Con thú nhỏ trên mái nhà là sóc, chế bằng kim thạch, trông rất sống động, có thể huyễn hóa thành vật sống, còn có thể hành động tự do.
Con mắt nó xoay tròn một vòng, thây xung quanh không có ai bèn hạ xuống dưới đất.
Ngửi bên đông một chút, nghe bên tây một chút rồi lên tiếng: “Linh khí thật đậm đặc, chỉ muốn tu luyện ở đây một hồi.”
Đúng lúc thấy trên bàn cách đó không xa có một rổ trái cây, nó nhào tới nhai nuốt nhồm nhoàm.
Đáng tiếc, nói là quái vật, ăn không biết vị, gặm được mấy cái lại nhổ ra, ai oán nói: “Chẳng biết lúc nào mới có cảm giác của con người, nếm thử thất tình lục dục, cảm nhận nóng lạnh của nhân gian.”
Một giọng nói vang lên trên người Thiên Cơ: “Nếu ngươi còn nghịch ngợm, ta sẽ cho ngươi nếm đủ thập đại cực hình, chỉ hận mình đầu thai quá muộn.”
Thiên Cơ bị dọa tới mức nhảy dựng lên: “Biết rồi biết rồi, ta chỉ xem qua thôi mà. Còn giám sát nữa, ngươi chỉ là đệ tử chưa tới Tàng Tượng trung kỳ, sao ngươi làm được?”
Ninh Dạ không buồn để ý tới nó.
Thiên Cơ bèn lẩm bẩm: “Hừ, ta biết rồi, chắc chắn là dùng thứ ngươi giao cho ta. Cái tên nhà ngươi, tu vi thì bình thường mà rõ lắm thủ đoạn kỳ quái.”
“Còn lắm mồm!” Ninh Dạ hơi tức giận.
“Biết rồi.”
Cái móng nhỏ của Thiên Cơ duỗi ra, trên móng đã có thêm một vật kỳ lạ, lại là một hộp gỗ nhỏ. Nó quan sát xung quanh, tìm một chỗ đặt xuống, làm theo lời dặn của Ninh Dạ, ấn vào bốn phía chiếc hộp. Chỉ thấy chiếc hộp đá kia sáng lên, phát ra tiếng ong ong.
Sau đó lại chạy tới một ngóc ngách khác, làm hệt như cũ, giấu một hộp cơ quan khác.
Sau khi giấu liền vài cái, thấy chúng đều đã khởi động, Thiên Cơ ‘xoạt’ một tiếng chui xuống đất, lặng lẽ rời khỏi, chỉ còn vài hộp nhỏ kia vẫn đang nhấp nháy.
————————————————
Cùng lúc đó.
Ngưng Tâm Tiểu Trúc.
Ninh Dạ còn đang nói chuyện phiếm với bọn Trì Vãn Ngưng, y không định thể hiện, chỉ lặng lẽ chờ đợi, đếm thời gian.
Bốn mươi hai, bốn mươi ba...
Đang đếm thầm trong lòng lại nghe Trì Vãn Ngưng nói: “Ninh sư đệ nghĩ sao?’
Ninh Dạ ngân ra, lại hỏi ta à, y ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.
Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Ninh sư đệ lại thất thần rồi, vừa rồi chúng ta đang thảo luận về những thiên tài của thần cung vừa thăng cấp trong hai năm vừa qua.”
Thiên tài thường là đề tài thảo luận hàng đầu của các đại tiên môn.
Kết cấu dạng kim tự tháp của tu tiên giả đã định sẵn vĩnh viễn chỉ có số ít người lên tới đỉnh cao, mà thiên tài rõ ràng là những người dễ đạt tới thành tựu đỉnh cao ấy nhất.
Phán đoán về các thiên tài cũng có lúc là phán đoán về tương lai.
