“Lumen Lee!”
Tiếng quát khẽ này vừa vang lên, Lumen lập tức đứng bất động tại chỗ, tiêu cự dường như tan rã.
Một bóng người nhanh chóng được phác họa ra trong một góc tối của mỏ đá bỏ hoang.
Trên người hắn khoác một bộ da chó nguyên vẹn màu nâu, nhưng phần ngực bụng đã nứt thành một lỗ hổng lớn để lộ phần cơ thể con người mặc áo vải tơ tằm màu đen bạc viền trắng ở bên trong.
Bộ da chó kia chợt rơi xuống đất, một một người đàn ông thân cao chưa tới một thước bảy đứng thẳng người dậy.
Hắn có mái tóc đen được cắt ngắn, đôi mắt xanh lam sắc bén mà uy nghiêm, cái mũi hơi khoằm, đúng là mục sư của làng Cordouan, Guillaume Besne!
Giờ khắc này, Guillaume Besne đang nhếch miệng cười, trong tay hắn cầm một khúc xương người trắng hếu, ánh mắt điên cuồng nhìn Lumen, tựa như sắp nghênh đón ban ân của số mệnh mới, ban ân của số mệnh có thể thay đổi hoàn toàn sinh mệnh của hắn.
Sau khi chứng kiến ‘Thế thân’ bị bí thuật quỷ dị làm cho hôn mê, mà kẻ địch còn có thể sử dụng ‘Dịch chuyển xuyên qua linh giới’ để di chuyển đến nơi khác trong thời gian ngắn, phản ứng đầu tiên của Guilaume Besne đang trong hình dạng một con chó khổng lồ màu nâu nằm ở trong phòng khách nhỏ chính là phải nhanh chóng chạy trốn.
Bằng cách đó, tác dụng ngăn chặn tai họa của ‘Thế thân’ có thể hoàn toàn phát huy tác dụng, mà hắn cũng thoát khỏi vận mệnh gặp tai ương nguy hiểm, chỉ cần đổi một nơi khác để bắt đầu lại một lần nữa thì sẽ không bị chuyện này vây khốn nữa.
Nhưng gần như là trong nháy mắt, hắn, ‘Liệp mệnh sư’ đã nhận ra vận mệnh của kẻ tập kích không bình thường, đã nhận ra, dấu vết của sự tồn tại ở cấp bậc cao trên con đường ‘túc mệnh’.
Từ đó, hắn đoán thứ phong ấn bên trong cơ thể Lumen Lee chính là Thiên sứ mà hắn phải khổ sở trăm bề để khẩn cầu giáng xuống!
Điều này khiến cho tâm tư của Guillaume Besne trở nên linh hoạt hơn, hắn, tín đồ thành kính tin vào sức mạnh của số mệnh, nháy mắt trở nên điên cuồng: Hắn muốn bắt hoặc giải quyết Lumen Lee!
Hắn muốn gỡ bỏ phong ấn, để cho vị Thiên sứ thực thụ của túc mệnh kia buông xuống thế giới này!
Hắn muốn lợi dụng đối phương để đạt được ban ân liên quan đến thần tính, bước đầu thoát khỏi hạn chế của hình thái nhân loại, đại diện cho số mệnh thống trị đám con người ngu muội kia!
Sau khi nhanh chóng phân tích tình hình hai bên, Guillaume Besne để cho đám người Paulina vội vàng chạy trốn, dẫn dụ Lumen và những kẻ có thể đang tiềm ẩn trong bóng tối âm thầm giúp đỡ đối phương, mặt khác, hắn để lại ‘Thế thân’, lưu lại manh mối cho Lumen Lee sau khi xử lý hàng giả kia xong chắc chắn sẽ trở lại số nhà 50 phố Vincent, dẫn đối phương tiến vào tầng hầm ngầm, phát hiện ra cửa ngầm.
Sau khi bố trí xong những việc này, Guillaume Besne tiến vào sảnh hiến tế, cố ý không tiêu hủy chỗ da dê, da trâu và da chó này, để cho Lumen, đã biết rõ về ‘Thuật tạo súc’ có thể nhanh chóng đoán ra chân tướng.
