Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng đột nhiên cười phá lên. Ninh Dạ biết vì sao cô lại cười: “Nghĩ xong rồi?” “Ừ.” Trì Vãn Ngưng gật đầu, lau giọt lệ trên khóe mắt: “Ngươi đã biết hết chuyện của ta rồi. Nếu ngươi muốn hại ta thì dù sao cũng đã hại. Hơn nữa hoàn cảnh bây giờ của ta hoàn toàn không cần hãm hại, tự mình còn khó giữ nữa là. Sự xuất hiện của ngươi chính là cọng cỏ cứu mạng của ta, bất luận ra sao, ta cũng nên nắm lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.