Chính vì vậy một đám người thân là thiên kiêu của thần cung cũng thường xuyên bàn tái sôi nổi về những thiên tài vừa lên cấp ngoài mình ra.
Lúc này nghe Trì Vãn Ngưng nói như vậy, Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta vẫn luôn tu luyện, ít hỏi tới chuyện bên ngoài, không hiểu mấy về phương diện này. Nếu nhất định phải nói thì ta cảm thấy trong số những thiên tài xuất sắc của thần cung trong vài năm gần đây đương nhiên không ai hơn được Tiêu công tử. Dù sao chuyện đạt tới cảnh giới Hoa Luân chỉ trong hai năm đã đủ nói lên tất cả.”
Trước đây không lâu Hứa Ngạn Văn vừa lên cấp Hoa Luân. Nhập cảnh chỉ là một ngưỡng cửa, cho dù cảnh giới Hoa Luân là ngưỡng cửa thấp nhất nhưng Hứa Ngạn Văn có thể thành công chỉ trong một lần đã đủ chứng minh hắn xuất sắc tới cực điểm.
Dương Tử Thu hừ một tiếng: “Đúng là kẻ nịnh bợ, ngươi vỗ mông ngựa hay lắm. Nhưng không phải chỉ có mình hắn thăng cấp lên Hoa Luân trong ovng hai năm. Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư, hắc Thủy - Nhan Mạc, Tử Điện Long - Hương Dã, có ai không phá cảnh trong vòng hai năm?”
Diệp Thiên Thương ở bên cạnh cũng bồi thêm một câu: “Nghe nói đệ tử Vương Sâm mà Đoạn Hồn Nhân Ma vừa thu nhận gần đây cũng không tệ, tuy trước đây hắn chẳng ra sao nhưng từ khi bái Đoạn Hồn Nhân Ma làm sư phụ, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh.”
Ồ?
Vương Sâm cũng bắt đầu nổi tiếng à?
Ninh Dạ biết chắc chắn chuyện này có liên quan tới công lao của hắn và chuyện hắn giúp Đoạn Hồn Nhân Ma lần trước.
Hắn lập công cho Mộc Khôi tông, chắc chắn Mộc Khôi tông sẽ ban tài nguyên cho hắn, lại được Đoạn Hồn Nhân Ma bồi dưỡng, nghe nói bây giờ đã luyện tâm pháp tới tám tâng, đang muốn đột phá lên tầng chín.
Nếu đủ tài nguyên, không khéo chỉ một năm sau hắn sẽ đột phá lên cảnh giới Hoa Luân, nếu may mắn thành công trong một lần, vậy sẽ là một bước lên trời.
Nhưng Ninh Dạ chỉ nói: “Hắc Bạch thần cung ta có nhiều nhân tài, đây là chuyện tốt.”
Trì Vãn Ngưng cười khanh khách nhìn Ninh Dạ: “Ta lại cảm thấy trong số những người vừa thu nhận năm nay, có lẽ Ninh sư đệ cũng có thể bộc lộ tài năng.”
Ninh Dạ lắc đầu liên tục: “Tiên tử khenquá khen rồi, bây giờ tu vi của Ninh Dạ còn chưa tới tầng thứ tư, sao dám xưng thiên tài.”
Dương Tử Thu hừ một tính: “Coi như tự biết lấy mình.”
Ngay lúc này đột nhiên một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên ở phía tây.
Sau đó là tiếng cảnh báo reo vang.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đám người cùng đứng lên, chỉ thấy đằng xa có khói bốc lên, ánh lửa ngập trời.
“Là HIên Vũ các!” Trì Vãn Ngưng kêu lên một tiếng đã phi thân tới, váy áo bồng bềnh, chẳng khác nào tiên nữ khiêu vũ.
Chỉ có điều bây giờ mọi người đều không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của cô, cùng đuổi theo Trì Vãn Ngưng tới nơi xảy ra chuyện.
