Rời khỏi đỉnh Thiên Tàng, đi sang đỉnh Thiên Tập.
Đỉnh Thiên Tập là khu chợ tự do của Hắc Bạch thần cung, đa số số đệ tử trung hạ tầng buôn bán ở đây.
Dùng linh thạch mua phù bút, phù mặc và phù chỉ xong, Ninh Dạ lại mua một khối Âm Trầm mộc mười năm rồi mới trở về.
Trở lại gian nhà, Ninh Dạ bắt đầu thử nghiệm chế phù.
Thiên Cơ môn chế phu đa số là để ngự vật, chế tạo dụng cụ, dùng phù điều khiển.
Còn phù của Hắc Bạch thần cung lại để thực chiến.
So với pháp thuật, phù hơn ở chỗ tiêu hao ít, hơn nữa có thể dùng nhiều tấm cùng lúc, khi chiến đấu thì sử dụng. Người khác mới thi triển được một pháp thuật, ngươi đã đập cả đống phù pháp tới, ai hơn ai kém chỉ nhìn là biết.
Còn đối với Ninh Dạ, phù đạo ngoài ẩn giấu thực lực một cách hợp pháp còn có hai điểm tốt. Một là kiếm, tiền, một là bổ sung sức mạnh cho đạo cơ quan.
Có thể nói phù đạo là có trăm chỗ lợi, có thể yểm hộ và trợ giúp cho nhiều hành động của y sau này.
Lúc này y dựa theo pháp môn chế phù, ngoại trừ lần đầu chưa quen thuộc nên có vài tấm thất bại, sau khi chế tác không ngừng, Ninh Dạ nhanh chóng tìm lại cảm giác.
Khi y vẽ tới tờ thứ năm, một tấm phù chú đã hoàn thành.
Nhìn phù chú trong tay, Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu: “Không tệ, là tấm phù bát phẩm.”
Phù đạo chia tam giai cửu phẩm, chia làm thiên giai, địa giai, nhân giai. Mỗi giai này lại chia thành chín phẩm.
Trong đó là giai là chất lượng của phù, phẩm là kỹ thuật chế phù, những thứ này không liên quan tới cấp bậc pháp thuật.
Phù chú nhân giai chỉ thích hợp với pháp thuật bình thường, phù chú địa giai thích hợp với những tiên pháp cường đại, phù chú thiên giai lại sử dụng thiên địa thần thông.
Phẩm cấp lại quyết định uy lực của phù chú.
Cho dù là một tấm phù chú cửu phẩm bình thường nhất cũng tương đương với pháp thuật do đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ thi triển. Nếu phẩm cấp cao hơn thì uy lực mạnh hơn.
Đáng tiếc, trước đây Ninh Dạ tu luyện quá nhiều bàng môn, trình độ chế phù chỉ ở bát phẩm, muốn tiến bộ thì y phải tiếp tục nghiên cứu, không còn vốn liếng đâu mà xài.
Ninh Dạ cũng chẳng vội, chỉ cầm bút lên chậm rãi vẽ bùa.
——————————————
Ba ngày sau.
Thất Sát động, Tuyệt Đao cốc.
Trương Liệt Cuồng vẫn đứng sừng sừng như cây tùng ở chính giữa sơn cốc.
Trừ trước tới nay nếu có thể đứng thì Trương Liệt Cuồng tuyệt đối không ngồi.
Bởi vì ngồi sẽ thấp hơn những người khác.
Trương Liệt Cuồng không cho phép mình thấp hơn người khác một cái đầu, cho dù là trong Hắc Bạch thần cung có cả đống người mạnh hơn hắn, Trương Liệt Cuồng cũng tuyệt đối không thua kém về mặt khí thế.
Hắn đứng ở đó, khí thế như đao, lưỡi đao nhắm thẳng vào Ninh Dạ.
Giọng nói như sấm: “Nghe Thần Quang nói, sau khi nhập môn ngươi lại chọn công pháp Dương Phù kinh?”
Ninh Dạ cúi đầu: “Vâng.”
“Vì sao?” Trương Liệt Cuồng nói rất đơn giản nhưng ẩn chứa cơn thịnh nộ như sấm sét.
“Bởi vì đệ tử muốn học.” Ninh Dạ không hề lùi bước, trả lời.
“Vì ngươi muốn học?”
Câu trả lời này khiến cả Úc Thần Quang, Lăng Vô Duyệt đều kinh hãi.
Tuy biết tính cách vị tiêu sư đệ này khá bướng bỉnh nhưng không ngờ lại ương ngạnh tới mức này, khiến bọn họ thầm khiếp sợ.
Ánh mắt Trương Liệt Cuồng lấp loáng tia điện, toàn bộ sơn cốc cũng vì thế mà bừng sáng.
Cơn thịnh nộ như sấm dậy, giọng nói của Trương Liệt Cuồng như gằn từ vực sâu lạnh lẽo vô song: “Ngươi muốn học? Chỉ vì ngươi muốn học?”
“Đúng!” Ninh Dạ lớn tiếng trả lời: “Sư tôn từng dạy, thứ mình thích cũng là đạo của mình! Đệ tử muốn học phù đạo, thế nên đi học!”
Trương Liệt Cuồng xiết chặt nắm tay, từng tảng đá lớn xung quanh đột nhiên vỡ vụn, làm khói bụi dấy lên mù mịt, từng luồng khói bụi bị gió cuốn lên như đại quân bước vào biên cảnh.
“Sao lại muốn học?” Giọng nói của Trương Liệt Cuồng như sấm rền.
