Giờ tý.
Ninh Dạ đi tới chỗ hẹn, thấy Vương Sâm đã ở đó.
Vương Sâm hơi mất kiên nhẫn: “Tìm ta có chuyện gì?”
Ninh Dạ trả lời: “Ta còn nợ ngươi một cái mạng nên muốn hỏi xem dạo này ngươi có cần giết ai không?”
Nghe y nói câu này, Vương Sâm vui vẻ đáp: “Ta thấy nhiều kẻ đòi nợ rồi nhưng đây là lần đầu thấy người đòi trả nợ đấy.”
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Ngươi nói luôn có mục tiêu hay không đi.”
Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có thì cũng có, tuy bây giờ ta không vội lắm.”
“Ai?”
“Sư huynh của ta, Lệ Bách Đao.”
“Thực lực ra sao?”
“Hắn là đại đệ tử của sư phụ ta, vừa đạt đến Hoa Luân trung kỳ, đã luyện Đoạn Hồn ma đao của sư phụ, cũng là đệ tử được sư phụ coi trọng nhất. Hắn không chết thì ta cũng khó mà ngóc đầu lên được.”
“Nhưng sư phụ ngươi còn những đệ tử khác.”
“Không sao, bây giờ đối thủ duy nhất của ta chính là hắn.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này không phù hợp với ước định của chúng ta.”
Ước định lúc trước là giúp Vương Sâm diệt trừ đối thủ trong cảnh giới Tàng Tượng, không bao gồm cảnh giới Hoa Luân, nhất là còn trung kỳ.
Hoa Luân trung kỳ và sơ kỳ không khác biệt về chất, chỉ khác về lượng nhưng cho dù chỉ vừa đạt tới trung kỳ thì Ninh Dạ cũng chẳng mong mình đánh được - thực lực của y hiện tại cộng thêm Thiên Cơ, tối đa đối phó được với một đệ tử Hoa Luân sơ kỳ.
“Là ngươi chủ động muốn trả nợ mà.” Vương Sâm cười lạnh.
Nhìn ánh mắt của Vương Sâm, Ninh Dạ đột nhiên ý thức được, e rằng lần này Vương Sâm cố ý.
Hắn đang thăm dò thực lực của mình.
Sau khi ý thức được điều này, Ninh Dạ nói: “Chờ ta một chút.”
Nói xong, Ninh Dạ đã biến mất.
Một lát sau y lại xuất hiện, ném một tờ giấy sang: “Ta có thể diệt trừ hắn giúp ngươi, nhưng ngươi phải bồi thường thêm những điều kiện này.”
Nói đoạn y ném một tờ giấy ra, không ngờ trên giấy là một số tài nguyên đặc biệt, có thứ để trợ giúp việc tu hành, cũng có thứ độc dược giết người.
Đối với đệ tử cảnh giới Tàng Tượng thì những tài nguyên này khá quý giá, nhưng với Mộc Khôi tông lại chẳng đáng gì, thậm chí Vương Sâm tự móc tiền túi ra cũng kiếm được, có thể thấy Ninh Dạ không yêu cầu quá đáng.
Chuyện khiến Vương Sâm giật mình là không ngờ Ninh Dạ lại đáp ứng!
Nói cách khác, sau lưng kẻ này thật sự có người? Có lẽ không tới cấp bậc Vạn Pháp đỉnh phong nhưng ít nhất cũng đối phó được với cảnh giới Hoa Luân?
Tiên môn luôn tuân theo ý tưởng cường giả xưng vương, cho dù chiến tranh gián điệp, họ vẫn tin rằng càng là cường giả thì càng thu được tin tức quý giá.
Biểu hiện của Ninh Dạ rốt cuộc cũng khiến Vương Sâm coi trọng.
Chỗ tài nguyên này không khó kiếm, hắn trực tiếp đồng ý: “ĐƯợc.”
“Đưa ta tin tức về hắn.”
————————————
Lệ Bách Đao là đại đệ tử đứng đầu môn hạ của Thường Đoạn Hồn.
Hăn được gọi là Bách Đao vì khi giết người hắn thích dằn vặt người bị giết. Nếu một đối thủ trúng ít hơn một trăm đạo mới chết, hắn coi đó là một thất bại.
Lúc không tu luyện, Lệ Bách Đao thích tới Thiên Tú các ở Chấp Tử thành mua vui.
