, ăn mòn nguyên thần, kẻ trúng độc này, khó cứu.
Lạc Cầu Chân trúng độc này, có thể nói là chắc chắn phải chết.
Giải quyết xong phiền toái này, sau đó Ninh Dạ có thể chuẩn bị trộm lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Nhưng trước lúc đó, y còn một chuyện phải làm, đó là che giấu vết thương trên người.
Nhát đao đó của Lệ Bách Đao quá ác liệt, quá mạnh mẽ, pháp lực xâm nhập vào người, trong thời gian ngắn cũng khó lòng khép lại.
Cũng y đeo mặt nạ Tử Hồn từ trước, có mặt nạ Tử Hồn chặn đao nên gương mặt của y không bị thương, chỉ có điều mặt nạ đã bị hao tổn.
Nhưng dù thế thương tích vẫn khiến hành động của y bị trở ngại, người có tính cách cẩn thận sẽ phát hiện y đang bị thương.
Phải nhanh chóng nghĩ cách che giấu vấn đề này.
Vì vậy sau khi thấy Lạc Cầu Chân trúng chiêu, Ninh Dạ không lãng phí thời gian tiếp, rời khỏi Thiên Cơ điện, trực tiếp đi về phía Thiên Tập phong.
Thiên Tập phong là vùng đất buôn bán, cực kỳ náo nhiệt, cũng do có buôn bán lợi ích nên thường xuyên có tranh chấp, có thể coi đây là nơi không yên bình nhất trong thiên hạ. Chỉ có điều từ trước tới nay Ninh Dạ rất biết điều, sau khi chế phù lục xong trực tiếp bán giá rẻ cho cửa hàng, vì vậy không gây ra phiền toái gì.
Nhưng lần này thì khác.
Ninh Dạ đi tới chợ, không dông dài, tìm một bãi đất trống, dọn quầy hàng, bắt đầu bán phù.
Chỉ có điều y đặt giá rất cao, một tấm phù nhân giai cửu phẩm mà đòi mười viên linh thạch.
Giá của phù chú thường được định đoạt từ độ khó khi chế tạo và phẩm cấp, phù nhân giai cửu phẩm bình thường chỉ giá trị một viên linh thạch, loại như Quang Độn phù chế tạo rất khó, cho dù là cửu phẩm cũng phải sáu, bảy viên linh thạch.
Nhưng bây giờ Ninh Dạ chỉ bày phù chú bình thường nhưng lại đặt giá mười viên linh thạch, lập tức khiến đám người chế nhạo.
Có người ngứa miệng nói luôn: “Tên này thèm tiền tới phát điên rồi à? Sao lại đặt giá cao thế?”
Ninh Dạ chẳng hề khách khí, trực tiếp cãi lại: “Ai cần ngươi lo, không mua thì cút.”
“Mẹ nó!” Thấy Ninh Dạ ăn nói ngông cuồng, có người lập tức nổi giận.
Ninh Dạ đang định giơ tay đánh tới, không ngờ đối phương lại bị đồng bọn ngăn cản: “Bỏ đi bỏ đi, đừng cãi cọ với loại người này.”
Rồi cứ thế lôi người kia đi.
Chuyệnnày khiến Ninh Dạ rất bất đắc dĩ.
Cứ thế đắc tội với vài người lền nhưng lại chẳng xảy ra đánh nhau như y mong đợi, Ninh Dạ cũng thấy bó tay.
Người của Hắc Bạch thần cung tốt tính như vậy từ bao giờ?
Ngay lúc y thất vọng, một đôi chân lớn cường tráng xuất hiện trước mặt y: “Này, thằng nhãi kia, bày sạp ở đây đã nộp phí chưa?”
“Hả?” Ninh Dạ ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Y đã từng thấy người vừa tới, là một nam tử có biểu hiện bất phàm trên chiến trường khảo sát ngày hôm đó, ánh mắt lạnh lùng, có một cái mũi ưng rất bắt mắt.
