Mục lục
Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10h30 sáng ngày hôm sau, Lumen có mặt ở quán cà phê ở tầng hai của vũ trường Breeze để gặp Nam tước Briner.

Hôm nay Lumen ăn mặc vô cùng đơn giản, một chiếc áo sơ mi vải đay mặc bên trong một chiếc áo gile màu đen phối hợp với quần dài màu nâu rám nắng, cổ tay áo xắn cao tới trên xương khuỷu tay, đầu đội một chiếc mũ tròn rộng vành màu nâu, dáng vẻ này khiến cậu trông vừa tùy tiện lại thô lỗ.

Nam tước Briner đánh giá đối phương vài giây, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò một câu: “Lúc gặp lão đại, có thể không nói chuyện thì cố gắng đừng nói.”

“Được.” Lumen nâng tay ấn chiếc mũ tròn rộng vành đội trên đầu.

Lần này, Nam tước Briner không dẫn theo đám người Louis mà tự mình dẫn Lumen đi xuống tầng một, lên một chiếc xe ngựa bốn chỗ đã đậu sẵn ở trước cửa.

Không đến ba mươi phút sau, xe ngựa đã rẽ vào khu Đài tưởng niệm, và dừng ở một con phố khá yên tĩnh. Địa thế nơi này cao hơn xung quanh, cả dãy phố đều là những căn biệt thự đơn độc, với chủ đạo là màu trắng, vàng nhạt và màu xanh xám, phía trước có bãi cỏ, phía sau có vườn hoa, vây quanh bốn phía là hàng rào lưới sắt nhọn.

Lumen liếc mắc nhìn biển hiệu trên đường, phát hiện con phố này tên là ‘Phố Spring’

Nam tước Briner dẫn Lumen đi tới số nhà 11 phố Spring, hắn kéo sợi dây thừng treo ở bên cạnh cổng sắt, không lâu sau, có một người hầu rõ ràng là mang dòng máu ở Nam lục địa đi ra mở cổng sắt.

“Ngài Martin đang đợi các anh ở phòng làm việc.” Người hầu có nước da màu nâu sậm này hơi kiêu căng nói một câu, cũng không cho Nam tước Briner và Lumen cơ hội đáp lại, hắn đã xoay người, bước vào con đường bê tông có thể chứa được ba chiếc xe ngựa xếp song song nhau, ở giữa hai bãi cỏ xanh mướt.

Đi xuyên qua bãi cỏ, Lumen và Nam tước Briner đến trước một căn biệt thư ba tầng được sơn màu trắng xám, cửa biệt thự đã mở sẵn, một người đàn ông trong bộ vest màu đen và đeo nơ sẫm màu, giống như quản gia đang đứng đợi ở nơi đó.

Bước chân của Nam tước Briner cũng nhanh hơn, hắn cười nói:

“Chào buổi sáng, Faustino.”

“Chào buổi sáng, Briner.” Faustino, nhìn qua khoảng ngoài năm mươi cũng mỉm cười chào lại.

“Đây là ông Faustino, là quản gia của ngài Martin.” Nam tước Briner giới thiệu với Lumen, Lumen chào hỏi đối phương như bình thường, cũng không làm ra hành động khác người nào.

Faustino gật đầu không nói gì thêm. Hắn dẫn hai người đi xuyên qua một gian phòng khách rộng tương đương một sàn nhảy, bên trên trần có treo một chiếc đèn chùm thủy tinh lộng lẫy.

Trên đường đi, Lumen vẫn một mực quan sát xung quanh và phát hiện trên tường ngoại trừ đủ các loại tranh khác nhau, còn có một thanh kiếm cầm tay, một thanh kiếm song thủ lớn, chùy sắt, trường thương, cung ngắn, ở chiếc bục gỗ cao bằng nửa người trường thành vốn là nơi có lẽ để trang trí bình hoa nhưng lại được thay thế bằng một bộ áo giáp toàn thân màu trắng bạc, và những vật như bàn đạp, giáp ngực…

Đối phương là người đam mê sưu tầm vũ khí lạnh sao? Lumen thu hồi tầm mắt, đi vào phòng làm việc.

