"Cường độ cũng sàng sàng với 'lần trước'..."
Lumen nhìn thi thể quái vật không da, thấp giọng tự nói một câu.
Trước khi thời gian đảo lưu, cậu đánh với quái vật này là có đến có đi, dựa vào chỉ số thông minh nghiền áp, mới xem như là thoải mái giải quyết, mà hiện tại chỉ là chuyện một rìu.
Đương nhiên, cái này cũng có nguyên nhân cậu "từng" trải qua, cực kỳ hiểu biết đối với cuộc đánh lén vừa rồi, nên đã đưa ra dự phán trước.
Nhưng mặc kệ thế nào, so sánh đối với biến hóa "trước sau" đủ để cậu cảm nhận được bản thân có một loại tăng lên như chất biến sau khi trở thành người phi phàm.
Lumen suy tư hai giây, mang thi thể cùng đầu quái vật không da vô góc, nhưng không dùng đá, gỗ, bùn đất mấy thứ này vùi lấp lại, tùy ý để chúng cùng máu tươi đầy đất bại lộ ra ngoài.
Sau đó, Lumen rất nhanh tìm kiếm một kiến trúc sụp đổ một nửa, tinh chuẩn tìm lại 197 đồng Fil 25 đồng Cope, phân loại cất vào những túi khác nhau.
Cuốn sách xanh kia cũng cũng lật qua, không phát hiện chỗ nào dị thường.
Làm xong tất cả cái này, cậu lại đi về chỗ sâu trong phế tích, nhưng chỉ đi được hai ba chục thước, cậu lại vòng một vòng, quay trở về chỗ vừa rồi, dọc theo vô quỹ tích hành động của quái vật không da khi còn sống, linh hoạt đi lên nóc tòa nhà sụp đổ.
Sau khi hoàn thành chuẩn bị cần thiết, cậu ẩn nấp bản thân đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lumen tương đương kiên nhẫn chờ đợi, tựa như một gã thợ săn kinh nghiệm phong phú đang chờ đợi con mồi.
Không biết qua bao lâu, một bóng dáng từ nơi nào đó của phế tích đến đây.
Ngoại hình của nó là nửa người nửa dã thú, đầu gối kéo bắp chân cong về phía trước, tóc đen để xõa đầy dầu mỡ, phía sau lưng có một cây súng săn, đúng là quái vật "trước đó" giúp Lumen có được một phần đặc tính phi phàm "Thợ săn".
Quái vật súng săn cẩn thận đi tới, giống như đang đi tuần tra thông thường.
Bỗng nhiên, mũi nó co rút, phát hiện trên mặt đất xa xa có lượng lớn máu.
Nó vội thay đổi phương hướng, tới gần kiến trúc bị thiêu đốt mà sụp đổ kia.
Theo vết máu, quái vật súng săn tìm được thi thể cùng đầu quái vật không da.
Nó ngồi dưới, cẩn thận kiểm tra.
Trên nóc nhà sụp đổ, Lumen thấy thế lắc lắc đầu, lẩm bẩm không tiếng động:
"Loại khoảng cách này cũng không có ngửi được mùi của mình?
"Cho dù có mùi máu tươi che khuất, cũng không thể không có phát hiện gì chứ!"
Cậu một bên nói thầm, một bên nâng rìu lên, dùng sức bổ vào khe của tảng đá đã được làm sâu thêm trước đó.
Rầm!
Nóc nhà sụp đổ xuất hiện rung động, những tảng đá trầm trọng ầm ầm đổ xuống.
Quái vật súng săn phản ứng cực nhanh, lập tức xoay chuyển eo, hai chân dùng sức nhảy về phía khu vực không có sụp đổ.
Lumen nở nụ cười.
Cậu chợt lao xuống từ trên phần nóc nhà chưa sụp đổ, giống như một hùng ưng chộp lấy con mồi ở giữa không trung.
Trong tiếng gió ô ô, Lumen gặp quái vật súng săn ở trong không trung, một từ trên phóng xuống một tay giơ rìu lên, một đưa lưng về phía chỗ cao, gian nan xoay người, ý đồ đón đỡ.
Tay trái Lumen nắm thành nắm tay đánh ra, đợi cho quái vật đưa cánh tay đón đỡ, lại sớm có chuẩn bị mà mở bàn tay ra, lực lượng nhu hòa bắt lấy đối phương.
Cùng với tay trái Lumen kéo ra sau, tay phải cầm rìu của cậu đột nhiên bổ xuống.
Phốc một tiếng, máu bắn ra, một người một quái vật đồng thời ngã xuống đất.
Lumen có "điểm giảm xóc" không chịu ảnh hưởng, nâng tay lại chém ra một rìu.
Đầu quái vật súng săn dù không tình nguyện, lúc này cũng không thể không thoát ly thân thể, lăn hai vòng.
