Tần Thì Nguyệt vẫn như trước đây, mái tóc gọn gàng, khí chất kiêu ngạo, nhưng không biết vì sao khi thấy cô, Ninh Dạ chú ý thấy Tần Thì Nguyệt có tâm sự. Tuy cô tới Thanh Tuyền cốc nhưng ánh mắt lơ đãng, không phải nhìn sơn cốc mà như nhìn một khoảng tống. Cô ta có tâm sự? Ninh Dạ ý thức được điểm này. “Thấy người quen cũ à?” Ánh mắt Trì Vãn Ngưng cũng ngừng lại trên người Tần Thì Nguyệt một chút. “Chẳng qua ta cảm thấy thế giới này rất nhỏ.” Ninh Dạ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.