Đến giờ Ninh Dạ vẫn nhớ pháp thuật mà hắn nhận được lúc đó là một môn đao công.
Tốt lắm, ta đang muốn kẻ dùng đao.
Ninh Dạ nói thẳng: “Cút!”
Gã mũi ưng ngơ ngác.
Trong chợ có phí bảo hộ, không phải gã định dọa dẫm lừa gạt tiền mà đây là quy củ được thiết lập ở đây từ rất lâu rồi, hễ là đệ tử trong cảnh giới Tàng Tượng đều phải giao nộp, trừ phi sư môn cứng rắn tới cấp bậc Thập Nhị Thiên Cương, bằng không cho dù là đệ tử của Nhân Ma cũng phải đưa chút tiền. Dù sao nơi này vốn là địa bàn của môn hạ mấy vị đại lão, mà gã thu phí bảo hộ chính là làm theo ý của cấp trên, chỉ cần không quá đáng, thường thì không ai phản kháng.
Thời khắc này, hiếm khi thấy một kẻ cứng đầu, gã mũi ưng cũng lấy làm vui: “Thằng nhãi, ngươi to gan lắm.”
Nói xong đã chụp về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ đang chờ chính hành động này của gã, đang định động thủ thì một bàn tay đã ngăn gã mũi ưng lại: “Lữ Dực, ngươi lại bắt nạt người mới à?”
Ninh Dạ nhìn lại, chỉ thấy không ngờ mình đã từng gặp người ngăn cản này, chính là nam tử mặt vuông tai lớn nhận được phòng ngự giáp vàng trên chiến trường khảo sát.
Chỉ tiếc tuy người này lên tiếng giữ gìn chính nghĩa nhưng Ninh Dạ lại chẳng có nhu cầu, đành chửi thầm trong lòng, ai cần ngươi lo chuyện bao đồng.
Lữ Dực đang ra tay lại bị ngăn cản, nhìn đối phương, cả giận nói: “Trương Đại Thắng, con mẹ nó, ngươi lại tới lo việc bao đồng? Chợ thu phí bảo hộ là quy củ đã hình thành cả ngàn năm nay của Hắc Bạch thần cung. Ta cũng đang làm việc cho Khổng sư huynh.”
Trương Đại Thắng hừ lạnh: “Đúng, ta biết quy củ, nhưng ta cũng biết cái gã nhà ngươi xưa nay luôn dựa vào uy danh của Khổng sư huynh, hoành hành bá đạo, nếu ngươi không thu nhiều sao người ta lại không giao?”
Mẹ nó, thằng khốn nhà ngươi mới nghe được có nửa câu, có biết tình huống ra sao không?”
Lữ Dực đang định nói mình còn chưa kịp báo giá đã bị đối phương đuổi đi, nhưng nếu giải thích thì khí thế sẽ yếu đi, gã đành trừng mắt nhìn Trương Đại Thắng: “Ông đây làm việc cần quái gì ngươi quản? Cút đi!”
Không ngờ Trương Đại Thắng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhường đường.
Ninh Dạ đã sắp tuyệt vọng.
Ông đây chỉ muốn ăn một đao thôi, sao lại khó khăn như vậy? Đã chủ động tìm cớ còn bị ngăn cản?
Tên Trương Đại Thắng này là người tốt, nhưng bây giờ thứ bản thân mình không cần nhất chính là người tốt.
Mỗi người trong Hắc Bạch thần cung đều là kẻ địch, càng có người tốt thì sát tâm càng bất ổn, khi ra tay càng do dự thiếu quyết đoán.
Vì vậy lòng nhân từ của Trương Đại Thắng không phải chuyện tốt lành gì với y, ngược lại đây là ràng buộc. Ninh Dạ thầm bất mãn nhưng lại không thể biểu hiện ra, tháy hai bên đang giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Ninh Dạ dậm nhẹ chân một cái.
Với Sát Thân đao, toàn thân từ trên xuống dưới nơi nào cũng có thể thành đao. Y giậm mũi chân phóng thích đao khí, đâm thẳng vào chân Lữ Dực.