Tốc độ của Ninh Dạ không nhanh, bèn hô lớn: “Hứa huynh, giúp ta.”
Cuối cùng Hứa Ngạn Văn vẫn coi như coi trọng tình nghĩa, hắn kéo Ninh Dạ bay lên không trung, lao thẳng về phía trước.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Ninh Dạ cũng dần dần xác định được vị trí chính xác của mảnh vỡ - quả nhiên nó nằm trong một gian phòng ở đây.
“Thiên Cơ, trong căn phòng sau lưng ngươi, cách ba mươi mét.” Ninh Dạ đã thông báo cho Thiên Cơ.
Thiên Cơ ở dưới đất nhận được tin, lập tức tiếp cận mục tiêu.
Đi vào trong căn đình viện của Hiên Vũ các, lúc này nơi đây đã tụ tập đầy những người, nhưng đều là các vệ sĩ bảo vệ và đám tôi tớ trong điện.
Cùng lúc, đã có một người sắc mặt xanh lè đáp lên mặt đất, gương mặt xanh đỏ dần lên, cả giận nói: “Thật to gan, dám hủy Hiên Vũ các của ta.”
Trì Vãn Ngưng đã đáp xuống, đi tới bên cạnh người trẻ tuổi mặt xanh kia: “Sư huynh.”
Người này tên là Hiên Mộc Lang, cũng là một trong các đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ. Hiên Vũ các này chính là trụ sở của hắn. Lúc vừa rồi hắn đang trong phòng kín tu luyện, không ngờ lại có người kích nổ sân nhà của hắn ngay dưới mí mắt hắn. Lúc này trong lòng Hiên Mộc Lang đang rất tức giận, bị thiệt hại thôi, quan trọng là mất mặt.
Rốt cuộc là ai?
Hiên Mộc Lang tính khí kiêu ngạo, gây thù thuốc oán nhiều, lúc này đầu óc đã lóe lên tên của vô số kẻ thù, thậm chí còn xác định vài người đáng nghi ngờ nhất.
Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra Thanh Mộc Lão Tổ đã cho Hiên Mộc Lang sử dụng cái giường báu kia.
Lúc này Thiên Cơ lại truyền tin đến: “Ta đến rồi, là cái nào vậy?”
Ninh Dạ chỉ cho mệnh lệnh mơ hồ, trong tình hình không tận mắt nhìn thấy y cũng không thể chỉ rõ cho nó rốt cuộc mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở đâu.
Ninh Dạ truyền âm: “Bất luận là cái nào, cứ là bảo vật thì lấy tất!”
“Hiểu rồi!” Thiên Cơ ‘xoạt’ một tiếng, tạo ra vô số cánh tay đá, lấy hết những vật có giá trị mà nó nhìn thấy.
Nhất định phải cho Thiên Cơ thời gian, Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhặt một mảnh vỡ hộp gỗ lên quan sát rồi nói: “Một hộp cơ quan bình thường, bên trong bố trí Tiêu thạch, dùng phù chú dẫn nổ, còn một số cơ quan mà ta không hiểu.”
“Tứ Bình!” Hiên Mộc Lang gầm lên.
Một tên người bảo vệ áo đen khá tháo vát đã đi tới cầm hộp gỗ trong tay Ninh Dạ quan sát thật kỹ: “Đúng vậy, do cơ quan này gây ra, cơ quan rất đơn giản nhưng cách bố trí rất tinh xảo.”
“Nghĩa là sao?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Nó sử dụng một thủ pháp rất đặc biệt, có thể kéo dài thời gian phát nổ.”
Đám người ngạc nhiên: “Hắc Bạch thần cung không có bí pháp này.”
Đám người lập tức hiểu ra, chắc chắn đây là người của môn phái khác.
Hiên Mộc Lang cũng kinh ngạc, nói vậy thì không phải đám người đối đầu với mình?
