Trên chiến trường, giết chóc nổi lên khắp bốn phương.
Binh sĩ vong linh như vô cùng vô tận không ngừng tràn tới, chiến trường mênh mông, bụi đất cuồn cuộn, cát vàng hòa với máu tươi, tiếng kêu rên vang lên cùng tiếng chém giết.
Ninh Dạ vung thanh chiến đao han rỉ trong tay, xông lên tuyến đầu đối kháng với binh sĩ vong linh.
Đao vung lên, đao hạ xuống, nương theo đó là từng binh sĩ vong linh ngã xuống đất.
Tình hình chiến trường từ từ thay đổi.
Những người cầu tiên đạo nhận được pháp thuật đang từ từ tập trung lại một chỗ, thử kết hợp tác chiến, phản kích vong linh. Bọn họ mượn lực lượng người đông thế mạnh, không ngờ lại hình thành từng nhóm tương đối ổn định giữa chiến trường hỗn loạn. Họ như đá ngầm trong thủy triều, mặc cho gió táp mưa sa vẫn đứng yên bất động.
Đây vốn là điều Hắc Bạch thần cung mong chờ -- Bố trí binh sĩ vong linh vốn không phải để giết người, chỉ là để kiểm tra.
“Này, cậu bên kia, qua đây cùng chiến đấu!” Một nam tử toàn thân lấp lánh ánh kim gọi với sang bên Ninh Dạ.
Chắc hắn nhận được một loại pháp thuật phòng ngự nào đó có thể chống lại đòn tấn công của binh sĩ vong linh.
Do có trận pháp cung cấp pháp lực, những người cầu tiên đạo không cần suy nghĩ tới việc thiếu pháp lực, vì vậy nam tử kia có thể liên tục sử dụng pháp thuật phòng ngự, lại thêm lực tấn công của binh sĩ vong linh chỉ có hạn, cho nên hắn trở nên cực kỳ an toàn, lúc lên tiếng cũng tự tin hơn nhiều.
Ninh Dạ không buồn nhìn sang, vẫn lao thẳng tới.
Đùa gì vậy, chiến đấu cùng các ngươi ư?
Đây là chiến trường khảo sát!
Trong chiến trường khảo sát này, chỉ có người biểu hiện tốt nhất mới có cơ hội chiến thắng!
Có vài lý do khiến Ninh Dạ lựa chọn Sát Tâm đao, một lý do quan trọng trong số đó là dù sao tấn công cũng dễ kiếm công hơn phòng ngự!
Vì vậy y chọn cách chiến đấu một mình!
Cứ thế trắng trợn không hề e ngại gì, lao thẳng vào đại quân vong linh.
Phía cuối sơn cốc đầy cát vàng này có vong linh không ngừng xuất hiện, giết cũng không hết.
Ninh Dạ cứ thế tung hoành ngang dọc trong đám binh sĩ, mặc cho lưỡi đao của những binh sĩ ảo ảnh lướt qua người, Sát Tâm đao luôn tìm được mục tiêu thật sự.
Lưỡi đao chém xuống, vong liêu tiêu tan.
Theo từng tiếng xương vỡ rơi xuống đất, bên tai Ninh Dạ vang lên tiếng đồng vàng rơi xuống điểm số tăng lên.
Đúng là rất giống trò chơi, tiếc là giết địch không có bảo bối.
Xoạt!
Một lưỡi đao lướt sát qua vai Ninh Dạ, vẽ thành một vệt máu bên bả vai của y.
Có ba binh sĩ vong linh thật sự cùng tấn công y, Ninh Dạ không tránh kịp, đã trúng đao.
Nhưng Ninh Dạ không lùi.
Ánh đao lại lóe lên, vẽ thành một đường vòng cung, chớp mắt đã chém rụng đầu cả ba binh sĩ vong linh thật, bản thân cũng trúng hai đao, trong đó có một đao chém qua bụng của y, tạo thành một vệt máu dài, suýt nữa lôi cả ruột ra.
Ninh Dạ lại chẳng hề để ý tới đau đớn, tiếp tục lao lên tấn công.