“Vì phù đạo có ngàn vạn biến hóa, có thể bù đắp chỗ khuyết của Thất Sát!”
“Nói linh tinh!” Trương Liệt Cuồng gầm lớn, sơn cốc cũng rung chuyển: “Thất Sát đao ý, quyết chí tiến bước, nhìn trước nhìn sau làm sao xứng với Sát đao? Đúng là phù đạo có rất nhiều tác dụng nhưng chính vì vậy khi chiến đấu phải suy tính trái phải, được lợi cũng có cái giá của nó. Ngươi không biết trong đạo của chiến đấu, chỉ có kẻ dũng mãnh mới chiến thắng. Nếu lòng dạ mềm yếu thì lấy gì mà giết địch?”
Tiếng gầm này như hóa thành thực chất, không ngừng vang vọng trong sơn cốc, khiến vách núi cũng vang lên tiếng vọng ầm ầm.
Thân đứng giữa cơn bão này nhưng Ninh Dạ vẫn dửng dưng như trước: “Đại đạo trong thiên hạ có ngàn vạn, không phải chỉ có một con đường.”
Câu nói này khiến Trương Liệt Cuồng sửng sốt, hắn không thể nói câu này là sai bèn cả giận nói: “Trong chiến trường khảo sát lúc trước, ngươi không thể hiện như vậy.”
Ninh Dạ ngẩng đầu: “Đó là vì lúc đó đệ tử không còn lựa chọn nào khác. Không phải đệ tử không hiểu đạo của dũng sĩ, thế nhưng đệ tử cũng biết kẻ theo đạo này cửu tử nhất sinh. Trời cao ban cho tính mệnh, không thể dễ dàng từ bỏ. Nếu mệnh trời đã hết, không còn đường thối lui, đương nhiên phải xông lên, chiến đấu, giết chóc, bất luận sinh tử, đánh tới không chết không thôi. Nhưng nếu lần nào cũng như vậy, lúc nào cũng như vậy ạ, e là không thể đi xa được. Phương pháp liều mình liều mạng là thủ đoạn cuối cùng chứ không phải thủ đoạn thường dùng.
Câu nói này lại khiến Trương Liệt Cuồng ngạc nhiên.
Khí thế như đao chỉ thẳng lên trời kia đột nhiên biến mất, Trương Liệt Cuồng khẽ mỉm cười.
Úc Thần Quang và Lăng Vô Duyệt hiếm khi thấy hắn cười, đều ngạc nhiên.
Trương Liệt Cuồng đã nói: “Nói hay lắm! Đúng là cứng thì dễ gãy, không lợi cho việc kéo dài. Có cương mới có nhu, phải bổ sung lẫn nhau. Đây chính là lý do vì sao môn hạ của bản môn lại vắng vẻ như vậy, khó mà kiếm được nhân tài... Ta từng có hơn ba mươi sư huynh đệ nhưng bây giờ chỉ còn lại mình ta. Cũng từng nhận hơn hai mươi đệ tử tự, bây giờ cũng chỉ còn ba người các ngươi. Thậm chí vì vậy Thần Quang còn thẳng thắn từ bỏ việc tu luyện Thất Sát đạo. Thật đáng tiếc...”
Hắn nhìn Ninh Dạ: “Những đạo lý mà ngươi nói, sư phụ đều hiểu. Nhưng ngươi có biết vì sao cho dù hiểu vậy nhưng sư phụ còn kiên trì không?”
Ninh Dạ trả lời: “Là vì dũng khí có thể hao mòn. Tính cách con người vốn tiếc rẻ tính mạng, nếu cho phép cương như cùng tồn tại, e rằng từ nay về sau người tu luyện Thất Sát đao đã có cái cớ để lùi bước không tiến lên. Nhiều lần như vậy sẽ thành chỉ có nhu mà không có cương, Thất Sát đao cũng không còn là Thất Sát đao nữa.”
“Ha ha ha ha!” Trương Liệt Cuồng ngửa đầu lên trời cười lớn: “Nói hay lắm! Tính cách con người vốn là mềm yếu, nếu có lần nào gặp chuyện mà rụt cổ, mỗi khi chiến đấu miệng sẽ nói chưa tới thời khắc cuối cùng, chưa tới thời cơ liều mạng. Cứ thế mãi thì nhuệ khí tiêu biến hết, lấy đâu ra chiến ý, lấy đâu ra sát tâm? Vì vậy người tu luyện Thất Sát đao chỉ có thể tiến không thể lùi! Nếu đã thế , vì sao ngươi còn lựa chọn như vậy?”
Ninh Dạ trả lời: “Vì trong lòng đệ tử có thù hận, trong mắt có kẻ thù địch, trong đao có ý giết người, trong tiến lùi tự có giới hạn... Đệ tử tin tưởng mình tuyệt đối không vì tu luyện phù đạo mà khiến ý chí chiến đấu trong lòng yếu đi!”
“Được!” Trương Liệt Cuồng hét lớn như sấm nổ: “Nếu đã thế, ta, chờ xem! Ngươi đã chọn thứ mà mình muốn chọn, ta cũng sẽ quan sát xem ngươi thể hiện ra sao. Nếu có ngày nào biểu hiện của ngươi không vừa ý ta, ta sẽ tự tay giết ngươi dưới tay mình, tránh cho ngươi ra ngoài làm mình mất mạng!”
Ninh Dạ quỳ gối hô to: “Chắc chắn không phụ kỳ vọng của sư tôn!”