Thiên Tú các là một trong những kỹ viện lớn nhất Chấp Tử thành, đúng như cái tên của nó, có cả ngàn tú nữ, ríu ra ríu rít, béo gầy đẹp xấu tùy ngài lựa chọn.
Đã là kỹ viện, đương nhiên có xếp hạng.
Mỗi năm Thiên Tú các đều chọn ra ba đến năm hoa hậu, chỉ chọn lựa như vậy là vì hoa hậu luôn dành cho các đế vương hái đi, tiên nhân chính là đế vương của nhân gian, có kẻ thích mỹ sắc thường tới chuộc thân hoa hậu dẫn đi.
Lệ Bách Đao rất thông minh, biết mình không tranh giành được với những cường giả đại năng tiên sư thượng đẳng, vì vậy hắn không tìm hoa hậu mà chọn ứng cử viên hoa hậu.
Có lúc say rượu to gan sẽ khoác loác vài câu như ông đầy từng ngủ với hoa hậu nào đó năm nào đó, vì vậy ông đây cũng là thượng tiên, sơn nhân nào đó, thượng nhân nào đó, quân nào đó, tuyệt nào đó, vương nào đó, ma nào đó, vân vân là anh em đồng hao cọc chèo với ông đây.
Nhưng sau khi tỉnh rượu hắn sẽ giết chết những người nghe được mấy lời này.
Lâu dần, không ai dám đến gần Lệ Bách Đao khi hắn uống rượu.
Trong số ứng cử viên hoa hậu gần đây, Lệ Bách Đao đang ưng ý Đinh Tiểu Hương, là loại gái cưng trong nhà, thấy là yêu.
Lệ Bách Đao thích những cô gái như vậy, vì nó có thể khơi gợi ý muốn bảo vệ của hắn, khiến hắn cảm thấy mình rất cường đại, rất hợi hại - Hắn rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của đối phương khi bản thân khoác loác về thành tựu của mình, tuy hắn cũng biết tám chín phần mười ánh mắt kia là giả.
Nhưng có sao đâu? Vui là được.
Cho nên khi Ninh Dạ bước vào Thiên Tú các chỉ đích danh muốn chọn Đinh Tiểu Hương, tú bà hơi lúng túng. Lý do là theo thói quen của Lệ Bách Đao, khoảng nửa canh giờ nữa hắn sẽ đến.
Ninh Dạ cho tú bà một viên thuốc an thần: “Yên tâm, nửa canh giờ là thừa rồi, ta có cần nhiều thời gian như vậy đâu.”
Có vô số người khoác loác bản thân lợi hại đến đâu, hiếm khi gặp ai khiêm tốn như vậy.
Nể mặt đồng tiền, tú bà đồng ý: “Đừng để lâu đấy! Tính khí vị đại nhân kia không được tốt đâu.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Tính khí của ta lại rất tốt.”
————————
Đinh Tiểu Hương rất hứng thú nhìn Ninh Dạ.
Sống trong kỹ viện đã lâu, có loại người nào mà chưa gặp.
Có kẻ háo sắc vừa tới đã thúc ngựa vung thương, cũng có kẻ giả vờ nhãn nhặn khoanh chân tán gẫu, có kẻ khoa khoang vẻ phong nhã ngân thơ đối đáp, cũng có kẻ uống nhiều rượu tới rồi lăn ra ngủ, không chuyện gì không làm.
Thế nhưng người như Ninh Dạ, không hứng thú với mỹ nữ, không hứng thú tán gẫu, không hứng thú ca múa kỹ nghệ, chỉ cúi đầu uống rượu, lẳng lặng đứng yên tại chỗ. quả thật rất hiếm thấy
Đinh Tiểu Hương không khỏi che miệng cười khẽ: “Chắc trong nhà công tử không được thanh tịnh nên đến tìm sự thanh tịnh ở nơi đây?”
Ninh Dạ cười nói: “Đúng vậy, ta thấy cô nương, trong lòng vốn đang phiền muộn bỗng tĩnh lặng trở lại, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoải, tĩnh lặng kỳ ảo, hận không thể mang cô nương về nhà, ngày ngày nhìn, đêm đêm cũng nhìn.”
Đinh Tiểu Hương bĩu môi yêu kiều: “Công tử nói không thật lòng rồi.”
Ninh Dạ bèn ngồi xuống: “Ồ, sao lại nói vậy?”
Đinh Tiểu Hương bèn chỉ lên mặt y: “Công tử còn không muốn để lộ mặt thật, còn nói tới thành ý gì?”
