Sau khi cảm giác hào quang tối xuống, Lumen vội vàng mở mắt.
Trường bào màu đen bị "người vô hình" mặc kia đã ép ở trên tế đàn, mặt ngoài đều là dấu vết bị thiêu cháy, nhưng nó cũng không có dừng lại, chống đỡ từng ngọn lửa màu vàng do Valentine chế tạo ra, cố gắng đứng lên một lần nữa.
Những gương mặt trong suốt bao gồm Raymond ở trong không ngừng biến mất lại không ngừng tái hiện, giống như thứ gì đó bị hủy diệt lại từ "tương lai" quay trở về "hiện tại" .
Ryan thấy thế, lập tức thấp giọng hô một tiếng:
"Ngồi xổm xuống!"
Lumen không chút do dự co đầu gối, ngồi xổm xuống.
Nếu không phải không kịp, cậu thậm chí muốn trực tiếp nằm úp sấp ở trên mặt đất.
Leah cùng Valentine không chậm hơn bao nhiêu so với cậu, cũng ngồi xuống.
Cùng lúc đó, Ryan cầm trong tay "Kiếm Thần hi" cắm ở trung ương tế đàn, cắm lên trên trường bào màu đen.
Trong im lặng, thanh kiếm lớn bằng ánh sáng kia băng giải thành mảnh vỡ không đếm được, hóa thành gió bão lấp lánh ánh bình minh ở trong tế đàn, xé rách tất cả, phá hủy tất cả.
Đợi cho cơn lốc tạo thành từ ánh sáng bình ổn, Lumen ngẩng đầu nhìn thấy toàn bộ tế đàn đều thấp xuống một phần ba, phù hiệu bụi gai, ngọn nến tinh dầu, trường bào màu đen gì đó toàn bộ đều biến mất không thấy, biến thành bột phấn, bay lả tả ở không trung.
Một chiêu này thật mạnh, Lumen cảm khái.
"Không sao chứ?" Cậu mở miệng hỏi.
Leah đứng dậy, đi vòng vòng tại chỗ, bốn cái chuông nhỏ màu bạc trên khăn che mặt cùng giày của cô lại đinh đinh đang đang rung động, không tính chậm rãi, cũng không tính là kịch liệt.
"Còn nguy hiểm ẩn dấu." Cô nhắc nhở khởi Ryan cùng Valentine, sau đó nghi hoặc tự nói một câu, "Tế đàn đã không còn, nguy hiểm đến từ nơi nào?"
Đồng thời khi cô nói chuyện, Valentine chế tạo ra ngọn lửa màu vàng, để cho chúng nó di động ra giữa không trung, chiếu ra bốn phía.
Rìa tầng ngầm, trừ bỏ hài cốt nhân loại cùng những tấm da dê chất đống, không còn thứ gì khác, trần nhà vừa đơn giản mà mộc mạc, ngay cả đèn treo cũng không có.
Lumen "ồ" một tiếng:
"Không có đặc tính phi phàm?"
"Có thể đã bị hiến tế rồi."Ryan đơn giản nói, "Cũng có thể là bọn họ ban đầu nhận 'ban ân' không nhiều, thực lực không mạnh, chỉ có thể bắt người thường đảm đương tế phẩm, đợi cho có năng lực siêu phàm không tệ, ví dụ như lần này, mới bắt đầu nhằm vào người phi phàm."
Nhìn ra được, bọn họ đối với hiện tượng tiếp nhận "ban ân" này không tính là xa lạ.
Ryan lại nói tiếp:
"Trước mắt không có phát hiện gì khác, chúng ta rời khỏi, không cần thiết cứng đối cứng đối với nguy hiểm ẩn giấu."
Lumen không có phản ứng, lại nhìn quanh một vòng, tìm kiếm từ dấu vết rất nhỏ xem có cửa ngầm gì đó hay không.
Đáp án là không có.