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Cơ quan không có nhiều lực sát thương, lại đặt trong chỗ không người, chẳng lẽ mục đích của đối phương không phải là giết người?”
Cô vừa nói xong câu này, đám người đều ngạc nhiên, Ninh Dạ cũng bái phục năng lực suy luận của Trì Vãn Ngưng.
Vừa nghĩ đến đây, y biết không tiện kéo dài bèn thông báo cho Thiên Cơ lập tức rút lui đồng thời nhìn sang phía Hiên Mộc Lang nói: “Khi vụ nổ xay ra có phải tất cả mọi người đều đã tới không?”
Hiên Mộc Lang nghe vậy lập tức biến sắc: “Không tốt!”
Hắn quay đầu lại chạy thẳng về phía sau, mọi người theo sát sau lưng hắn, đi vào nhà trong của Hiên Mộc Lang. Hiên Mộc Lang chạy vào đan phòng trước tiên - tên này không chỉ để bảo bối trong phòng ngủ, vì vậy không chạy tới phòng ngủ ngay. Thấy phòng đan dược bình an vô sự, hắn thở phào một hơi nhưng như nhớ ra điều gì, lại biến sắc lần nữa: “Phòng ngủ!”
Đã xông thẳng vào trong phòng ngủ.
Ninh Dạ đang muốn hắn làm vậy.
Hắn có thể cảm ứng được mảnh vỡ vẫn ở đó - Thiên Cơ chưa lấy được mảnh vỡ.
Ngay khoảnh khắc bước vào trong phòng ngủ của Hiên Mộc Lang, rốt cuộc Ninh Dạ cũng nhận ra vị trí mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.
Không ngờ lại là một bình hoa.
Nói đúng hơn, mảnh vỡ Thiên Cơ điện bị khảm trên một bình hoa, trở thành trang trí của nó, hoa văn của nó không khác gì hoa văn trên mảnh vỡ Thiên Cơ điện, cứ như vốn là một thể thống nhất.
Nếu không phải Ninh Dạ có cảm ứng với mảnh vỡ, chỉ dùng mắt thường thì trong thời gian ngắn cũng khó lòng tìm ra, chẳng trách Thiên Cơ lại bỏ qua nói.
Chỉ có điều Ninh Dạ nắm giữ Thiên Cơ điện, chiêu này không tác dụng gì với y.
Thấy vậy, ngay lúc bước vào trong phòng, Ninh Dạ dùng cửa gỗ để che giấu, bấm tay gảy khẽ một cái, vài viên đạn nho nhỏ đã rơi trong góc phòng.
Đây là Viêm Bạo châu, chỉ cần truyền một chút pháp lực vào là có thể kéo dài thời gian phát nổ, chỉ có điều tính ổn định của nó kém hơn nhiều, mà bây giờ Ninh Dạ lại để nó phát nổ ngay lập tức.
Lúc này Hiên Mộc Lang vừa lao vào trong phòng ngủ, đang định kiểm tra chỗ giấu bảo vật thì nghe một tiếng ầm vang lên, lại một vụ nổ, sóng khí quét qua đã phá tan tất cả mọi thứ trong phòng. Ngay tiếp theo đó là các hộp cơ quan ở khắp nơi liên tục nổ tung. Dưới đợt xung kích này, toàn bộ Hiên Vũ các đều lay động.
Các tu sĩ biết là không ổn, phản ứng đầu tiên là dựng pháp thuẫn tự bảo vệ.
Khói bụi ngập trời, tiếng nổ liên tiếp, mỗi ngóc ngách trong Hiên Vũ các đều bốc cháy, khói bay nghi ngút, vô số đồ đạc liên tục nổ tung.
Bình hoa kia lập tức vỡ tan thành vô số mảnh.
Mảnh vỡ bay ra ầm ầm, xuyên qua ngọn lửa và khói bụi, đã tự động tiến vào cơ thể Ninh Dạ, biến mất không còn tung tích.