Ngày hôm đó, Hắc Bạch thần cung xảy ra thảm kịch chấn động môn phái.
Lệ Bách Đao chết thảm, Gián Sát đường trúng mai phục, bị thương nặng, khiến toàn bộ môn phái chấn động, đêm hôm đó còn có tin dữ truyền ra... Chấp sự của Giám Sát đường, Lạc Cầu Chân trúng mai phục, không chữa nổi, mất mạng.
So với những tin tức chấn động đó, chuyện của Ninh Dạ ở chợ chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, không đáng nhắc đến.
Sau khi nhận được tin Lạc Cầu Chân tử vong, Ninh Dạ cũng thở phào một hơi.
Không còn đối thủ này, kế hoạch lấy trộm mảnh vỡ Thiên Cơ điện có thể tiến hành rồi.
Hôm sau, trời vừa sáng, Ninh Dạ đã tới gặp Hứa Ngạn Văn từ rất sớm, đi theo hắn tới dãy cung điện trên Thiên Tú phong.
Hứa Ngạn Văn hết sức hứng thú, chỉ muốn gặp Trì Vãn Ngưng, thậm chí không phát hiện Ninh Dạ đang bị thương, khiến cho Ninh Dạ cảm thán hôm qua mình bố trí như vậy đúng là phí công. Nhưng chuyện đời luôn như vậy, không phải ngươi làm chuyện gì cũng có tác dụng. Xét theo góc độ an toàn, thực tế không phát hiện còn tốt hơn phát hiện.
Nhạc Tâm Thiện ở Thanh Mộc điện, sau khi đưa lệnh bài thông hành ra, hai người vừa bước vào Thanh Mộc điện, vừa bước vào cửa điện, Ninh Dạ lập tức phát hiện trong cơ thể có động tĩnh.
Quả nhiên!
Ninh Dạ vui mừng!
Mảnh vỡ Thiên Cơ điện đang ở ngay gần đây.
Tuy khoảng cách vẫn còn xa, cảm giác khá mơ hồ, nhưng Ninh Dạ đã biết địa điểm đại khái, có điều khi y đi theo thị nữ bước vào, cảm giác này lại càng lúc càng yếu.
Ninh Dạ đã hiểu, chắc chắn mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở đầu bên kia.
Gương mặt Ninh Dạ không hề đổi sắc, bước chân trông rất tùy ý, vừa đi còn vừa sờ bên đông mó bên tây.
Thị nữ ở đằng trước quay đầu lại: “Mong quý khách đừng động chạm lung tung, có rất nhiều chỗ bố trí cơ quan trận pháp, nếu lỡ tay khiến chúng khởi động sẽ không tốt đâu.”
“Do ta lỗ mãng.” Ninh Dạ thu tay lại, mỉm cười áy náy nói.
Đương nhiên y biết ở đây đâu đâu cũng được bố trí trận pháp, hành động của y trông thì tùy tiện nhưng thực chất đang tìm kiếm cơ hội lợi dụng.
Trận pháp co tốt mấy cũng khó tránh được phá hoại từ bên trong, hơn nữa Thanh Mộc điện là nơi sinh sống của tu sĩ, loại cơ quan dễ khởi động sẽ không được bố trí ở chỗ người đến người đi.
Lúc này y xin lỗi một tiếng rồi bước lên, một cục đá trong tay áo lặng lẽ trượt xuống, lăn tròn sang bên cạnh rồi biến mất không thấy đâu.
Ngưng Tâm Tiểu Trúc nằm ở phía đông Thanh Mộc điện, xuyên qua chín hành lang, vòng qua ao nước trong xanh, đi tới một vùng đất đầy hoa thơm chim hót, bước vào một tiểu viện lát gạch đỏ ngói xanh có ba đường vào, trong viện trồng một gốc cây hạnh hoa.
Lúc này Trì Vãn Ngưng đang ở dưới tán cây.
Bên cạnh cô còn vài người nữa, trong đó có một người mặc áo tím, mái tóc buộc cao, hai dải dây buộc rủ xuống hai bên mai, tuấn tú thanh lịch, thời khắc này đôi tay hắn đang gảy Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm, chỉ lướt qua dây đàn đã tấu một khúc tiên nhạc, hoa hạnh bồng bềnh trên đầu, hoa theo điệu nhạc, múa lượn giữa không trung nhưng chẳng hề rơi xuống.
Mọi người xung quanh cùng nghiêng đầu lắng nghe, như đay say mê vì tiếng cầm, chỉ có điều nhìn thế nào cũng có cảm giác như đang cố ra vẻ.
Hôm qua Hắc Bạch thần cung vừa xảy ra chuyện lớn nhưng những người dưới tán cây này lại hoàn toàn không hề lo lắng. Đa số những người tu hành không buồn lo tới chuyện không liên quan tới bản thân, chỉ đừng trên cao nhìn xuống. Mà những người được Niễu Hoa Tiên Tử mời tiệc đều có thân phận đặc biệt, chẳng ai coi chuyện hôm qua ra gì.