Phía sau chiếc bàn làm việc, bên cạnh cửa sổ lớn kéo sát đất là một người đàn ông thân cao gần một thước tám.

Người đàn ông này có mái tóc màu đen phổ biến của người Intis, hai bên thái dương đã điểm mấy sợi bạc, nhìn vẻ ngoài hắn trạc khoảng hơn bốn mươi tuổi một chút, ngũ quan hơi đậm, đôi con ngươi màu nâu rám nắng hơi thiên đỏ hơn một chút so với bình thường, người đàn ông này có một đôi má phúng phính nhưng đường nét rõ ràng, trên mặt cũng chưa có mấy nếp nhăn, trông có vẻ tương đối thân thiện, chính là kiểu người chưa mở miệng nói chuyện đã cười.

Lúc này, trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một bộ vest đen, cũng không đeo cà vạt hay nơ.

“Chào buổi sáng, ngài Martin.” Vẻ mặt của Nam tước Briner rõ ràng trở nên cung kính hơn.

Đợi Lumen chào hỏi mình xong, Gardner Martin mới cười cười, cảm thán một câu: “Cậu còn trẻ tuổi như vậy sao?”

“Tôi càng ngày càng có thể hiểu được một câu mà Rusell đại đế từng nói, thời niên thiếu của anh hùng thường khác biệt so với những người khác.”

“Tôi nên gọi cậu là Lumen hay là Charles đây.”

“Charles.” Lumen hơi tỏ vẻ cung kính, trả lời đối phương.

Gardner Martin vừa bước đi từ bên cạnh cửa sổ sát đất quay trở lại giữa phòng làm việc, vừa nở một nụ cười hòa nhã, khen ngợi: “Chỉ trong một tuần ngắn ngủi mà cậu đã giết chết được hai người phi phàm ở danh sách 8 và làm một tên ở danh sách 9 bị trọng thương, tôi cũng không làm được loại chuyện như này khi ở độ tuổi này của cậu.”

“Cậu ở danh sách mấy?”

“Danh sách 8 ‘Kẻ khiêu khích’.” Lumen thản nhiên trả lời.

Gardner Martin vô cùng hài lòng đối với sự thành thật, thẳng thắn của đối phương, hắn gật đầu nói: “Câu nói vừa rồi của tôi có lẽ còn chưa đủ đâu, tôi cũng không làm được loại chuyện như này giống cậu khi ở danh sách 8. Tốt lắm, băng Savoy của chúng ta cần những người trẻ tuổi ưu tú như cậu.”

Không đợi Lumen đáp lại, hắn ngược lại hỏi một câu: “Cậu có tìm được cái gì đó đặc biệt trên người ‘Búa sắt’ Aite không?”

Không rõ người này có biết ‘Định luật bảo toàn đặc tính phi phàm’ không? Coi như là hắn không biết về sự bảo toàn đó thì cũng chắc chắn biết được người phi phàm giống như những sinh vật siêu phàm kia, sau khi chết thì đặc tính phi phàm sẽ phân tách ra hoặc lưu lại ở một bộ phận nào đó hoặc nguyên liệu nào đó có thể dùng để điều chế ma dược.

Lumen suy nghĩ thật nhanh, cũng không giấu giếm mà lấy quả cầu lớn bằng nắm tay có vân đỏ giống như ánh nắng chiều tà: “Tôi tìm được thứ này.”

Gardner Martin tỏ ý khen ngợi nói: “Rất tốt, cậu có thể bán lại nó cho tôi, cậu cầm thứ này cũng không có tác dụng gì, tôi ra giá 18.000 đồng Fil, được chứ?”

Đối phương ra giá cao hơn không ít so với cái giá 15.000 đồng Fil mà ngài K đưa ra. Lumen làm như không biết thứ này có đặc tính phi phàm gì và không hiểu rõ giá cả cụ thể, mà hỏi: “Nó đáng giá tận 18.000 đồng Fil sao?”