Cậu đi trước dẫn đường, dẫn theo Leah, Ryan cùng Valentine dọc lộ tuyến an toàn đi về phía cửa ra tầng ngầm.
Vừa mới đi ra, trở lại cầu thang xoắn ốc chật hẹp, Ryan đột nhiên rên lên một tiếng.
Thân thể anh ta bay lên, phành một cái đập vào cánh cửa gỗ màu nâu của tầng ngầm, đập đến khu vực cầu thang cũng có thể cảm nhận được chấn động rõ ràng.
"Phốc" !
Ngực Ryan giống như bị trường thương vô hình chọc thủng, lộ ra một vết thương khoa trương, cái này làm cho cả người anh ta bị đóng đinh ở trên tường, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Nếu không phải anh ta phản ứng cực nhanh, di động eo lưng trong nháy mắt, vặn vẹo thân thể, lần này khẳng định đã bị xuyên thủng trái tim.
Mà Leah vẫn luôn mở ra "linh thị" lại hoàn toàn tìm không thấy kẻ tập kích!
Cái này giống như Ryan đang gặp thần linh trừng phạt.
Không chờ bọn họ tìm được ngọn nguồn vấn đề, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười của Leah chợt vặn vẹo đi.
Hai tay của cô tự gập ra phía sau.
Rắc một tiếng, xương của cô gãy gập, cánh tay mềm nhũn thỏng xuống.
Ngay sau đó, bụng của cô xuất hiện lõm xuống rõ ràng, như là bị nắm tay thật lớn đánh trúng, làm cho cô nhịn không được lui một bước, đụng vào vách tường bên cạnh.
Valentine còn chưa đi lên cầu thang theo đó kêu thảm thiết ra tiếng.
Xương sườn của anh ta từng cây một lõm vào trong, giống như bị người ta cầm chùy đập thẳng vào.
Thanh âm phốc phốc liên tục vang lên, bụng cùng ngực Leah cùng Valentine đều xuất hiện vết thương máu chảy đầm đìa, xuyên qua thân thể bọn họ, cắm vào trong tường đá.
Lumen nhìn mà có chút ngẩn ra, vừa mờ mịt đối với biến hóa khó hiểu này, vừa vui mừng vì bản thân hình như không bị quỷ dị kia tập kích.
Phù hiệu bụi gai màu đen kia đã bảo hộ mình? Đầu cậu vừa hiện lên suy nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác mình bị lực lượng vô hình thôi động, ép vào vách tường bên sườn cầu thang.
Trong "linh thị" của cậu, trước mắt vẫn trống trơn không có gì.
Nghĩ đến đám người Ryan gặp phải, Lumen liền di động thân thể sang một bên.
Đau đớn kịch liệt nháy mắt tràn đầy đầu óc cậu, da chỗ ngực phải của cậu vỡ toang, máu thịt tràn ra, mơ hồ có thể thấy lá phổi ở bên trong.
Lumen chỉ cảm thấy nơi đó có một vật gì đó dạng cây thương vô hình mà như thực chất xỏ xuyên qua mình, đóng đinh ở trên tường.
Trong khi máu đỏ tươi của cậu chảy xuôi ra, Ryan đã khiến cho khu vực này giăng kín điểm sáng như ánh bình minh, cái này có thể có hiệu quả khu trừ tà ác, phá giải ảo giác.
Nhưng mà, bốn người vẫn không nhìn thấy cái gì cả.
Phành!
Ngực Ryan gặp chùy vô hình đánh vào, lõm thật sâu vào bên trong.
Chuông nhỏ màu bạc trên khăn che mặt cùng giày Leah kịch liệt rung động, móng tay trên tay bị sức mạnh nhìn không thấy mở ra, rút xuống, nhiễm đầy màu máu.
Cái loại đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời này làm cho cô không thể khống chế vẻ mặt của mình, khuôn mặt vừa vặn vẹo vừa kinh sợ.