Sát Tâm đao dùng giết chóc làm cơ sở, mạnh mẽ bá đạo nhưng không cho phép người dùng có chút ý nghĩ sợ hãi thối lui, bằng không uy lực của đao sẽ mất, đao thế sẽ yếu đi.
Ninh Dạ không phải người dũng mãnh thiện chiến, nếu có thể, hắn muốn lùi lại trong trướng tính toán hơn.
Nhưng không thể không thừa nhận, có lúc dũng khí thu hút chú ý hơn so với mưu trí, cũng dễ khiến người ta bớt cảnh giác hơn.
Vì đại kế, y nhất định phải thể hiện mình giống một dũng sĩ chân chính.
Cũng may, y thật sự có lòng dũng cảm!
Dũng cảm thật sự không ở vẻ thô kệch bên ngoài mà ở chỗ có dũng khí tìm đường sống trong chỗ chết, có năng lực không tiếc tất cả không sợ đau đớn.
Người dám nhảy vào đống lửa hủy dung tán công, đâu có thiếu dũng khí chân chính?
Vì vậy y xông thẳng tới, y gào thét!
Y tắm máu chiến đấu!
“Gào!!!”
Sau khi đánh vỡ một binh sĩ vong linh đồng thời trúng một đao của đối phương, Ninh Dạ ngửa đầu lên trời gầm lớn.
Tắm gió dầm mưa, gầm lên vang vọng bầu trời, thời khắc này y phóng thích tất cả bá đạo và phẫn nộ trong cơ thể, hút hút ánh mắt cả mọi người xung quanh.
Cô gái áo xanh dùng pháp thuật hệ thủy nhìn về phía y, có vẻ rung động: “Người này tuy xấu nhưng thật hào hùng.”
Nam tử nhận được pháp thuật phòng ngự Kim Giáp kia nói: “Tuy là người mạnh mẽ nhưng lại là con sói cô độc.”
Một nam tử trẻ tuổi tuấn tú mặc áo trắng phất phới cũng nhìn về phía y, trường kiếm trong tay không dính một hạt bụi, không giống như nhận được từ chiến trường mà như tự mang theo, cũng mỉm cười nói: “Người này thật thú vị.”
Còn có một nam tử ánh mắt âm u, gương mặt mỉm cười: “Mỗi lần ra tay đều tìm ra vong linh chân chính, lại có thể không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh. Không tệ!”
Càng nhiều người nhìn về phía Ninh Dạ, càng nhiều ánh mắt hâm mộ và đố kỵ. Có những kẻ nhát gan chạy về phía Ninh Dạ, mong được che chở, nhưng Ninh Dạ lao đi quá nhanh, chuyên tìm chỗ nhiều quỷ tốt để chém giết, chẳng những không che chở cho người tới, thậm chí có lúc bọn họ còn thành tấm khiên đỡ đao cho y.
Vì vậy mọi người phát hiện cọng cỏ cứu mạng không cứu được mạng, lại lao nhao tức giận mắng chửi, ai nấy mắng Ninh Dạ cay nghiệt vô tình.
Ninh Dạ không có thời gian để ý tới mấy chuyện này, thậm chí trong lòng y còn hoanh nghênh.
Y tấn công điên cuồng, thỏa sức phóng thích thù hận trong lòng mình, cũng chuyển nỗi hận đó thành sát ý ngập trời, không ngờ chiến đao trong tay lại ẩn hiện đao mang đỏ máu.
Đao vốn không màu đỏ, ánh đỏ là pháp lực hiển hóa thành.
Vừa nhận được được đao quyết, không ngờ đã lĩnh ngộ được, có thể thấy người này thích hợp với sát đạo!
Có vị đại năng giấu mình trong bóng tối chú ý tới, đang quan sát Ninh Dạ, còn có nhiều tiếng bàn luận.
“Người này có tài, có thể dùng được.”
“Tiếc là quá xấu.”
“Đúng là xấu quá, nếu truyền ra ngoài thì mất mặt.”
“Kẻ này à.... ta muốn!”
Một giọng nói vang lên, mọi người đều im lặng.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Ninh Dạ còn đang ra sức chém giết.