Còn người đang đánh đàn kia, không cần hỏi cũng biết, chắc chính là Cầm Thư Sinh - Dương Tử Thu.
Hứa Ngạn Văn thấy Dương Tử Thu cũng có mặt, đờ ra một chút rồi mới cười lớn bước tới: “Hóa ra Dương sư huynh cũng ở đây, đã lâu không gặp.”
Tiếng đàn của Dương Tử Thu không hề ngừng lại, miệng khẽ đáp: “Hôm nay Vãn Ngưng mở tiệc, mời tất cả bằng hữu, ta đã biết hôm nay Hứa huynh sẽ đến.”
Tiếng đàn réo rắt nhưng không che được tiếng nói của hắn, giọng nói uyển chuyển nhưng không giấu được vẻ hùng hổ ép người.
Câu này rõ ràng ám chỉ chuyện ngươi không biết, ta biết, Vãn Ngưng gần gũi với ta hơn ngươi.
Hứa Ngạn Văn thầm tức giận, đang định nói gì đó thì Trì Vãn Ngưng lên tiếng: “Được rồi, hôm nay mở tiệc chỉ như bình thường thôi, nhân lúc rảnh rội tụ tập dăm ba người bàn luận trên trời dươí biển, tán gẫu cổ kim, vấn tuyên luận đạo thì càng tuyệt vời.”
Nói xong đã mời hai người ngồi xuống, lúc này khúc nhạc kết thúc, mọi người mới chú ý thấy Ninh Dạ, lập tức ngạc nhiên, không hiểu vì sao Trì Vãn Ngưng lại mời một kẻ tướng mạo xấu xí như vậy dự tiệc.
Ninh Dạ đã biết một số thói quen của tiên nhân.
Người tu tiên hàng ngày ngoại trừ khoanh chân tu hành còn cần luyện chiến pháp, khi rảnh rỗi không có việc gì lại không phải làm việc sản xuất, vì vậy thường tổ chức yến tiệc.
Chỉ có điều đa số đệ tử cấp thấp chỉ chú trọng khổ tu, không mấy khi gặp nhau, đa số những kẻ thật sự có thời gian rảnh rỗi uống trà là người tu tiên đã có thành quả nhất định.
Đám người Trì Vãn Ngưng, Dương Tử Thu đều là thiên kiêu, học cái gì cũng nhanh, ngay cả kiểu cách ra vẻ của cấp bậc cao, họ cũng học được đủ mười phần, cứ cách một thời gian lại tụ tập.
Hôm nay là bữa tiệc của Niễu Hoa Tiên Tử, ngày mai có lẽ là tiệc của Đoạn Trường Phu Nhân, tới ngày kia lại là tiệc của thư sinh công tử thiên tài nào đó...
Lúc này mọi người ngồi xuống, Trì Vãn Ngưng đã nói: “Còn chưa giải thích cho mọi người, vị này là đệ tử mới nhất vừa nhập môn của Thất Sát Thiên Đao, Ninh Dạ.”
Nghe được là đệ tử của Thất Sát Thiên Đao, sắc mặt của Dương Tử Thu và một nam tử mắt rồng mũi cao khác vẫn lạnh tanh, không hề nói gì, chỉ có ba người gật đầu với Ninh Dạ.
Nhìn biểu hiện này, Ninh Dạ đã biết địa vị của đám người.
Quả nhiên, Trì Vãn Ngưng đã giải thích cho Ninh Dạ: “Băng Phách Dương Cực Thủ - Chung Nhật Hàn, Cầm Thư Sinh - Dương Tử Thu, Vô Thường - Diệp Thiên Thương, Vô Định Luân - Tư Nguyệt Đường, Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành.”
Hóa ra là bọn họ.
Quả nhiên những người được Trì Vãn Ngưng mời tiệc đều không phải hạng xoàng,
Băng Phách DƯơng Cực Thủ - Chung Nhật Hàn chính là đệ tử của đại nguyên lão Hắc Bạch thần cung. Tam Đại Nguyên Lão của Hắc Bạch thần cung đều là tiền bối trong thần cung, địa vị còn cao hơn chưởng giáo, đã vài trăm năm rồi không nhận đệ tử. Riêng chuyện Chung Nhật Hàn là ngoại lệ đã đủ chứng minh hắn là thiên tài tuyệt đỉnh, chẳng trách Trì Vãn Ngưng giải thích hắn đầu tiên.
Có thể nói trong số đệ tử của Hắc Bạch thần cung, Chung Nhật Hàn chính là thiên tài số một, chỉ tiếc là mã ngoài không được tốt. Ninh Dạ chỉ bi hủy dung, nhìn kỹ có thể thấy thật ra ngũ quan vẫn đoan chính. Nhưng Chung Nhật Hàn thật sự là xấu xí bẩm sinh, cho dù có nhuộm trắng tới mười tám tầng cũng vô dụng.
Dương Tử Thu là đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, địa vị xấp xỉ với Hứa Ngạn Văn, quan trọng nhất là hắn nhập môn sớm hơn Hứa Ngạn Văn, thực lực cũng mạnh hơn một chút.