Lumen đứng dậy, nhìn quái vật này, thấp giọng cười nhạo:
"Mày đã yếu rồi!
"Chỉ còn lại có một cái xác ngoài khủng bố, bên trong thật ra chỉ là một con bù nhìn?"
Cậu đã thành "Thợ săn" có nắm chắc rất lớn đối với việc giải quyết quái vật súng săn, nhưng không nghĩ tới sẽ thoải mái như thế.
Nhìn thi thể trên đất, Lumen kiên nhẫn chờ đợi đặc tính phi phàm phân ra.
Nhưng cậu đợi một hồi cũng không thấy điểm sáng màu đỏ thẩm hiện lên.
"Không có?" Lumen nghi hoặc tự nói.
Cậu cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Bởi vì phần đặc tính phi phàm của quái vật súng săn này "lần trước" đã bị cậu lấy được, biến thành ma dược ở trong thân thể cậu.
Quả nhiên, nếu thời gian đảo lưu không có làm cho mình một lần nữa biến thành người thường, không có làm cho đặc tính phi phàm trong cơ thể mình biến mất, vậy ý nghĩa nơi này thiếu đi một phần đặc tính phi phàm "Thợ săn", quái vật súng săn chỉ đơn giản là trở về trạng thái còn sống, nhưng khuyết thiếu sự vật bản chất chống đỡ... Vấn đề hiện tại là, vì sao mình vẫn duy trì trạng thái trước thời gian đảo lưu? Lumen nhất thời không thể nghĩ ra đáp án, đành phải cướp đoạt mấy đồng tiền trên người quái vật súng săn, rồi đi ra phế tích bên ngoài.
...
Sau hừng đông, Lumen không làm bộ đau đầu trước mặt chị giống 30 tháng 3 trước đó, khơi mào vấn đề có liên quan tới siêu phàm, sớm rời giường, chuẩn bị làm đồ ăn.
Nướng bánh mì, chiên trứng, cắt thịt hun khói vân vân đưa lên bàn ăn.
"Ô, chịu khó vậy?" Aurore xuống lầu thấy một màn như vậy có chút kinh ngạc, "Chị còn tưởng em ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, sáng nay sẽ xuống không nổi giường chứ."
Lumen thuận miệng nói:
"Chỉ là một ly rượu táo, một ly rượu ngải cứu, có bao nhiêu đâu?"
"Cái này có gì mà kiêu ngạo? Trừ bỏ rượu nho có thể uống ra, đồ uống có cồn khác đều không tốt cho sức khỏe, sẽ ảnh hưởng đến đầu óc của chúng ta." Aurore lắc đầu cười nói, "Khó trách em càng ngày càng ngốc, người em mê rượu này."
Lumen cho tới giờ chưa từng cãi lại chị nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Vì sao rượu nho ngoại lệ?"
"Bởi vì chị thích uống." Aurore một bộ dáng "em có bản lãnh thì phản bác đi".
Lumen không lời nào để nói.
Chờ dùng xong bữa sáng, cậu không vội ra ngoài mà đi nhào bột mì.
Aurore nhìn thấy mà chậc chậc lấy làm kỳ:
"Em là gây ra đại họa gì sao? Nay lại lành như vậy...
"Nói đi, chị sẽ không đánh em, nhiều lắm là luyện thêm một khóa võ thuật chiến đấu."
"Không có." Lumen thừa cơ mở ra đề tài, "Em chỉ cảm thấy không khí trong thôn càng ngày càng cổ quái, có một số người biểu hiện càng ngày càng không bình thường, Aurore, chị có loại cảm giác này không?"
Theo cậu quan sát, chị quả thật không có ký ức về đoạn thời gian bị đảo lưu kia, nhưng dị thường trong thôn tuyệt đối không phải mấy ngày nay mới xuất hiện, trước ngày 29 tháng 3 hẳn đã có dấu hiệu nhất định, làm "Kẻ nhìn trộm bí mật" Aurore có lẽ đã có phát hiện, chỉ là không đủ coi trọng.
Aurore vẻ mặt nghiêm túc một chút:
"Ngay cả em cũng có thể nhận thấy không bình thường à?
"Nói nói, là người nào cho em loại cảm giác này?"
Aurore quả nhiên biết người nào đó tồn tại vấn đề nhất định, chỉ là không nghĩ tới vấn đề sẽ nghiêm trọng như vậy... Lumen vừa rửa tay vừa cân nhắc nói:
"Phu nhân Pouaris, mục sư, Pont Besne, người chăn cừu Pierre Berry về thôn sớm."
"Phu nhân Pouaris quả thật có một chút vấn đề, từ khi bà ta cùng viên quản lý hành chính đến Cordouan, chị đã biết bà ta không quá thích hợp, nhưng bà ta biểu hiện thật sự khắc chế, trừ bỏ liên tục phát sinh ngoại tình với người khác, thì không có chỗ nào có thể gọi là tà ác." Aurore hồi ức nói, "Chị từng thấy ở trên người bà ta..."
Aurore ngừng lại, tựa như không hy vọng để Lumen liên lụy đến thế giới Siêu phàm.
Liên tục phát sinh ngoại tình với người khác? Lumen ở trước khi phát hiện phu nhân Pouaris vụng trộm với mục sư, còn tưởng rằng đây là một người phụ nữ đoan chính, ai ngờ mục sư cũng không phải tình nhân đầu tiên của bà ta.
Đương nhiên, cái này phù hợp với ấn tượng của Lumen đối với phu nhân Pouaris hiện tại.
"Về phần mục sư, ông ta có khát cầu mãnh liệt đối với lực lượng Siêu phàm giống như em, nhưng vẫn không được giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' ban ân." Aurore vừa nghĩ vừa nói, "Pont Besne loại người trong đầu đều là cơ thịt này làm không ra chuyện gì quái dị... mấy con cừu mà người chăn cừu Pierre Berry đưa về tựa như có chút không đúng, nhưng chị nhìn không ra không đúng ở nơi nào, cũng không dám nhìn sâu hơn..."
Không hổ là danh sách 7 con đường "Kẻ nhìn trộm bí mật"... Trước khi thời gian đảo lưu, trao đổi với chị về phương diện này vẫn quá ít, thế mà bỏ lỡ manh mối quan trọng về mấy con cừu của Pierre Berry khả năng có vấn đề này... Ừm, khi đó đối với Pierre Berry cũng không hoài nghi quá lớn, chỉ cảm thấy hắn trở về gấp tham gia lễ Mùa Chay có chút kỳ quái... Lumen đang muốn nói chuyện, cửa vang lên thanh âm đinh đinh đang đang.
Chuông cửa nhà bọn họ được kéo vang.
"Ai vậy?" Lumen vừa hỏi, vừa đi qua.
"Aurore có điện báo!" Người bên ngoài cao giọng đáp lại.
"Điện báo?" Aurore vẻ mặt nghi hoặc, "Ai điện báo cho chị vậy? Gần đây không có chuyện gì gấp cả..."
Lumen cũng khó hiểu:
Thời gian đảo lưu tới trước 30 tháng 3, trong nhà chưa nhận được điện báo!
Không đúng, vào 30 tháng 3 mình tới quảng trường thôn chờ Raymond từ rất sớm, có lẽ chị đã nhận được điện báo nhưng không nói cho mình biết... Lumen nhanh chóng tìm được một loại khả năng, mở cửa lớn.
Ngoài cửa quả thật là Bertrand phụ trách điện báo, ông ta đưa một tờ giấy cho Lumen đồng thời nói:
"1 Fil."
Bertrand tóc nâu mắt nâu cũng không phải là người gốc thôn Cordouan, đi theo viên quản lý hành chính đến từ Darliege, là một người trẻ tuổi bề ngoài nhiệt tình thực tế tham lam.
Lumen lấy ra 1 Fil đưa cho Bertrand, cúi đầu xem điện báo.
Nội dung điện báo không tính là phức tạp, cậu nhìn lướt qua đã biết nội dung đại khái:
"Trước đó có đề cập salon tác gia ở tháng sáu, nếu tiểu thư Aurore thích thì bây giờ có thể khởi hành đến Trier, thời gian thừa cũng đủ để du lịch, chúng tôi cam đoan, đây là một đoạn lữ trình cực kỳ tốt đẹp."
Kí tên, ban biên tập "Tiểu thuyết báo tuần".
Cái này... Lumen mắt chợt trợn to.
Đây là "Tiểu thuyết báo tuần" gửi điện trả lời?
"Chị khi nào nói chị muốn tham gia salon tác gia?" Aurore đi qua lấy xem vài lần, "Ban biên tập "Tiểu thuyết báo tuần" đang phát điên cái gì vậy? Một lần gặp nhiều người như vậy rất phiền!"
Lúc này, Bertrand đã rời xa cửa.
Nghe được Aurore nói, kết hợp nội dung điện báo, Lumen đang ngây người đột nhiên có một suy đoán lớn mật:
Phong điện báo trong tay mình quả thật là "Tiểu thuyết báo tuần" gửi điện trả lời, nhưng nó trả lời là phong điện báo mà mình phải mấy ngày sau mới gởi đi!
Càng chuẩn xác mà nói, mình gởi điện báo trước khi thời gian đảo lưu, ở sau khi thời gian đảo lưu thu được điện trả lời, mà ở hiện tại, phong điện báo nọ còn chưa gởi đi!