Đồng thời, hắn cố tình để rớt lại một ít lông chó, chủ động để lộ tuyến đường chạy trốn của mình, sau đó niệm chú văn đã thiết lập từ trước, giải trừ ‘Thuật tạo súc’, đi đến cái cửa ngầm chưa từng sử dụng dẫn thông xuống lòng đất Trier kia để thiết kế năng lực khế ước ‘Cái bình hư cấu’ trước khi Lumen Lee xuất hiện.
Loại năng lực khiến cho Guillaume Besne trở nên tham lam hơn này, có thể lợi dụng những vật có môi trường mang tính tượng trưng giống như ‘Cánh cửa’ và ‘cửa sổ’, bao gồm vật được chỉ định sẵn ở bên trong không gian không quá lớn bên trong ‘Cái bình hư cấu’ này, cũng có thể tự thiết lập điều kiện tiến vào đơn giản để khiến cho người thỏa mãn điều kiện có thể đi vào bên trong bình mà không gặp bất kỳ trở ngại nào và người không đủ điều kiện sẽ trở lại vị trí ban đầu.
Guillaume Besne thiết lập điều kiện là ‘Người có sức mạnh của túc mệnh’.
Đây là điểm tương đồng giữa hắn và Lumen Lee, cho dù đối phương có nhận ban ân của túc mệnh hay không thì thân là vật dẫn phong ấn Thiên sứ túc mệnh kết hợp vướng mắc với vận mệnh sản sinh trên người.
Tất nhiên đối phương sẽ là người có sức mạnh của túc mệnh, theo đó, đám người giúp đỡ Lumen Lee nếu không có ban ân của túc mệnh thì sẽ không thể tiến vào ‘Cái bình hư cấu’ này, chỉ còn lại mình Lumen Lee đối đầu với hắn, mà nếu bọn họ đã tiếp nhận ban ân của túc mệnh rồi thì hiển nhiên đã bị vị tồn tại vĩ đại kia ảnh hưởng, ở thời khắc mấu chốt cũng tương đương với đồng minh.
Sở dĩ Guillaume Besne không dùng ‘Đến từ làng Cordouan’ làm điều kiện tiến vào ‘Cái bình hư cấu’, là bởi vì việc phán đoán tương đối rắc rối, cần phải thu thập thông tin từ linh giới, không có trực quan về việc ‘có sức mạnh cụ thể nào đó hay không’.
Mặt khác, nếu đám người Paulina thoát khỏi người truy đuổi, quay trở lại nơi này thì bọn họ cũng có thể dựa vào điểm này để tiến vào miệng bình, trợ giúp hắn.
Sau khi chuẩn bị xong những bước này, Guillaume Besne ẩn thân, chờ đợi Lumen Lee tự dẫn mình tiến vào ‘Cái bình hư cấu’.
Mọi chuyện phát triển đúng như hắn dự đoán, sau khi thấy Lumen Lee lại thay đổi dáng vẻ nhưng dấu vết tồn tại của vị Thiên sứ túc mệnh kia chưa biến mất, Guillaume Besne dứt khoát mở miệng, sử dụng ‘Bí pháp nhiếp hồn’.
Hắn biết cái tên Lumen Lee không phải tên thật ban đầu của mục tiêu, nhưng đối phương đã đổi cái tên này được gần sáu năm, cũng được mọi người xung quanh chấp nhận, bản thân cũng không bài xích, giữa đối phương và cái tên này dĩ nhiên đã hình thành mối liên kết thần bí học vô cùng mạnh, có thể sử dụng như tên thật.
Là mục sư của làng Cordouan, lại là người địa phương, sinh ra và lớn lên ở chính nơi đó, hắn có hiểu biết nhất định về hoàn cảnh của Lumen Lee, hắn tin tưởng rằng ‘Bí pháp nhiếp hồn’ có hiệu quả rất tốt này có thể khiến cho đối phương bị choáng váng nghiêm trọng.
Nhìn Lumen Lee đứng bất động ở đầu lối vào ‘Cái bình hư cấu’, đầu cúi thấp, thân thể hơi loạng choạng, giống như không thể đứng thẳng được nữa, nụ cười trên mặt Gullaume Besne càng thêm rõ ràng hơn.
Hắn không lãng phí thời gian, cũng không đọc diễn văn gì đó mà trực tiếp ném khúc xương người trắng hếu trong tay ra, tính toán sử dụng bí thuật nguyền rủa có thể khiến cho đối phương ‘Không thể tỉnh lại’.