Nam tước Briner ở bên cạnh Lumen rõ ràng không hiểu quả cầu kỳ quái này là thứ gì lại khiến cho lão đại sẵn sàng bỏ ra 18.000 đồng Fil để mua lại nó.

Thứ trên người ‘Búa sắt’ Aite là thứ gì? Hắn dùng thứ đó để làm nguyên liệu thăng cấp sao? Hoặc là người phi phàm cũng giống như sinh vật siêu phàm?

Nam tước Briner nháy mắt nảy ra rất nhiều suy đoán, hắn đột nhiên hối hận tối hôm qua chỉ vì giữ thể diện mà cho phép Lumen lấy tất cả vật phẩm có trên người ‘Búa sắt’ Aite.

“Ha ha.” Gardner Martin nở một nụ cười phóng khoáng nói: “Nó quả thật rất quý giá, nhưng tôi chỉ có thể trả cho cậu một phần phí, đây cũng là phần thưởng của cậu.”

Nói xong, hắn lập tức quay đầu nói với quản gia Fosterino: “Anh đi lấy 18.000 tiền mặt lại đây, đừng chọn những đồng có giá trị quá lớn.”

Lumen cũng không thèm để ý chuyện bán đặc tính phi phàm ‘Chuyên gia chiến đấu’ cho Martin.

Vốn dĩ ban đầu cậu cũng tính toán bán nó cho ngài K với hy vọng có thể tích trữ đủ tiền mua một được một món vật phẩm thần bí có thể chống đỡ được tác dụng cực đoan, để bù vào chỗ khuyết thiếu thủ đoạn thần bí học hoặc bù vào khả năng cải trang chưa quá lợi hại của bản thân.

Sau khi tiếp nhận đặc tính phi phàm ‘Chuyên gia chiến đấu’ mà Charles đưa cho, Gardner Martin thưởng thức trong vài giây rồi nói với Nam tước Briner: “Charles tuy trẻ tuổi nhưng đã cống hiến rất nhiều cho băng Savoy chúng ta, thực lực cũng vô cùng xuất sắc, đây là thời điểm để cho cậu ta gánh vác một tránh nhiệm quan trọng hơn.”

“Ừm! Anh quản lý công việc cho vay nặng lãi và mấy cửa hàng khác ở đường lớn khu chợ cũng đã rất vất vả rồi, để cho Charles giúp anh quản lý vũ trường Breeze đi, anh hãy để lại cho cậu ta vài người để cậu ta không cần phải tự làm hết mọi việc như thế.”

Các bó cơ trên cơ thể Nam tước Briner hơi giật nhưng vẫn cố nén sự bất mãn và mất mát trong lòng, nói: “Vâng thưa ngài Martin.”

Vũ trường Breeze chính là một con gà mái biết đẻ trứng vàng, hắn căn bản không muốn nhả ra.

Nếu không phải đích thân ngài Martin ra lệnh thì hắn sẽ lựa chọn chuyển những công việc khác ở đường lớn khu chợ cho Charles, cũng đề nghị ‘Người khổng lồ’ Simon và ‘Bàn tay máu’ Blake cung cấp cho đối phương vài tên thuộc hạ.

Lumen nhận thấy cảm xúc của Nam tước Briner hơi dao động thì biết rằng mối quan hệ giữa mình và hắn đã xuất hiện vết nứt, sau này cậu sẽ không có cách nào lừa gạt hắn một cách tương đối tự nhiên như trước nữa.

Tương lai nói không chừng còn có thể xảy ra xích mích và xung đột.

Gardner Martin lại nói với Lumen: “Cậu hãy quản lý vũ trường Breeze cho thật tốt, nếu làm tốt, tôi sẽ giao cho cậu một vài công việc quan trọng hơn.”

“Cảm ơn ngài Martin.” Lumen cúi thấp đầu, làm bộ vui vẻ đáp lại.