Lữ Dực không ngờ lại có người ra tay ngay lúc này, chân trúng một đòn đau, nhảy cẫng lên, đao trong tay đã đánh ra.
Ninh Dạ ra tay cực kỳ bí mật, Trương Đại Thắng không thấy Ninh Dạ xuất thủ, chỉ thấy Lữ Dực xuất đao, còn tưởng gã định ra tay với mình. Hắn quát lớn một tiếng, trên người đã hiện lên vòng phòng hộ màu vàng kim.
Ngay trong nháy mắt hai người giao chiến, Ninh Dạ đột nhiên xông tới đẩy Trương Đại Thắng ra.
Xoạt!
Ánh đao đã chém lên người Ninh Dạ.
Nhát đao này vừa thâm độc vừa nặng nề, máu của Ninh Dạ đã nhuộm đẫm trường bào, không chỉ vết thương cũ tái phát mà còn dính thêm vết thương mới, ngay cả Lữ Dực cũng ngây dại.
Trảm Phong đao của ta có uy lực lớn đến vậy từ bao giờ?
Trương Đại Thắng cũng giật nảy mình, nhào tới đỡ Ninh Dạ: “Này, ngươi không sao chứ?”
Bước chân của Ninh Dạ mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất, lần này y không giả bộ, cố gắng cười gượng nói: “Còn may, không chết được.”
Thấy có người ra tay, đám người xung quanh lao nhao tụ lại xem trò vui.
Lữ Dực cũng thấy khó chịu.
Chuyện thu phí bảo hộ không thành vấn đề, nhưng ra tay hại người thì dù sao cũng có chút vấn đề, dù ít dù nhiều gã cũng gặp phiền toái.
Trương Đại Thắng vẫn đang đau xót: “Ta nói này, ngươi có pải thằng ngốc không? Ta có Kim Quang tráo hộ thể, nhát đao đó của hắn không thể làm ta bị thương, ngươi không có công pháp phòng ngự, tội gì phải lao lên gánh chịu?”
Ninh Dạ cố gượng cười: “Chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi.”
Trương Đại Thắng ngẩn ra, nổi ý tôn kính: “Đúng là đàn ông chân chính, Trương Đại Thắng ta phục ngươi rồi!”
Mẹ, ai cần ngươi phục.
Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn nữa, nhìn sang phía Lữ Dực: “Trảm Phong đao của Lữ sư huynh đúng là lợi hại, Ninh Dạ mặc cảm không bằng, vậy không bày sạp ở đây nữa.”
Nói đoạn, hắn thu dọn sạp phù rồi bỏ đi.
Lữ Dực thấy đối phương không muốn gây sự mà nhận thua như vậy, cũng thở phào một hơi.
Hoàn thành mục đích, trong lòng Ninh Dạ vô cùng thoải mái.
Lúc này mới đi chưa được bao xa đã thấy sau lưng có người chạy tới.
“Ninh Dạ huynh đệ, đợi đã!”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trương Đại Thắng đuổi theo.
Ngươi đuổi theo ta làm gì? Ninh Dạ cũng không biết phải nói gì.
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
Trương Đại Thắng dừng bước: “Cho dù thế nào ngươi cũng đã chặn đao giúp ta. Tặng ngươi bình thuốc trị thương này, nó sẽ giúp vết thương của ngươi mau lành hơn.”
Nhìn bình thuốc trong tay Trương Đại Thắng, lại nhìn sang phía Trương Đại Thắng, Ninh Dạ suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Cám ơn, không cần.”
Y không muốn kết giao bằng hữu với bất cứ ai trong Hắc Bạch thần cung, sau khi từ chối ý tốt của Trương Đại Thắng, Ninh Dạ cứ thế bỏ đi.
“Này!” Trương Đại Thắng gọi một tiếng, thấy Ninh Dạ đi khỏi, đành gãi đầu: “Người này đúng là kỳ quái!”