Ngọn nến màu da cam tượng trương cho đối tượng khẩu cầu chợt lay động, giống như có một ngọn gió vô hình thổi tới, ngoài trừ cái đó ra, ngọn lửa không hề đổi sang màu xanh lam u ám, cũng không bị nhiễm màu sắc khác, không có thay đổi gì khác biệt so với những lần khẩn cầu trước.
Lumen mơ hồ cảm giác được sâu trong linh hồn mình có một rung động kỳ dị nào đó, giống như tiếng gọi từ phương xa vang thẳng về phía linh thể.
Cậu nhất thời không có cách nào đáp lại mà tiếp tục khấn câu chú phía sau: “Tôi khẩn cầu ngài”;
“Khẩn cầu ngài ban cho tôi nước thuốc Tiên đoán…”
Trong nghi thức ma pháp này, không thể dùng từ ‘Hỗ trợ điều chế’ mà phải dùng từ ‘Ban ân’ hoặc ‘Ban cho’.
Từng câu chú ngữ được niệm bằng ngôn ngữ cổ Hermes phun ra, linh khí của Lumen tựa hồ bị chấn động, sinh ra từng gợn sóng, mang đến cảm giác mê muội lại bay bổng.
Cậu tiến lên phía trước hai bước, tầm mắt đảo qua đám nguyên liệu như thịt thủy quái, mắt thằn lằn, và cây hơi thở của quỷ, rồi cầm lấy tấm giấy giả da vẽ đầy những phù hiệu thần bí, dâng lên trước ngọn nến màu da cam tượng trưng cho đối tượng khẩn cầu.
Đợi cho đến khi tấm giấy giả da bị nhen nhóm lửa và bốc cháy, cậu đặt nó vào chỗ trũng tự nhiên trên tảng đá được dùng làm tế đàn, Lumen lần lượt cầm bột hoa Tulip và các nguyên liệu khác, ném vào trong ngọn lửa.
Thứ mùi hỗn tạp kỳ dị rất nhanh tràn ngập bên trong ‘Bức tường linh tính’, trước mắt Lumen giống như xuất hiện một số ảo giác.
Cậu thấy những phù hiệu thần bí vốn nằm trên tấm giấy giả da đột nhiên xuất hiện trong hư không, chúng không ngừng di chuyển, không ngừng tổ chức lại, không ngừng thay đổi trạng thái tổng thể ban đầu.
Lumen lui về phía sau một bước, nhìn đủ loại nguyên liệu đặt trên tế đàn, lại dùng ngôn ngữ Hermes trầm giọng nói: “Tulip, loài thảo dược thuộc về vận mệnh, xin mang chú văn lực lượng truyền lại cho tôi.”
Ngay khi âm cuối cùng thốt ra khỏi miệng Lumen, cậu cảm nhận trong linh hồn mình sản sinh ra từng đợt gợn sóng chồng chéo lên nhau, làm cho cậu có một loại cảm giác chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào ánh nến ảo giác kia. Cùng lúc đó, lồng ngực cậu nóng rực lên, bên tai ong ong, đầu óc quay cuồng như bị ai đó quăng xuống mười bảy mười tám tầng…
Dưới sự chỉ dẫn của linh tính, Lumen vươn tay phải ra, cách không đè lên ngọn nến kia.
Sau đó, tầm mắt cậu cũng tối lại, linh tính trong cơ thể cậu trào ra, dung hợp với ánh lửa.
Ánh nến kia nhất thời khuếch trương rộng ra, chiếu thứ ánh sáng hư ảo lên cả tế đàn.
Những nguyên liệu dùng cho ‘Nước thuốc Tiên đoán’ được đặt trên tế đàn giống như ‘Sống lại’, quay cuồng, vặn vẹo tập hợp lại thành một vùng màu đỏ như máu, chảy xuôi vào bóng tối hư ảo, vô cùng tà dị.
Lumen cố gắng duy trì linh tính để cung cấp cho quá trình này, mắt chăm chú nhìn từng loại nguyên liệu lần lượt tan rã ra, hóa thành hư ảo, cứ như vậy lấy phương thức này mà hoàn thành quá trình điều chế.
Thứ ảo ảnh màu đỏ sậm nhiễm một chút màu đen bạc kia chợt biến thành thật sự, ngưng tụ thành chất lỏng màu đen chứa đầy trong chỗ trung sâu khoảng 10 cm.