Về phần ba người còn lại, cũng là người nổi danh.
Vô Thường - Diệp Thiên Thương là đệ tử của Quỷ Hỏa Thần Quân, Quỷ Hỏa Thần Quân tu theo quỷ đạo, tu tới mức bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ. Diệp Thiên Thương này cũng chẳng khác là bao, sắc mặt xanh lét, chỉ thiếu mỗi răng nanh. Vô Định Luân - Tư Nguyệt Đường là đệ tử của Chuyển Luân Chân Quân, tu theo Vô Định Luân pháp, hắn được đặt danh hiệu là Vô Định Luân chứng tỏ được Chuyển Luân Chân Quân cực kỳ ưa thích. Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành lại có lai lịch rất cao, là đệ tử của Đông Kỳ sứ trong Tứ Phương Kỳ Sứ, theo lý mà nói địa vị của hắn còn cao hơn Dương Tử Thu. Khổ nỗi người này từng phạm sai lầm lớn, bị Đông Kỳ Sứ đuổi khỏi môn hạ, nhưng điểm lạ là hắn ẫn được ở lại Hắc Bạch thần cung, dẫn tới việc xuất thân từ danh môn nhưng đến giờ vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, âu cũng là chuyện lạ. Nhưng tên đệ tử ngoại môn này lại mạnh mẽ hơn rất nhiều đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử chân truyền, chẳng trách hắn có tư cách ngồi đây.
Biệt hiệu của ba người này đều có chữ ‘Vô’, vì vậy được tôn là Thần Cung Tam Vô, cũng vì danh hiệu này nên ba người dần dần thành bằng hữu.
So sánh như vậy thì tên đệ tử Thất Sát Thiên Đao - Ninh Dạ còn chưa qua thời kỳ khảo sát, địa vị thấp tới mức đáng thương.
Quả nhiên Chung Nhật Hàn đã nói: “Kẻ này có gì đặc biệt mà lọt vào pháp nhãn của tiên tử?”
Không phải hắn định ức hiếp ai, với thân phận của hắn thì chỉ một ánh mắt thôi đã đủ khiến vô số người tuân lệnh, không cần cố tình bắt nạt ai. Nhưng cũng chính vì thế Chung Nhật Hàn nghĩ sao nói vậy, không cần che che giấu giấu.
Một đệ tử Thất Sát Thiên Đao còn chưa đủ tư cách ngồi ở đây.
Trì Vãn Ngưng chưa nói đã cười, ánh mắt nhu mì, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều khiến lòng người say mê. Đầu tiên cô ‘mê hoặc’ mọi người một chút rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Lần trước gặp mặt Ninh sư đệ, bàn luận chuyện đại thế tiên môn với hắn rất thoải mái, chỉ cam thấyy Ninh sư đệ rất hiểu biết, suy nghĩ sâu xa, quả là tri kỷ, vì vậy mời thêm hắn đến.”
Nói đoạn, cô thuật lại lời nói lần trước của Ninh Dạ.
Sau khi nghe Trì Vãn Ngưng lên tiếng, Chung Nhật Hàn trầm tư không nói gì, Dương Tử Thu lại cười lạnh một tiếng: “Nói chuyện viển vông chẳng có gì là thực tế, rõ là hạng xu nịnh.”
Ninh Dạ được Hứa Ngạn Văn dẫn tới, hắn vô thức liệt vào hàng ngũ đối địch.
Hứa Ngạn Văn nhướn mày: “Này, ngươi nói vậy là sao? Ý ngươi là lời nói mà Vãn Ngưng cũng tán thưởng mà chỉ là viển vông à?”
Dương Tử Thu không ngờ Hứa Ngạn Văn lại châm lửa chiến tới đầu Trì Vãn Ngưng, vội vàng lên tiếng: “Ngươi đừng nói linh tinh! Chẳng qua tên này mặt mày dữ tợn, mới nhập môn chưa tới một năm thì biết gì về đại thế tiên môn.”
Trì Vãn Ngưng ho nhẹ một tiếng: “Tử Thu, đừng trông mặt mà bắt hình dong.”
Dương Tử Thu ngơ ngác, lén nhìn sang Chung Nhật Hàn.
Chung Nhật Hàn bèn hừ một tiếng.
Dương Tử Thu biết mình nhìn vậy là chọc giận Chung Nhật Hàn rồi. Hắn trông xấu xí nhưng không nghĩa là hắn chịu thừa nhận mình xấu, mấu chốt nhất là thực lực hắn mạnh, địa vị hắn cao, bản thân không phải đối thủ, chỉ có nước hậm hực cúi đầu.
Ở đằng khác mấy người đã trò chuyện với Trì Vãn Ngưng, nhưng chẳng qua là tán gẫu một số chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Tâm tư của Ninh Dạ không đặt ở đây, đã lại trôi về trời Tây.
Phía tây, Hiên Vũ các.
Trên một mái nhà cong cong, một con thú nho nhỏ đột nhiên mở mắt.