Trong Tù Tiên cốc, sương trắng mịt mờ, mây mù che phủ, gần như giơ tay lên không thấy được năm ngón. Đi lại ở nơi thị giác hoàn toàn không có tác dụng như vậy chỉ có thể dựa vào thính lực. Tiếng chân đạp lên lá rụng sàn sạt trở thành chỉ dẫn tốt nhất, nhưng điều khiến Cố Tiêu Tiêu an tâm nhất vẫn là vạt áo của Ninh Dạ mà cô đang kéo. Cô bé tập trung kéo vạt áo của Ninh Dạ, đôi mắt nhìn quanh, có vẻ hơi căng thẳng. Dưới chân Ninh Dạ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.