Bên trong thứ chất lỏng màu đen này không ngừng nổi bọt khí, mỗi bọt khí nổ tung đều có một tia sáng màu đen bạc bắn ra xa giống như con rắn nhỏ bơi vào hư không.
Lumen bước một bước tới, cầm lấy một lọ kim loại nhỏ để trên tế đàn, vặn nắp ra, nhúng miệng lọ vào trong thứ chất lỏng kia.
Bề mặt chất lỏng nhanh chóng co lại, chảy vào bên trong miệng lọ, và rất nhanh lấp đầy không gian bên trong.
Cất bình ‘Nước thuốc Tiên đoán’ xong, Lumen điều chỉnh trạng trạng thái tinh thần của mình.
Cậu vừa xoa dịu những gợn sóng trong linh hồn vừa nhớ lại toàn bộ quá trình tiến hành nghi thức.
"Nếu không phải phù hiệu bụi gai kia bị kích phát ở một mức độ nào đó, tăng lên cấp bậc của mình, mình vừa rồi đã thất bại, mình căn bản không có cách nào làm ra hưởng ứng. . . Nghi thức ma pháp tương tự mình nhiều nhất có thể liên tục hoàn thành hai cái" suy nghĩ tuôn ra lộn xộn của Lumen dần dần lắng đọng lại.
Đối với những nghi thức ma pháp cấp năm như thế này yêu cầu đối tượng khẩn cầu thấp nhất cũng phải đạt được danh sách 7, thậm chí phải là ‘Người chịu khế’, Lumen đang ở danh sách 8 ‘Tăng lữ khất thực’ thuần túy phải dựa vào cấp bậc mới vay mượn từ ô nhiễm trong cơ thể mới có thể hoàn thành được.
Tương tự, linh tính của cậu cũng không chống đỡ được nhiều.
Sau khi kết thúc nghi thức, thu dọn xong tế đàn, Lumen giải trừ ‘Bức tường linh tính’, đi đến bên cạnh bao tải màu xám trắng, lôi thi thể bên trong ra ngoài.
Cậu tử tế xoay đầu đối phương lại vị trí ban đầu, rồi cạy mở miệng hắn ra.
Dưới ánh sáng hơi nhuốm màu xanh lam phát ra từ chiếc đèn được thắp sáng bằng đất đèn, Lumen lấy lọ ‘Nước thuốc Tiên đoán’ ra, vặn nắp, đổ toàn bộ thứ chất lỏng đen đặc kia vào trong khoang miệng của thi thể.
Ban đầu, nước thuốc không thể thẩm thấu qua yết hầu của thi thể để đi vào trong, giống như một vũng nước đọng cứ tồn tại ở nơi đó.
Bỗng nhiên, Lumen cảm giác có một cơn gió thổi qua khiến mỏ đá hoang này càng trở nên âm lãnh, ánh sáng từ chiếc đèn đất đèn cũng càng nhiễm màu xanh lam u ám.
Gần như cùng lúc, cậu nghe thấy âm thanh ùng ục, rồi nhìn thấy yết hầu của thi thể kia hơi mấp mô, thi thể lập tức nuốt toàn bộ ‘Nước thuốc Tiên đoán’ vào bụng.
Giây tiếp theo, thi thể trần trụi kia ngồi dậy, xung quanh hắn nhiễm một màu tối đen một cách dị thường mà ánh sáng khó có thể chiếu xuyên qua được, trên khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, đôi mặt chợt mở to, tròng mắt vốn dĩ màu nâu đã không còn màu sắc gì, trong suốt như thủy tinh.
Ở sâu trong đôi mắt trong suốt đó, tựa hồ như có những khối màu nồng đậm xếp chồng lên nhau, có những tia sáng bao quanh vô số thân ảnh mơ hồ gần như vô hình, và những gợn sóng lóe sáng màu thủy ngân.
Cố gắng chịu đựng cảm giác âm lãnh thấm sâu vào tận cốt tủy, Lumen điều chỉnh trạng thái, mở miệng hỏi: “Cựu mục sư Guillaume Bense, đến từ làng Cordouan, vùng Darliegs thuộc tỉnh Gladstone, nước cộng hòa Intis, một tháng sau sẽ xuất hiện ở nơi nào.”
Trong khoảng thời gian này, Lumen cũng đã cân nhắc ba vấn đề mà cậu muốn hỏi.
Có bốn quy tắc chính để hỏi: Một là tình huống phải liên quan đến tương lại, không thể hỏi một người nào đó hiện tại đang ở đâu, trước kia đã làm gì; hai là miêu tả phải đầy đủ, chính xác nếu không sẽ xuất hiện tình huống câu trả lời không đáp ứng được câu hỏi, bởi ở những vùng khác thuộc nước cộng hòa Intis có không ít người có cùng cái tên Guillaume Bense này, nếu không hạn định đến từ thôn, làng, vùng, thì thi thể kia rất có thể sẽ nói cho cậu biết vận mệnh tương lai của một Guillaume Bense khác.
Ba là mặc kệ trước kia thi thể là người nước nào, có thể nói được ngôn ngữ tương ứng không thì hắn đều có thể sử dụng đúng loại ngôn ngữ mà người đưa ra vấn đề nói để đáp lại.
Quy tắc thứ tư là, trong câu hỏi chỉ có thể chứa một yếu tố cần được trả lời, không thể đưa ra một vấn đề kiểu ‘Khi nào và ở đâu’.
Khuôn mặt trắng bệch của thi thể đã nhiễm một chút màu xanh lục âm lãnh, hắn hơi mở miệng, dùng tiếng Intis để đáp: “Khu Red Princess, Trier.”
Giọng nói mơ hồ hư ảo giống như đến từ một thế giới khác, hoàn toàn khác với giọng nói của người đã chết khi còn sống.
‘Chỉ có thể khoanh vùng được phạm vi là khu Red Princess thôi sao’. Lumen thoáng nhíu mày.
Thật ra cậu cũng có thể lý giải được điều này, bởi vì ‘Nước thuốc Tiên đoán’ này không phải có được từ việc khẩn cầu sự tồn tại bí ẩn kia, mà người chế tác thuộc về ‘Tăng lữ khất thực’, cho nên hiệu quả tự nhiên sẽ không tốt bằng.
Lumen đưa ra vấn đề thứ hai: “Tôi có thể gặp Louis. Lund, quản gia của nhà nhân viên quản lý hành chính của làng Cordouan, vùng Darliege thuộc tỉnh Gladstone, nước cộng hòa Intis, ở nơi nào.”
Cậu không nhắc đến phu nhân Pouaris, là bởi vì không rõ giữa cậu và ‘Dạ phu nhân’ này rốt cuộc có mối liên hệ như nào, cậu lo lắng khoảng cách mối liên hệ quá xa sẽ làm cho lời tiên đoán thất bại.
Đôi mắt trong suốt mà vô thần của thi thể nhìn chằm chằm về phía trước, hắn lại dùng giọng nói hư ảo mơ hồ kia đáp lại: “Đường lớn khu chợ Candide, Trier.”
Đường lớn khu chợ sao? Xem ra Louis Lund không phải tình cờ đi ngang qua nơi đó, Lumen vui vẻ nghĩ đến điều này.
Trong lúc cậu cân nhắc vấn đề tiếp theo thì phát hiện ra những cảnh tượng quái dị ẩn sâu bên trong con ngươi trong suốt như thủy tinh của thi thể đang dần nhạt đi thì vội vàng hỏi vấn đề thứ ba: “Khoảng 11 giờ đến 12 giờ tối chủ nhật này, ngài Eve, chủ của ‘khách sạn Kim Kê’ ở khu chợ Candide, Trier, sẽ đi đâu?”
Trước đó, Lumen có nhìn thấy ngài Eve đi vào lòng đất trong khoảng thời gian này, cho nên cậu muốn dùng khoảng thời gian này để điều tra điểm đến cụ thể của đối phương.
Xem xét việc ngài Eve vừa mới gặp ‘cướp’, lại bị trụ sở cảnh sát triệu tập, trong khoảng thời gian ngắn tới, hắn chắc chắn sẽ không dám tiếp tục tiến vào lòng đất cho nên Lumen định thời gian vào chủ nhật này.
Thi thể kia rất nhanh đưa ra đáp án: “Nhà hát The Old Pigeonhouse, khu chợ Candide, Trier.”
Nói xong, thi thể đổ rầm xuống đất lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, trên thân thể bốc mùi hư thối giống như đã tử vong nhiều ngày.
Lại là nhà hát The Old Pigeonhouse sao, Lumen nhét thi thể vào trong bao tải, tính toán chôn ở một góc nào đó dưới lòng đất.
…
Ở một tòa nhà ba tầng được sơn màu trắng bên cạnh nhà hát cũ, một người đàn ông vô gia cư có chòm râu xồm xoàm bị hai tên người hầu chặn đường
“Tôi, tôi đi ngay đây.”
Hắn nơm nớp lo sợ nói.
Lúc này, một người đàn ông ăn mặc quần áo giống như quản gia đi tới, vẻ mặt kinh ngạc và vui sướng nói: “Chủ nhân, là ngài sao? Chủ nhân!”
“Cái gì?” Người đàn ông vô gia cư không hiểu, nhưng quản gia lại vô cùng kích động nói: “Ngài đã quên rồi sao? Ngài là chủ nhân của nơi này, chúng tôi đều là người hầu của ngài, lúc trước ngài bị thương ở đầu nên đã quên rất nhiều chuyện, rồi có một ngày, ngài đột nhiên bỏ nhà rời đi.”
“Mấy tháng trời rồi, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài!”
“May mắn ngài còn nhớ rõ nơi này và quay trở lại!”
“Tôi không phải, tôi không phải...
Người đàn ông vô gia cư vẫn nhớ rõ quá khứ của mình như nào.
Nhưng quản gia và hai tên người hầu kia căn bản không nghe hắn giải thích mà cứ ‘vây’ lấy hắn, đưa hắn vào tòa nhà kia.
“Phu nhân, phu nhân, chủ nhân đã trở lại!” Quản gia phấn kích gọi lớn.
Không lâu sau, người đàn ông vô gia cư thất một người phụ nữ xinh đẹp, tao nhã.
Bà ta mặc một chiếc váy dài màu xanh lục nhạt, trên khuôn mặt có nét quyến rũ thành thục không thể cưỡng lại được.
Bà ta vừa khóc vừa cười bổ nhào vào trong lòng ngực của người đàn ông vô gia cư: “Cuối cùng anh cũng trở lại, cuối cùng cũng trở lại!”
Chóp mũi hắn ngửi được mùi nước hoa ngọt ngào như sữa, trước ngực cảm giác được thân hình mềm mại.
Người đàn ông vô gia cư kia vốn định nói mình không phải chồng của đối phương, nhưng lời nói chưa ra tới cửa miệng lại bị nuốt trở lại bụng, hắn mê mang bị người hầu đưa đến nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến nhà ăn.
Bên dưới đèn trần bằng thủy tinh là một bàn ăn phong phú: một đĩa hàu lớn, một đĩa thịt gà non mềm, một đĩa thịt bò hầm quả mơ, bánh pudding mềm mịn như mơ bò, salad và một chai rượu vang Dacia Blanche, người đàn ông vô gia cư còn thấy bên trong nhà ăn có treo một bức chân dung của một người cực kỳ giống hắn.
Chẳng lẽ đây thật sự là hắn sao? Những chuyện mà hắn nhớ rõ mình từng trải qua chẳng lẽ là của một người khác trông giống hắn sao.
Người đàn ông vô gia cư mê mang không hiểu, sau khi ăn uống no say, hắn được đưa đến phòng ngủ, một lúc sau, vị phu nhân xinh đẹp tao nhã kia mặc một bộ váy ngủ bằng tơ tằm đi đến.
Đáy mắt bà ta như đong đầy nước nói: “Anh còn nhớ rõ sự nhiệt tình của em không?”
Hô hấp của người đàn ông vô gia cư kia nhất thời trở nên nặng nề, lúc này hắn đã không thể kiểm soát được bản thân.
Hai người ôm nhau ngã xuống giường, tình cảm mãnh liệt trào lên,
Giờ khắc này, người đàn ông vô gia cư bắt đầu ‘tin tưởng’ rằng mình thật sự là chủ nhân của tòa nhà này, mình có người vợ xinh đẹp, có quản gia chuyên nghiệp và có rất nhiều người hầu.
Cho dù chủ nhân thật sự trở về hắn cũng sẽ biến đối phương thành giả!
…
Lumen trở lại mặt đất, cậu xách theo chiếc đèn đất đèn đã tắt đi vào ‘khách sạn Kim Kê’.
Bà Fels ngồi trước quầy lễ tân, vừa nhìn thấy cậu thì lập tức đứng lên nói:
“Charles, ngài Charles, Nam tước Briner báo cho cậu tới vũ trường Breeze gặp ông ấy sau bữa tối đấy.”
Nam tước Briner tìm mình có chuyện gì sao?
Lumen gật đầu một cái.