Đợi sau khi hoàn thành xong việc này, khống chế được đối phương, hắn sẽ lấy tấm da dê dùng cho nghi thức đã chuẩn bị từ trước ra, bao bọc lấy mục tiêu, niệm chú văn để biến mục tiêu thành một con dê không chỉ không nói được cũng không thể dùng được phần lớn năng lực siêu phàm.
Đến lúc đó, Guillaume Besne có thể đưa con dê này di chuyển đến nơi khác, tìm cách giải trừ phong ấn, thả thiên sứ ra.
Một khi thành công, hắn sẽ trở thành thánh nhân, trở thành một con người có thần tính vô cùng cường đại!
Bộp!
Khi khúc xương kia rơi xuống đất, Guillaume Besne vừa đi về phía trước, vừa niệm nhanh chú văn bằng ngôn ngữ cổ Hesmes: “Không nhìn thấy, không nghe…”
Vừa mới niệm chú văn được một nửa, mục sư đã hiến tế cả làng Cordouan này đột nhiên cảm thấy cả người căng chặt, nhận được báo động trước kỳ quái từ vận mệnh.
Đối với hắn mà nói, loại báo động trước như thế này rất hiếm khi xuất hiện, tính cả lần này thì mới chỉ có hai lần, lần trước là để cho hắn đề phòng, xem xét lại hành vi của mình sau khi đến Trier, cho nên hắn đã dùng ‘Thuật thay thế’ và ‘Thuật biến dạng’ để chế tạo ra hai thế thân.
Guillaume Besne mang một niềm tin tuyệt đối vào túc mệnh, lập tức ngừng niệm chú văn, nhảy mạnh sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng động từ phía Lumen: “Hừ!”
Một luồng sáng trắng mỏng manh gần như khó có thể phát hiện ra bay từ chóp mũi Lumen ra, đánh thẳng vào vị trí mà Guillaume Besne vừa đứng, xuyên qua không khí, biến mất trên mặt đất xám đen gồ ghề.
Lumen ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng rõ ràng, tựa như chưa từng bị ảnh hưởng bởi ‘Bí pháp nhiếp hồn’.
Bên trong hai lỗ tai bị tóc dài che khuất đã được nhét chặt hai viên giấy mềm.
Trước khi tiến vào tầng hầm ngầm này, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho những sức mạnh còn lưu lại mà mình có thể gặp phải, cậu đã bịt kín lỗ tai, thay đổi ngoại hình, mục đính chính nhắm vào ‘Bí pháp nhiếp hồn’.
Tao không nghe thấy mày gọi tên của tao thì sao tao có thể bị ảnh hưởng chứ?
Đương nhiên, chỉ dùng giấy để nhét lỗ tai là không thể ngăn chặn toàn bộ âm thanh, Lumen vẫn nghe thấy tiếng quát khẽ nhưng căn bản không nghe ra đó là tên của mình, gần như chỉ bị ảnh hưởng một chút, đầu óc hơi choáng váng rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Dựa vào phán đoán mình có thể gặp phải ‘Bí pháp nhiếp hồn’, cậu giả bộ như bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn dụ kẻ địch đang ẩn náu trong chỗ tối ra rồi bất ngờ dùng ‘Thuật hừ hà’ tấn công đối phương.
Điều Lumen không nghĩ tới chính là kẻ bị mình tập kích chính là Guillaume Besne.
Hắn còn không chạy trốn và vẫn ôm suy nghĩ đối phó với kẻ địch để giải cứu thiên sứ sao!
Điều này làm cho Lumen vừa căng thẳng lại vừa sung sướng, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc hưng phấn pha trộn với sự điên cuồng.
Guillaume Besne vừa quăng mình sang mặt đất bên cạnh thì cả người lập tức biến mất, mà từ trên đỉnh của mỏ quặng bỏ hoang này rủ xuống vô số dây leo dài giống như những con rắn màu đen không ngừng vặn vẹo, chúng nó nhanh chóng bao vây toàn bộ không gian bên trong ‘Cái bình hư cấu’, từng đóa hoa khổng lồ lại đỏ như máu tươi nở rộ.
Lumen vừa chạy trốn vòng quanh lối ra vào, vừa lấy bầu rượu quân dùng màu gỉ sét kia ra, vặn nắp, lấy cái ghim cài ngực áo ‘Thể diện’ ra.