Ninh Dạ đeo mặt nạ, loại mặt nạ rất bình thường, lừa được tú bà thấy tiền sáng mắt chứ không lừa được cô nàng đã từng trải với vô số người này.
Ninh Dạ sờ lên mặt nạ, mỉm cười nói: “Ta quá xấu, sợ dọa ngươi sợ.”
Đinh Tiểu Hương bèn nói: “Làm nghê fnày của chúng ta lý nào lại ngại khách khứa xấu xí. Hơn nữa nhìn vẻ ngoài công tử phong độ ngời ngời, đâu có giống một kẻ xấu xí.”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu, giơ chén lên nói: “Ta kính cô nương một chén.”
Đinh Tiểu Hương thấy y quyết không chịu bỏ mặt nạ, cũng không tiện cưỡng ép, đành uống cùng y.
Hai người cứ thế ngươi một chén ta một chén, cụng chén cạn ly, mãi tới khi tú bà gõ cửa, Ninh Dạ mới đứng dậy: “Đa tạ cô nương đã chiêu đãi, chỗ ta có một thứ, tặng cho cô nương.”
Nói đoạn y cầm một bao thuốc bột đưa tới.
“Đây là...” Đinh Tiểu Hương kinh ngạc.
Ninh Dạ lại chỉ cười mà không đáp, thản nhiên đi khỏi.
Một lát sau, Lệ Bách Đao đi vào.
Lúc này Đinh Tiểu Hương đã thu dọn xong xuôi chờ Lệ Bách Đao.
Lệ Bách Đao nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày: “Cách đây không lâu đã có người tới phòng của ngươi. Chẳng phải ta đã dặn ngươi là hôm nào ta đến thì cố gắng đừng tiếp xúc với những người khách khác à?”
Đinh Tiểu Hương cúi mặt nói: “Người khách này chi tiền rất hào phóng, mụ mụ không nỡ bỏ qua tiền tài, ta biết làm sao kia chứ? Nhưng Lệ đại gia yên tâm, vị khách kia chỉ ngồi nói chuyện với ta chứ chưa chạm gì đến ta.”
Lệ Bách Đao nghe vậy bèn kiểm tra xung quanh phòng.
Hắn là người cẩn thận, biết mình tạo nhiều sát nghiệp, có lắm kẻ thù, đặc biệt là nơi thường xuyên qua lại như bây giờ, cần cẩn thận đề phòng hơn hẳn.
Sau khi kiểm tra một lượt thấy không bố trí cơ quan gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Tiểu Hương ấm ức nói: “Đại gia yên tâm chưa?”
Lệ Bách Đao cười nói: “Đứng trên cao lạnh lẽo vô cùng, phải cẩn thận đề phòng.”
Đinh Tiểu Hương thầm chửi, đứng trên cao lạnh lẽo vô cùng cái quái gì, hạng như ngươi mà cũng xứng nói câu này, gương mặt lại ra vẻ ngưỡng mộ.
Đúng lúc này, Lệ Bách Đao nhìn thấy một vật, cầm lên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vị khách vừa rồi để lại, nói là quà tặng ta, có vấn đề gì à?” Đinh Tiểu Hương thấy vậy hơi căng thẳng.
Lệ Bách Đao cẩn thận mở ra nhìn, tâm trạng đang căng thẳng lập tức buông lỏng: “Ha ha, hóa ra là Cực Nhạc tán, đây là đồ tốt, hiếm khi thấy ai hào phóng như vậy, cho ngươi một bao rõ lớn.”
“Cực Nhạc tán?” Đinh Tiểu Hương cũng từng nghe nói tới Cực Nhạc tán, nghe nói người dùng thứ này như rơi vào thế giới cực lạc, vô cùng vui sướng, nếu dùng khi đang chăn gối thì càng công hiệu.
Lệ Bách Đao kiểm tra Cực Nhạc tán, xác nhận không có độc rồi vui vẻ nói: “Nếu đã có thứ này, chúng ta không nên khách khí nữa.”
Nói đoạn hắn đổ Cực Nhạc tán vào chén rượu, chia ra uống cũng Đinh Tiểu Hương.
Tầm mắt lập tức mê ly, trong mắt Lệ Bách Đao, Đinh Tiểu Hương như hóa thành thánh nữ thiên cung, xinh đẹp vô song, hắn gầm lên một tiếng, nhào ngay tới.