Valentine mở ra hai tay, trực tiếp để cho cột sáng thần thánh từ không trung rơi xuống trên người mình.
Hào quang mặt trời bỗng nhiên bùng nổ, thanh trừ toàn bộ tà ác, điểm hỏa thân thể Valentine.
Nhưng cho dù đang được "Mặt trời" chiếu rọi, hai tay anh ta vẫn khó có thể điều khiển mà tự động đưa ra sau người, dán sát vào vách tường.
Vị trí cổ tay anh ta lập tức xuất hiện hai lỗ thủng màu máu, đóng đinh chúng ở trên vách tường.
Đợi cho hào quang bình ổn, khuôn mặt Valentine đã cháy đen nhiều chỗ, làn da đang bị cứng rắn lột xuống từng chút một.
Nhìn thấy bọn họ gặp phải, Lumen cũng nhịn không được mà đau đớn thay họ.
Cũng không biết có phải phù hiệu bụi gai màu đen phát huy tác dụng hay không, cậu cũng không đến mức thảm như vậy, chỉ không ngừng bị lực lượng vô hình quất từng cái tát, bên trái một cái, bên phải một cái, bên trái một cái, bên phải một cái, quấn đến khuôn mặt sưng đỏ, răng lạo xạo, nói cũng nói không nên lời.
Khi một vòng tập kích mới sắp đến, Lumen thấy hoa mắt, rồi lại thấy một mảng hoang dã.
Xa xa là sơn lĩnh, chỗ gần là hoang dã cỏ xanh.
Hai sinh vật như ma quỷ mọc ra cặp sừng dê kéo xe ngựa màu đỏ sậm như ốc biển, từ xa xa nhanh chóng đi tới trước mặt đám người Lumen.
Ngồi trên xe là một người nữ mặc quần màu lục tươi mát, đội vòng hoa nguyệt quế, mái tóc dài màu nâu của cô ta được quấn cao lên, đôi mắt sáng ngời đầy nước, khí chất uy nghiêm mà cao quý, lại là phu nhân Pouaris trông thành thục hơn rất nhiều.
Bà ta tuân thủ lời hứa, đưa tới một chút trợ giúp? Lumen đầu tiên là kinh ngạc, tiện đà vui sướng phát hiện đám người họ đã không bị lực lượng vô hình kia công kích nữa.
Không biết vì sao, cậu thủy chung không cảm thấy vị trước mắt này chính là phu nhân Pouaris, hoặc là nói, không hoàn toàn là phu nhân Pouaris, bà ta tựa như kết quả không tự nhiên khi ý chí nào đó khâu cùng một chỗ với phu nhân Pouaris.
So ra mà nói, Lumen càng nguyện ý gọi người này là "Dạ Phu Nhân" .
Khác với trước đó gặp ở thế giới bỉ ngạn, phu nhân Pouaris một tay cầm nhành sồi có tầm gửi quấn quanh, một tay bưng cái chén nhỏ từ phỉ thúy màu xanh lục chế thành.
Trong chén nhỏ có chất lỏng ánh sáng lập lòe.
Phu nhân Pouaris dùng nhánh cây chấm vào chất lỏng ở trong chén ngọc phỉ thúy, vẩy chúng về phía đám người Lumen.
Sau khi bà ta liên tục vẩy ba lượt, Lumen phát hiện vết thương trước ngực bắt đầu cấp tốc khép lại, sưng đỏ trên mặt theo đó biến mất, bản thân cũng không còn cảm giác bị đóng đinh ở trên tường không thể nhúc nhích.
Leah, Ryan cùng Valentine cũng được chữa trị đầy đủ, nhìn không ra thương tổn cực kỳ tàn nhẫn vừa rồi.
"Là cái gì tập kích chúng ta?" Lumen ôm tâm tính hỏi một câu cũng sẽ không tổn thất gì mở miệng.
