Vô Cực thành đạo. Giờ phút này hắn đã hoàn thành dung hợp đại đạo vào thiên đạo, trở thành Chúa Tể đỉnh phong. Nhưng Vô Cực Đạo Chủ không hề cảm thấy hưng phấn. Hắn nhìn Ninh Dạ, cười khổ nói: “Ta không biết nên cám ơn ngươi hay nên mắng ngươi.” Ninh Dạ chắp hai tay sau lưng: “Cám ơn hay mắng mỏ có ý nghĩa gì không?” Vô Cực Đạo Chủ cảm khái thở dài: “Ngươi nói đúng, vô nghĩa. Bây giờ đạo nghiệp của ta đã thành, không còn đường tiến lên. Vốn ta còn tưởng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.