Chấp Tử thành, Quan Cảnh hồ. Một chiếc thuyền con hiện lên. Ninh Dạ nằm trên thuyền, dương dương tự đắc phơi nắng. Đột nhiên phía xa có một con chim vỗ cánh bay tới, hạ xuống trên mũi thuyền. Nhìn kỹ lại, ra là một con chim gỗ. Chim gỗ miệng nói tiếng người: “Ngươi tiêu dao khoái hoạt quá nhỉ?” Ninh Dạ mỉm cười: “Vương Sâm? Không ngờ lại là người, sao bọn họ lại phái ngươi tới? Không phải Chung Nam Quỳ à?” “Chung Nam Quỳ chết rồi.” “Ồ? Chết thế nào?” “Không quan trọng, người trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.