Vèo vèo vèo, từng mũi tên dài màu xanh biếc với mũi nhọn trắng nhàn nhạt bắn từ phía sau đám dây leo màu đen, cắm ở những vị trí Lumen vừa chạy nhanh qua.
Những hòn đá, khoảnh đất bị chúng nó bắn trúng giống như bị dính phải axit cực mạnh, có dấu hiệu bị ăn mòn lan rộng cực rõ ràng.
Sau khi đeo xong ghim cài ngực áo ‘Thể diện’, cả người Lumen chợt cúi thấp xuống, tránh một ‘mũi tên màu xanh thẫm’ bắn về phía đầu mình, đồng thời, cậu quỳ một gối xuống, thân thể hơi cúi về phía trước, hai bàn tay chống lên mặt đất đầy đá dăm và bùn đất.
Ngay sau đó, một ngọn lửa đỏ đậm đột nhiên bốc cao, hình thành một vách tường lửa hình bán nguyệt.
Bức tường lửa này lan tràn, kéo dài ra bốn phương tám hướng, thiêu đốt đám dây leo màu đen, đốt cháy những bông hoa rực rỡ mở to cái ‘Cái miệng khổng lồ dữ tợn’ kia.
Mùi tanh ngòn ngọt thoang thoảng lập tức ngập tràn trong không khí, khiến cho người ngửi phải nó cảm thấy choáng váng đầu óc và buồn ngủ.
Sau khi bắn ra ‘Mũi tên màu xanh thẫm’, trong lúc Guillaume Besne hiện thân lại đổi vị trí một lần nữa, hắn đã hít phải khí gây mê do ‘Ma hoa vực sâu’ bị thiêu cháy sinh ra, và thấy toàn bộ không gian bên trong mỏ quặng bỏ hoang gần như biến thành biển lửa đỏ thẫm thuần túy.
Lumen rõ ràng biết sau khi ‘Ma hoa vực sâu’ bị thiêu cháy sẽ tạo ra khí thể khiến cho con người mê man, vậy tại sao đối phương còn cố tình đốt toàn bộ bọn chúng? Guillaume Besne có phần không hiểu.
Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, hắn đại khái đã hiểu được ý tưởng của Lumen:
Đối phương muốn tạo một môi trường ngập tràn khí gây mê, chẳng phân biệt được địch hay ta!
Như vậy, Lumen sẽ hôn mê, Guillaume Besne cũng sẽ hôn mê, mà bạn đồng hành của Lumen còn ở bên ngoài ‘Cái bình hư cấu’, có lẽ không bao lâu nữa có thể nghĩ ra biện pháp giải trừ bí thuật khế ước này!
Sau khi suy xét kỹ điểm này, Guillaume Besne hừ lạnh một tiếng, trên mặt chợt loe lóe ánh sáng kim loại.
“Thân thể hóa thép!”
Đây cũng là một loại năng lực khế ước mà lúc trước hắn chưa từng thể hiện trước mặt Lumen Lee.
Nó có thể khiến cho một người biến thành sinh vật kim loại trong một khoảng thời gian ngắn, không sợ khí gây mê!
Đương nhiên, sau khi thân thể hóa thép, bản thân Guillaume Besne sẽ bị hạn chế phần lớn năng lực.
Bên ngoài ‘Cái bình hư cấu’.
Sau khi phát hiện ra mình và Jenna đã quay trở lại sảnh hiến tế, mà Lumen thì biến mất không thấy bóng dáng, Franka lập tức lấy ra một mặt gương.
Trên bề mặt chiếc gương kia có lưu một chút vệt máu tươi và vệt màu đen.
“Chị lấy ‘Gương thế thân’ ra làm gì thế?” Jenna khó hiểu hỏi.
Bây giờ chẳng phải nên thử lại một lần nữa xem có thể đi vượt qua cánh cửa ngầm kia hay không sao?
Franka nghiêm túc nói:
“Đây là ‘Gương thế thân’ mà chị đưa cho Charles trước khi hành động, chị có thể dựa vào nó để nguyền rủa ngược lại Charles.
“Bây giờ chị phải dùng nguyền rủa yếu để xem có thể thiết lập được mối liên hệ nào đó với cậu ấy hay không.”
Nếu có thể nguyền rủa được Lumen, nghĩa là mối liên hệ không bị ngăn cách, nếu không thể phải nghĩ cách khác!