Trên đường trở lại khu chợ Candide, Nam tước Briner tựa hồ như đã khôi phục lại trạng thái bình thường, còn thường xuyên tán gẫu một vài chuyện trong băng Savoy cho Lumen nghe, thái độ lịch sự khách khí mà tao nhã.

Lumian càng để ý là 18.000 đồng Fil đổ đầy một cái túi.

Nó có thể mua một gian nhà trọ không lớn ở khu chợ!

Mà đổi sang vùng Dariege, vậy gần như tương đương với một tòa biệt thự ở vị trí coi như không tệ.

Thấy hai người bước vào Vũ trường Breeze, đám người Louis lập tức vây lên chào đón.

Bọn họ còn chưa kịp nói lời nào thì Nam tước Briner rít một hơi từ chiếc tẩu thuốc làm bằng gỗ gụ, nói: “Louis, Sakota, từ hôm nay trở đi, các cậu hãy đi theo Charles, từ giờ cậu ấy sẽ quản lý vũ trường Breeze.”

Cả Louis với cái trán đã mờ gần hết vết bầm tím và Sakita với mái tóc màu nâu đỏ xoăn tự nhiên đều đồng thời kinh ngạc lại hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bọn họ biết lần này Charles chắc chắn sẽ được khen thưởng nhưng không nghĩ hắn lại được giao tiếp quản Vũ trường Breeze, thậm chí thủ lĩnh còn giao đám người bọn họ lại cho cậu ta, hiện tại cậu ta đã thực sự trở thành một thủ lĩnh của băng Savoy.

Nam tước Briner phớt lờ phản ứng của đám thuộc hạ, mà quay sang cười nói với Lumen:

“Để lại cho tôi một văn phòng ở tầng hai để dùng cho công việc cho vay nặng lãi nhé.”

“Được.” Lumen cũng không để ý đến vấn đề này.

Sau một cuộc bàn giao đơn giản, Nam tước Briner liền dẫn theo hai tên côn đồ đi xử lý một ít phiền toái từ công việc cho vay nặng lãi.

Lumen đi lên tầng hai, tính toán hỏi đám thuộc hạ về tình hình kinh doanh cụ thể ở Vũ trường Breeze. Louis đi đến bên cạnh người cậu, thấp giọng nói: “Charles, không, Sếp, ‘Giày đỏ’ đang ở văn phòng của cậu, tôi không biết cô ta tới tìm cậu hay là tìm Nam tước, cậu có muốn gặp cô ta không?”

‘Giày đỏ’ Flanka sao? Lumen khẽ gật đầu: “Văn phòng của tôi ở chỗ nào?”

Louis vội vàng dẫn lão đại mới nhậm chức đi xuyên qua quán cà phê, đi đến hành lang của tầng hai.

Đi đến trước căn phòng ở cuối hành lang: “Chính là nơi này.” Hắn chỉ chỉ vào cánh cửa gỗ màu đỏ sậm, nói.

Lumen gật đầu, vặn tay nắm cửa rồi đẩy cửa phòng ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đôi giày màu đỏ xinh đẹp, đặt trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu nâu rám nắng, dọc hướng lên trên đôi giày là ống quần màu trắng, tiếp tục hướng lên trên là cổ tay áo, tiếp đó là một chiếc áo màu trắng kiểu cổ điển được thêu rất nhiều đóa hoa nhỏ trên cổ áo và một chiếc áo khoác kẻ ô đen trắng.

Bên trên cùng là chiếc cổ trơn bóng thon dài, một đôi môi mỏng đỏ mọng, sống mũi cao thẳng thanh tú, bên dưới đôi lông mày màu nâu kéo dài sang hai bên thái dương là một đôi mắt màu xanh như nước hồ mang theo ý cười, mái tóc hơi vàng nhạt được buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản.

‘Giày đỏ’ Flanka đang ngồi trên chiếc ghế xoay vốn thuộc về Nam tước Briner, hai chân gác lên cạnh bàn, giống như đây là địa bàn của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK