Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cầm chiếc đèn đất đèn đi theo phía sau Lumen vài bước, ‘Người khổng lồ’ Simon mới chú ý đến sự mâu thuẫn trong lời nói của đối phương: “Charles, cậu nói lão đại đã biết cậu trở thành ‘Kẻ phóng hỏa’, nếu vậy hắn sẽ không có khả năng tùy tiện hy sinh cậu đúng không?”

Tầm mắt của Lumen vẫn nhìn về đường hầm phía trước được ánh sáng màu vàng chiếu rọi, cũng không quay đầu lại mà cười hỏi: “Tôi gia nhập băng Savoy được bao lâu rồi?”

Cả ‘Người khổng lồ’ Simon và ‘Chuột’ Christo lập tức hiểu ra và chấp nhận lời giải thích này.

Một người phi phàm có vấn đề về lai lịch, mới gia nhập vào băng đảng, lại còn tự mang theo nguyên liệu chính của ma dược, quả thật chưa đủ tin cậy, cần phải lần lượt trải qua các nhiệm vụ để khảo nghiệm.

Mà nếu đối phương chết trong nhiệm vụ thì cũng chỉ coi là do vận khí của đối phương không tốt, mất một người phi phàm ngoại lại như vậy cũng không thể khiến lão đại đau lòng bằng việc mất đi một thủ hạ do hắn dày công bồi dưỡng ra.

Hai vị thủ lĩnh của băng Savoy không còn do dự nữa, chỉ mang theo chút đề phòng cơ bản nhất, trái phải đi theo phía sau, cách Lumen khoảng hai ba bước, giống như mỗi khi bọn họ đi ra ngoài, luôn có mấy tên côn đồ xã hội đen đi theo phía sau vậy.

Trong lúc đó, ‘Người khổng lồ’ Simon đã đeo găng tay để bôi một chút ‘Độc bọ cạp’ lên đao ngắn, dao găm và găng tay dùng trong đấm bốc của mình, rồi trả lại chai nước thuốc cho Lumen.

Ba người đi theo đường hầm được đánh dấu chỉ dẫn trên tấm bản đồ kia, dần đi xuống dưới, tiếng bước chân của bọn họ tuy rất nhẹ nhưng bởi vì môi trường xung quanh khá đặc biệt, cho nên tiếng bước chân lặng lẽ vẫn quanh quẩn bên dưới lòng đất tĩnh mịch tối đen này.

Gần bốn mươi lăm phút sau, bọn họ đã đi qua khu vực được đánh dấu là hầm mộ cổ, và đi đến lối vào bí mật kia.

Đây là một mỏ đã trống rỗng đã bị bỏ hoang từ rất lâu, mặt đất gập ghềnh, bốn phía mọc đầy rêu xanh ẩm thấp, xa xa có tiếng nước róc rách chảy xuống, phía trên đầu thỉnh thoảng truyền xuống tiếng tàu lửa hơi nước ngầm ầm ầm chạy qua.

Lumen quan sát một lượt, sau đó kẹp chặt cái móc xách của chiếc đèn đất đèn, hai tay bắt lấy một nhũ đá nhô ra trên bức tường đá bên cạnh, nhanh chóng di chuyển tới gần đỉnh hang.

Sau đó, cậu vươn tay phải ra, ấn vào chỗ giao nhau giữa vách tường và đỉnh hang, đẩy một tảng đá tưởng chừng như bình thường về phía sau.

Ở chỗ đó lập tức lộ ra một cái hố sâu đen ngòm, miệng hố đủ để cho một người cao lớn như Simon khom người chui vào bên trong.

Đường hầm bí mật này tồn tại giữa mỏ đá này và mỏ đá bên cạnh, cải tạo thành mọt hệ thống thông gió nhưng đã bị hư hỏng từ lâu.

Ba người khom lưng đi từng bước nhỏ về phía trước, men theo đường hầm này dẫn xuống chỗ sâu dưới lòng đất, dần dần, bọn họ không nghe thấy tiếng nước ngầm chảy xuôi, cũng không cảm nhận được tiếng động của tuyến đường sắt tàu lửa hơi nước ở phía trên đầu nữa.

Ngoại từ tiếng hô hấp và tiếng bước chân của bọn họ, xung quanh yên tĩnh giống như một ngôi mộ cô đơn tĩnh mịch.

Lần gần ba mươi phút sau, mấy người Lumen đi theo chỉ dẫn trên bản đồ, vượt qua lối ra, nhảy vào một hang động nguyên bản tồn tại dưới lòng đất.

Nơi này có rất nhiều nhũ đá từ trên đỉnh hang rủ xuống, giống như con quái vật khổng lồ ở sâu trong bóng tối, há to miệng để lộ hàm răng nanh sắc bén.

Lumen cũng không vội di chuyển vào một đường hầm bí mật khác ở đáy hang mà nghiêng người, nghiêm túc nhìn về phía ‘Người khổng lồ’ Simon và ‘Chuột’ Christo đang phủi bụi hoặc trên đỉnh đầu hoặc trên người nói: “Bây giờ chúng ta phải xác nhận lại một số chuyện, để tránh những lúc gặp phải tình huống ngoài ý muốn, không kịp trao đổi với nhau.

“Được.”

Cả ‘Chuột’ Christo và ‘Người khổng lồ’ Simon đều cảm thấy lời Lumen vừa nói là điều đương nhiên.

Lumen khẽ gật đầu, nói: “Một là từ lúc bắt đầu tiến vào đường hầm thứ hai cho đến khi trở về nơi này, không ai được phép nói gì, kể cả là ám chỉ, đợi đến khi tôi đồng ý mới có thể mở miệng nói chuyện.”

Dựa vào lời dặn dò của Gardner Martin, không được dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để trao đổi với người giao dịch, Lumen đã mở rộng phạm vị những điều cần phải chú ý, cũng nhấn mạnh tính hạn chế tuyệt đối để tránh những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.

Christo và Simon đều nhớ rõ lời dặn của lão đại, cả hai lần lượt gật đầu, chấp nhận hạn chế này.

Lumen xác nhận xong thì tiếp tục nói: “Thứ hai, cho dù xảy ra bất kỳ điều bất thường gì, ngoại trừ có thứ gì đó trực tiếp tấn công các anh, nếu không thì mọi người đều phải giữ bình tĩnh, quan sát phản ứng của tôi để hành động.”

“Thứ ba, tôi không ép buộc, nhưng nếu các anh muốn sống quay trở về, tốt nhất hãy nghe theo chỉ đạo của tôi.”

Cả hai điều yêu cầu này đều khiến cho ‘Chuột’ Christo và ‘Người khổng lồ’ Simon sinh ra phản kháng nho nhỏ, bởi vì điều này có nghĩa là, toàn bộ an toàn tính mạng của bọn họ đều phải dựa vào đầu óc, năng lực, phản ứng, và kiến thức của Lumen, điều này quả thực không quá thích hợp với những người phi phàm bất hợp pháp có thói quen tự dựa vào bản thân.

‘Chuột’ Christo do dự vài giây, lại nghĩ đến thực lực và những biểu hiện lúc trước của Lumen, hắn mới cưỡng ép nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi sẽ nghe theo sắp xếp của cậu, nhưng nếu cậu không phản ứng lại mà Taffy lại báo động nguy hiểm với tôi trước thì tôi đây đành phải tự hành động.”

“Chết tiệt, làm buôn lậu càng lâu, tôi càng sợ hãi lòng đất bên dưới Trier đấy.”

Sau đó ‘Người khổng lồ’ Simon cũng nói: “Ý kiến của tôi giống ‘Chuột’.”

Có thể thuần phục được hai người phi phàm là thủ lĩnh của băng Savoy đến mức này cũng đã khiến Lumen hài lòng rồi, cậu cũng không cưỡng ép bọn họ mà gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

“Bốn là, hãy để tôi tiếp xúc với người giao dịch kia và lấy cái thùng mà lão đại muốn từ trong tay hắn.”

Nghe đến đó, cả ‘Chuột’ Christo và ‘Người khổng lồ’ Simon đều một lần nữa phải dùng ánh mắt khác nhìn Lumen.

Bọn họ còn tưởng rằng ‘Kẻ phóng hỏa’ này sẽ lợi dụng ưu thế ở thực lực và địa vị để sai khiến một trong hai người bọn họ đi gánh vác phần nguy hiểm nhất của nhiệm vụ chính là tiếp xúc với người giao dịch kia, hoặc là đề nghị rút thăm quyết định, còn bản thân thì làm người chủ trì, không ngờ đối phương lại chủ động tiến xử mình đi tiếp nhận cái thùng kia. Phong cách làm việc của Charles xem như khá công bằng!

“Người khổng lồ’ Simon không nhịn được âm thầm cảm thán một câu.

Nếu đổi lại là hắn, khẳng định hắn không làm được.

Điều này làm cho cả hắn và ‘Chuột’ Christo đều không còn thái độ phản kháng đối với lời chỉ huy của Lumen giống như vừa rồi nữa. Tuy ánh sáng từ ba chiếc đèn đất đèn không được tính là quá sáng, nhưng Lumen vẫn nhìn rõ phản ứng của hai người đồng nghiệp này.

Cậu không nhịn được thầm cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải các anh đều là người phi phàm nhưng không có nhiều hiểu biết về thế giới thần bí học, lúc nhận cái rương kia rất có thể sẽ xảy ra vấn đề thì tôi sao có thể tự mạo hiểm như vậy chứ?”

Điều này khiến cho Lumen tự cảm khái một câu tự tận đáy lòng, có đôi khi, nhỏ yếu cũng là một ưu thế.

Sau nhấn mạnh lại một lần nữa là không được nói chuyện, cậu mới xách theo chiếc đèn đất đèn, xoay người đi tới đường hầm ở đáy hang, ra hiệu cho ‘Người khổng lồ’ Simon ôm một tảng đá to cao bằng nửa thân người trưởng thành, di dời nó sang bên cạnh.

Tảng đá kia có vẻ rất nặng, Simon phải tốn rất nhiều sức lực và phải mất một lúc lâu mới gian nan đẩy được nó sang bên cạnh, để lộ một lối vào đường hầm bí ẩn.

Đường hầm này cũng không hẳn là rất dài, ba người khom lưng chỉ đi khoảng bảy tám phút là đến một mỏ quặng gần như sụp đổ hoàn toàn, chỉ chừa lại một không gian nhỏ.

Đây chính là mục tiêu của bọn họ: Mỏ Albert.

Lumen quan sát những tảng đá xám đen xếp lộn xộn chồng chất lên nhau vài lần, rồi nghiêng đầu nhìn về phía ‘Người khổng lồ’ Simon mặc bộ vest màu đen, chỉ chỉ vào ngực mình.

Simon hiểu ý của cậu, lấy một chiếc đồng hồ màu xám đậm, mở nó ra.

Mặt đồng hồ mang một vẻ đẹp lành lùng mà tinh vi của máy móc với vô số bánh răng lớn nhỏ cắn khớp vào nhau.

‘Người khổng lồ’ Simon cầm đồng hồ, giơ lên cho Lumen và ‘Chuột’ Christo xem, để bọn họ biết rằng còn hơn mười phút nữa là tới thời gian giao dịch, cũng là đúng mười hai giờ.

Lumen gật đầu, yên lặng tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ thêm một lúc, cậu hơi nghiêng đầu, lắng nghe tiếng động xung quanh.

Cậu cảm giác như phía dưới lòng đất có âm thanh kỳ quái, giống như tiếng gào thét, tiếng rống giận, tiếng ẩu đả của rất nhiều người.

Nhờ vào ánh sáng phát ra từ đèn đất đèn, Lumen liếc nhìn sang Simon và Christo một cái, phát hiện bọn họ cũng có phản ứng như vậy, giống như cũng nghe thấy tiếng động này.

Thấy cả Simon và Christo đều nhìn về phía mình, Lumen giơ tay phải làm động tác ép xuống, để cho bọn họ hiểu là đừng để bị ảnh hưởng.

Trong tiếng động kỳ quái liên tục truyền đến, ba người yên lặng chờ đợi bên cạnh mỏ Albert.

Đột nhiên, ở một bên khác của mỏ đá có tiếng loẹt xoẹt ma sát lên nền đá vang lên, giống như có ai đó cách chỗ này khoảng mấy chục thước, chân đi giày da, đi về phía đường hầm tĩnh lặng một cách dị thường này.

Là người giao dịch kia sao? Lumen suy nghĩ một chút, rồi hướng tầm mắt nhìn về phía đối diện.

Tiếng bước chân kia lúc thì tạm dừng, khi thì tiếp tục bước đi, vang vọng, quanh quẩn bên trong mỏ đá Albert.

Lúc chỉ còn cách mỏ Albert khoảng mấy thước thì tiếng bước chân kia lại biến mất một cách quỷ dị, hoàn toàn biến mất.

Lại đợi thêm một lúc, ba người Lumen nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở một lối đi khác của mỏ đá, đó là một người đàn ông có dáng người cao khoảng một thước tám, mặc áo sơ mi trắng, khoác áo gi lê màu vàng, áo vest màu đen và mặc quần dài màu sẫm, tay xách theo một rương nhỏ bằng da màu hơi nâu.

Người nọ đội một chiếc mũ dạ bằng tơ lụa cao nửa đầu, vành mũ kéo thấp xuống, khiến cho khuôn mặt của hắn bị trùm trong cái bóng của vành mũ, nhưng dựa vào thị lực của ‘Thợ săn’ và ánh sáng của ba chiếc đèn đất đèn, Lumen vẫn có thể nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương: mái tóc ngắn màu nâu đỏ, đôi mắt màu nâu đỏ, bộ râu quai nón hơi rậm và lộn xộn vùng với lông mày hơi dày, thân người gầy đến mức giống như một con gấu đực bị bỏ đói lâu ngày.

Cổ áo sơ mi của hắn được buộc rất chặt, làm cho người ta cảm giác đối phương là người sợ lạnh.

Lumen cầm theo chiếc đèn đất đèn, đứng lên đi về phía người đàn ông này.

Lúc này, Christo kéo cánh tay cậu.

Đợi Lumen nghiêng đầu nhìn lại, hắn lo lắng lại sợ hãi chỉ chỉ vào túi áo phải.

Ý bảo Chuột kỳ quái tên là Taffy kia đã có báo động nguy hiểm trước rồi sao? Nhưng nhìn biểu hiện của Christo thì nguy hiểm này chắc hẳn còn chưa thật sự bùng nổ, vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát được, nếu không hắn đã xoay người chạy trốn.

Lumen làm động tác đã hiểu, gật đầu với Christo, tỏ vẻ mình sẽ chú ý cẩn thận.

Christo cũng không ngăn cản cậu, chỉ lo lắng nhìn cậu đi về phía người giao dịch.

Trong lúc tiến lại gần người giao dịch, ánh mắt của Lumen không ngừng đánh giá thân thể của đối phương, phân tích từng chi tiết: quần áo hơi rộng, dường như không quá vừa người, hắn giống như đang sợ hãi cái gì đó, nhưng lại tràn ngập sự thống hận và phấn nộ, hai tay của hắn đều không vươn ra khỏi bàn tay áo, kể cả bàn tay đang xách chiếc rương kia cũng giấu ở bên trong, chân của hắn…

Đồng tử của Lumen chợt phóng đại, cậu nhìn thấy vị trí chân của người giao dịch không đi giày mà là một đôi tất màu xám.

Điều này hoàn toàn mẫu thuẫn với tiếng giày da mà bọn họ vừa nghe thấy!

Chẳng lẽ thanh âm vừa rồi không phải do hắn phát ra, mà đến từ một người khác sao?

Lumen càng lúc càng cảnh giác hơn.

Không gian còn trống ở bên trong mỏ Albert không lớn, cậu rất nhanh đi tới trước mặt người giao dịch kia.

Người đàn ông gầy như con gấu bị đói, nở nụ cười ha hả, nói: “Gardner Martin phái chúng mày tới sao?”

“Hắn đang sợ hãi sao? Sau mấy tháng khi người bạn đồng hành của hắn được phái xuống lòng đất, tìm kiếm lối vào Kỷ để tứ Trier bị mất tích, đột nhiên lại truyền tin nói, có vật phẩm quan trọng phải giao cho hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK