Phố Chaos, "khách sạn Kim Kê", phòng 207.
Lumen ném tờ báo nhàu nát trong tay lên bàn và ngồi xuống bên giường.
Ngồi vài giây sau, cậu nằm bệt xuống, một cảm giác mệt mỏi từ sâu trong cơ thể tuôn ra, không thể chống đỡ thể nữa.
Điều được thiết lập lại mỗi ngày chỉ có trạng thái thể chất và tinh thần, không bao gồm tâm hồn.
Cậu thậm chí không thèm cởi quần áo, chỉ đá vứt đôi giày da rồi nhắm mắt lại.
Lần này, Lumen ngủ ngon lành, không mộng mị.
Cậu bị đánh thức bởi mùi lưu huỳnh, lúc này ngoài cửa sổ vẫn còn ánh mặt trời chiều chiếu rọi.
Nghiêng đầu liếc nhìn ô cửa kính nhuộm chút ánh vàng đỏ, Lumen thì thào tự giễu:
"Chẳng lẽ đã ngủ cả ngày lẫn đêm sao?"
Rõ ràng, điều này là không thể, bởi vì cứ đến 6 giờ sáng, cậu sẽ tự động thức dậy.
Sau khi nhìn thấy cáo phó, không tự chủ được trút ra nỗi buồn trong lòng, Lumen cảm thấy tâm trạng của mình đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là vẫn còn chút phiền muộn.
Đương nhiên, bản thân cậu cũng biết, nỗi buồn sẽ không biến mất, nỗi đau sẽ càng không biến mất, chúng sẽ lại kéo nhau trở về trong thời gian sớm nhất, cậu chỉ có thể cố gắng điều chỉnh tâm lý để đối mặt, tránh để bản thân rơi vào trạng thái gần như sụp đổ trước đó.
Còn về xu hướng cực đoan, điên cuồng và tự hủy hoại bản thân từng chút một, cậu cho rằng đó là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần không nghiêm trọng là được.
“Trị liệu tâm lý tiếp đến sau này vẫn phải tiến hành theo định kỳ, nếu không trước khi hoàn thành việc trả thù và tìm cách hồi sinh Aurore, mình sẽ phát điên hoàn toàn.” Lumen thở dài và xoay người rời giường.
Cậu lại nhặt tờ《Tuần báo tiểu thuyết》đã nhàu nát lên, nhìn cáo phó ở trang nhất, muốn đánh thức hoàn toàn nỗi đau quen thuộc trong lòng.
Ngay lúc này, Lumen phát hiện ra một vấn đề.
Tờ báo này là từ tuần trước.
Đứa trẻ bán báo đưa cho cậu là tờ quá hạn!
“Không thể nào, đứa trẻ bán báo không thể nào giữ lại những tờ báo không bán hết được.” Lumen cau mày, cảm thấy sự việc này kỳ lạ và trùng hợp đến khó tin.
Cậu suy nghĩ lại một cách cẩn thận và nhớ lại một câu mà cô "bác sĩ tâm lý" Susie đã nói:
"Nhiều khi, kìm nén hoàn toàn nỗi đau và sự tuyệt vọng trong lòng không phải là một chuyện tốt, con người cần phải trút bỏ và giải nén..."
Đột nhiên, Lumen hiểu ra một điều:
Đây là một phần của liệu pháp tâm lý!
"Đầu tiên, cô Susie chỉ ra trạng thái tinh thần của mình không ổn, có xu hướng tự hủy hoại bản thân rất mạnh, sau đó khai sáng sơ bộ bằng mong muốn hồi sinh Aurore, cuối cùng khi mình chìm đắm trong nỗi đau do vấn đề này mang tới, sắp xếp đứa trẻ bán báo đưa bản cáo phó xuất bản từ tuần trước đến, phá vỡ sự phòng bị của mình bằng sự thật đẫm máu, làm cho mình trút bỏ nỗi đau và sự tuyệt vọng đè nén trong lòng..." Lumen tự nói không thành tiếng.
Sau khi hiểu ra cậu rất là vui mừng, vui mừng vì gặp được một “Bác sĩ tâm lý” rất chuyên nghiệp và rất có năng lực, nếu không cậu sẽ rất khó vùng vẫy thoát ra khỏi vũng lầy tinh thần trước đó.
Lumen ngẫu nhiên di chuyển ánh mắt và nhìn thấy một vài con rệp đang bò vào phòng mình.
Khứu giác nói cho cậu biết, phòng cách vách đốt lưu huỳnh, muốn xua đuổi côn trùng. Thế nhưng hầu hết côn trùng đều sợ ở đây và di chuyển đến nơi khác.
Nghĩ đến ngày đầu tiên đến ở, mình và người hàng xóm "tổn thương" nhau, thử dùng lưu huỳnh để đuổi rệp vào phòng người kia, Lumen không thể nhịn cười.
Cậu mang giày da vào, bước ra khỏi phòng và đến bên ngoài phòng 206.
-- Trên tầng 2 của khách sạn Kim Kê, phía trên ngõ hẻm sát phía sau phố Chaos là một nhà vệ sinh thông với các phòng từ 201 đến 204, đối diện với 204 là một nhà vệ sinh khác, rồi ở hướng ngược lại từ 205 đến 208, mỗi bên hành lang có một ban công tương đối rộng, như vậy, trừ tầng 2 ra, tầng 3, tầng 4, tầng 5 đều có 10 phòng cộng thêm hai nhà vệ sinh.
Cốc cốc cốc, Lumen cong ngón tay và gõ cửa phòng 206.
“Ai?” Một giọng nói có chút hoảng hốt từ bên trong vọng ra.
“207 cách vách.” Lumen cười đáp: “Muốn làm quen với hàng xóm.”
Vài giây sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò xuất hiện trước mặt Lumen.
Anh ta cao chưa đầy 1m7, mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh giặt đến bạc màu và quần dài đen đeo nịt, đeo cặp kính gọng đen lớn trên sống mũi, mái tóc nâu bù xù bóng nhờn, giống như mấy ngày chưa gội, tròng mắt màu nâu sẫm lộ ra vẻ phòng bị không che giấu được.
“Cậu có chuyện gì sao?” Người đàn ông cất tiếng hỏi.
Lumen mỉm cười chìa tay phải ra:
“Tôi sẽ phải sống ở đây trong một thời gian dài, muốn làm quen với hàng xóm xung quanh.
"Xưng hô thế nào nhỉ?"
Người đàn ông trẻ tuổi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay phải ra bắt tay với Lumen:
"Gabriel, còn cậu?"
"Charles." Lumen liếc nhìn vào bên trong phòng 206, làm ra vẻ tò mò hỏi: "Sao bây giờ anh còn đốt lưu huỳnh? Trời đã tối rồi, phải ra ngoài kiếm gì ăn chứ."
Gabriel đẩy kính, cười khổ sở:
"Tôi là một nhà viết kịch, đang dự tính viết bản thảo xuyên đêm."
“Nhà văn?” Lumen giơ tay vuốt cằm.
Cậu từ bỏ ý định chơi khăm đối phương một chút để giảm bớt cảm giác xa lạ giữa hàng xóm với nhau.
Gabriel nhấn mạnh:
"Nhà viết kịch, nhà văn chuyên viết kịch cho các nhà hát."
“Nghe ra rất giỏi.” Lumen chân thành khen ngợi: “Tôi thực sự ngưỡng mộ những người có thể viết truyện, thần tượng của tôi cũng là một nhà văn.”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của đối phương, Gabriel được khen ngợi có chút ngượng ngùng.
Anh ta vò mái tóc nâu bù xù, thở dài nói:
“Công việc này không tốt như cậu nghĩ đâu. Tôi đã tốn rất nhiều tâm sức vào vở kịch vừa rồi, còn tưởng rằng không kém bao nhiêu so với những vở kinh điển, nhưng lại không một người quản lý rạp hát nào thèm xem.
"Tôi chỉ đành nhận viết bản thảo cho một số tờ báo lá cải, viết mấy câu chuyện tục tĩu thôi. Như vậy mới có tiền trả tiền thuê nhà, không đến mức chết đói. Ha ha, điều tôi muốn nắm bắt lần này là bản thảo đó, biên tập cần chỉ là làm thế nào để đưa các nhân vật nữ lên giường, không gì khác hơn, độc giả của họ thích đọc loại này."
Có lẽ đã chạm đến nỗi niềm trong lòng, Gabriel có mong muốn chia sẻ và huyên thuyên rất nhiều.
Nghiêm túc lắng nghe xong, Lumen chân thành nói:
"Tôi đã đọc qua không ít tiểu sử hoặc phỏng vấn của các nhà văn, hầu hết đều không được đánh giá cao, chỉ có thể sống trong khách sạn rẻ tiền hoặc trải qua trong một căn gác nhỏ. Tôi tin rằng sẽ có ngày anh tìm được người sẵn sàng đọc kịch bản của mình, cuối cùng trở thành một nhà viết kịch nổi tiếng."
Gabriel tháo kính xuống và xoa xoa mặt:
"Lâu như vậy rồi, cậu là người thứ hai sẵn lòng khích lệ tôi, những người khác sẽ chỉ cười nhạo tôi thích ảo tưởng, không chịu đối mặt với hiện thực."
Nếu không phải anh và Aurore có nghề nghiệp tương tự, tôi cũng sẽ cười nhạo anh như vậy, mà còn cười nhạo nhiều hơn bọn họ. Lumen phỉ báng trong lòng rồi tò mò hỏi:
"Người đầu tiên khích lệ anh là ai?"
“Là cô Safari ở phòng 309.” Gabriel ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà: “Cô ấy là một người mẫu thể hình, mấy ngày rồi tôi không gặp cô ấy, có thể cô ấy đã chuyển đi rồi.”
Người mẫu thể hình mà vợ chồng Ruhr từng nhắc đến? Lumen gật đầu và đưa ra lời mời:
"Có muốn đến quán bar uống một ly không?"
Gabriel rất xúc động, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế:
"Lần sau nhé, mai tôi phải nộp bản thảo rồi."
“Được thôi.” Lumen vẫy tay và đi về phòng mình.
Sau khi nhìn khung cảnh phố Loạn ồn ào và náo nhiệt qua cửa sổ, Lumen quyết định tìm một nhà hàng, ăn một bữa thật ngon, nếm thử những món ngon của Trier.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh từ trên lầu:
"Tên khốn nhà anh! Anh là đồ con lợn!
"Mẹ anh và ác ma đã sinh ra anh."
Tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt, giống như bị ai đó cưỡng ép cắt đứt.
Trong lòng khẽ dao động, Lumen mở cửa sổ ra.
"Anh thích phụ nữ như vậy, sao không đi tìm mẹ anh?"
Lần này, Lumen nghe rõ giọng nói phát ra từ tầng 4.
Cô Ethans bị buộc làm gái mại dâm bất hợp pháp đó? Lumen nhớ lại câu chuyện Charlie kể.
Điều này cũng có nghĩa là Margot, ông trùm băng Gai Độc, đã dẫn theo thuộc hạ tới thu tiền.
-- Ở nước cộng hòa Intis, gái mại dâm phân ra làm hai loại. Một loại đã đăng ký chính thức, ở những nơi như phố Wall, phố Breda. Loại còn lại là bất hợp pháp, không cầng nộp thuế và sẽ bị đả kích, số lượng gấp mười lần loại trước, thậm chí hai mươi lần.
Hơi trầm ngâm chốc lát, Lumen mặc một bộ đồ đoan trang sẫm màu, đi đến căn phòng nằm giữa 202 và 203, nơi có cầu thang dẫn lên tầng trên.
Sau đó, cậu lấy lọ nước hoa rẻ tiền đã mua ở Bigorre ra, định đổ một ít lên bậc thang gỗ, để Margot và thuộc hạ của hắn đạp phải khi đi qua.
-- Không biết khi nào thì cuộc tấn công tiếp theo của quỷ hồn trong Montsouris sẽ đến, Lumen hy vọng mau sớm tìm được con mồi, hoàn thành việc hoán đổi vận mệnh.
Suy nghĩ vài giây, cậu từ bỏ ý nghĩ trực tiếp đổ nước hoa, dự tính làm cho sự việc trông giống như một vụ ngoài ý muốn, để tránh khả năng bị năng lực phi phàm dò xét.
Lumen vặn nhẹ nắp, giả vờ trượt khỏi tay, không cầm chắc lọ thủy tinh dày cộp.
Loảng xoảng vang lên, lọ nước hoa rơi xuống bậc dưới cùng, một ít chất lỏng chảy ra một cách tự nhiên, mùi nồng đậm gần như cay nồng tản đi.
Lumen ngồi xổm xuống "đau lòng", nhặt chiếc lọ lên và đậy nắp lại.
Cậu lại dùng lòng bàn tay lau nước hoa chảy ra, liên tục xoa lên người.
Chẳng mấy chốc, phần lớn chất lỏng đều bị làm khô, cơn gió chiều từ ban công cuốn đi mùi nồng nặc.
Lúc này Lumen mới quay trở về phòng 207, dựa sát vào khung cửa, giấu đi bóng dáng, nhìn về phía cầu thang.
Qua mười mấy phút, có tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Lúc này, mùi nước hoa trong hành lang đã phai đi nhiều.
Ngay sau đó, bốn người đàn ông xuất hiện ở đó, cầm đầu là một người đàn ông cao gầy.
Hắn để tóc vàng cạo rất ngắn, từng sợi dựng đứng, có mắt một mí màu lam, sống mũi cao, môi mỏng, trên mặt có vài vết sẹo mờ.
Người đàn ông nghi là Margot mặc áo sơ mi đỏ và áo vest da sẫm màu, hai tay đút túi quần màu cánh buồm, đi xuống từng bước.
Hông bên trái gồ lên một cục, chân đi đôi bốt không có dây buộc.
Đột nhiên, người đàn ông cau mày, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vọt qua hai bậc thang dính nước hoa và một phần hành lang trên tầng 2.
Ba gã đàn ông ăn mặc như côn đồ đi theo hắn thì không nhận thấy điều bất thường, giẫm lên vết nước hoa còn sót lại.
Lumen chứng kiến cảnh này thì thầm trong lòng:
"Margot rất nhạy cảm với mùi, ngăn mùi lạ dính lên người?"