Phu nhân Pouaris ngồi ở trên xe ngựa màu đỏ sậm dùng tư thái trên cao nhìn xuống nói:
"Các người lây dính một chút khí tức 'Kẻ chịu nạn', may mà chỉ một chút, bằng không các người phải suy xét khởi động lại."
"Khí tức "Kẻ chịu nạn", đây là cái gì?" Lumen nhìn đám người Ryan, phát hiện bọn họ vẻ mặt cũng khó hiểu.
Phu nhân Pouaris giọng mềm nhẹ trả lời:
"Tôi biết chỉ có như vậy."
"Vậy bà có biết Vu sư đã chết cùng con cú mèo ở trong nghĩa trang là chuyện gì không?" Lumen thuận thế hỏi.
Phu nhân Pouaris nhìn cậu một cái:
"Nếu tôi biết, chuyện sẽ không thay đổi thành dạng này, tôi nguyên vốn định kinh doanh nơi này thành 'lãnh địa" của tôi, kết quả hiện tại không thể không rời khỏi."
Kinh doanh thành lãnh địa của bà? Lumen trong lòng cả kinh, lại cảm thấy lâm vào tuần hoàn có vẻ như cũng không hoàn toàn là chuyện xấu:
"Nếu thực để cho phu nhân Pouaris đạt thành như nguyện, mình cùng Aurore hiện tại cũng không biết đã sinh mấy lần rồi!
"So với kết cục như vậy, lâm vào tuần hoàn có khả năng bị phá hủy bất cứ lúc nào cũng không phải khó có thể tiếp nhận như vậy.
"Ít nhất chết cũng rõ ràng!"
Phu nhân Pouaris liếc mắt nhìn đám người Leah một cái, không nói gì nữa, để cho hai sinh vật bộ dáng ma quỷ đen thui kia kéo xe ngựa như ốc biển chuyển hướng chỗ sâu trong hoang dã.
Đợi cho bóng dáng của bà biến mất ở trong mắt đám người Lumen, hoang dã theo đó không thấy.
Lúc này, bọn họ phát hiện đám người mình vẫn ở trong tầng ngầm, một nửa ở trên cầu thang, một bên thì gần cửa gỗ.
Nếu không phải trên đất, trên tường còn lưu lại máu cùng móng tay rơi xuống của họ, họ khẳng định sẽ nghĩ những gì gặp phải vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác chân thật.
"Trước rời khỏi." Ryan nhanh chóng hoàn hồn, dặn Valentine một câu, "Xử lý dấu vết chúng ta lưu lại."
Valentine gật gật đầu, triệu hồi ra ngọn lửa màu vàng hư ảo, thiêu hủy vết máu cùng móng tay.
Một đường trở lại giáo đường, bốn người không bị tập kích nữa.
Về khí tức "Kẻ chịu nạn" kia không biết là đã tiêu hao sạch sẽ, hay là bị chất lỏng mà phu nhân Pouaris rải ra thanh trừ rồi.
Lumen đang muốn thoát khỏi nơi này từ cửa hông, đột nhiên nhìn thấy phó mục sư Michel Garrigou đang đứng ở bên ngoài căn phòng đặt mấy tên phó dịch đang mê man, kinh ngạc nhìn vào bên trong.
Người này đã lấy đầy bụng trở lại rồi? Lumen vừa định lảng tránh, Michel để tóc quăn màu nâu, diện mạo thanh tú chợt nghiêng đầu, nhìn thấy bọn họ.
Ryan đang định đi qua đánh ngất người này, Michel Garrigou đã cực kỳ nhiệt tình cười hỏi:
"Các người là đến cầu nguyện sao? Cần xưng tội à?"
Những người khác trong giáo đường này đều ngã, ông lại quan tâm xưng tội hay không? Lumen nhìn Michel tựa như đang nhìn một tên điên vậy.
So với lần trước, không bình thường của người này đã biểu hiện ra rõ ràng!