Chỉ có điều thân thể đã bắt đầu mệt mỏi, cánh tay nặng như rót chì, khó mà giơ lên được.
Binh sĩ vong linh vẫn đang ùn ùn kéo tới, xông pha với khí thế hùng hồn không thể đỡ nổi.
Nhìn những binh sĩ vong linh dưới bão cát đầy trời kia, Ninh Dạ thở một hơi dài.
Đã giết bao nhiêu binh sĩ vong linh?
Y không biết.
Nhưng y biết chỉ cần chiến đấu còn chưa kết thúc, chiến đao không thể dừng lại!
Cho nên y tiếp tục vung đao, vung tới mức ngây dại, vung với sát ý quyết tâm liều chết.
Chuyện này rất nguy hiểm, vì tuy pháp lực cuồn cuộn không ngừng nhưng thể lực đã là dầu cạn đèn tắt.
Nhưng Ninh Dạ biết đây mới là thời khắc mấu chốt.
Y không biết cường giả giấu mình trong bóng tối thấy mình ra sao, nhưng y biết vị cường giả này thích gì, cũng biết trong thời khắc quan trọng này tuyệt đối không thể lùi bước.
Đối mặt với cường địch, chỉ có đường tử chiết!
Tuyên ngôn nổi tiếng của vị cường giả này, vốn không cần bói toán, mọi người đều biết.
Một kẻ với gương mặt xấu xí làm sao lọt được vào pháp nhãn của cường giả?
Không có cahcs nào khác!
Làm hắn thích!
Vì vậy Ninh Dạ chọn Sát Tâm đao, vì vậy y chọn tử chiến.
Bởi vì y biết đây là cách duy nhất khơi gợi được hứng thú trong lòng đối phương, cũng chỉ có người như vậy mới được bỏ qua dung mạo, nhận làm đệ tử!
Vì vậy y tiếp tục dốc sức ra chém giết.
Đúng lúc này tiếng gió nổi lên phía sau.
Sau lưng Ninh Dạ đột nhiên đau đớn kịch liệt.
Y quát to một tiếng, đá văng binh sĩ vong linh trước mặt, quay người chém một đao, người đánh lén đã né tránh như quỷ mị.
Quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là nam tử mặt xanh đã tranh cướp Sát Tâm đao với y lúc trước, tay của hắn còn cầm một mũi dùi.
Mũi dùi không thích hợp để chém nhưng thích hợp để đâm, vết thương do nó gây ra không thể khép lại, máu tươi chảy ra không ngừng.
Xem ra hắn cũng đã nhận được một môn pháp thuật, không ngờ lại có thể ẩn giấu hành tung, lặng lẽ áp sát, đánh lén y.
“Chết tiệt!” Ninh Dạ trừng mắt nhìn gã mặt xanh.
Gã mặt xanh cười âm hiểm: “Đây chính là kết cục cho kẻ cướp cơ duyên của ông đây!”
Nói xong đã đâm thẳng mũi dùi về phía Ninh Dạ.
Cùng lúc đó, trên chiến trường cách đó không xa, một binh sĩ vong linh thật cũng chém về phía Ninh Dạ.
Phía trước phía sau đều có người tấn công.
“Chết đi!” Gã mặt xanh gầm lên đắc ý.
Ninh Dạ lại mỉm cười.
Gương mặt xấu xí nở một nụ cười dữ tợn, khiến gã mặt xanh ngơ ngác.
Ninh Dạ nói: “Ngươi vốn không xứng với Sát Tâm đao!”
Ánh sáng đỏ máu trên lưỡi đao bùng lên.
Không buồn quan tâm tới nhát chém của binh sĩ vong linh sau lưng, Ninh Dạ đã chém thẳng một đao xuống.
Môt đao rất đơn giản, chất phác không hề hoa mỹ, nhưng gã mặt xanh lại kinh hãi phát hiện, không ngờ mình lại không cách nào trốn thoát, cứ như trên trời dưới đất đều không còn đường né tránh.
“Không!”
Hắn gào thét đầy tuyệt vọng.
Xoạt!
Một đao chia hai nửa!