Đã chết!
Mặc dù Lumen đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không thể nào tiếp nhận ngay được.
Khi rời khỏi phòng khám, Ruhr rõ ràng đã hồi phục và thoát khỏi vận mệnh của cái chết, làm sao bây giờ đột nhiên ông ấy lại chết?
Lumen chậm rãi bước chân vào phòng 307, nhìn chằm chằm vào chiếc giường.
Ruhr nằm ở nơi đó, làn da của ông ấy nối tiếp nhau nổi lên với những vết thương thối rữa chảy ra nước vàng, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch, không có bất kỳ động tĩnh nào, hai mắt mở to, quanh miệng còn có dấu vết nôn mửa.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng, đau đớn và không cam lòng kia trong vài giây, Lumen trầm giọng hỏi: "Ông ấy chết khi nào?"
Mái đầu bạc phơ của bà Michel phảng phất giống như mất đi ánh sáng, bà ấy chậm rãi lắc đầu nói: "Tôi buồn ngủ quá bèn ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì ông ấy đã chết."
“Ông ấy có về phòng 302 trước khi đi ngủ không?” Lumen nhấn mạnh.
"Không, ông ấy chỉ đi vệ sinh gần phòng 302, lúc đó tôi cũng đi theo." Giọng nói của Michel rõ ràng rất trầm, nhưng lại mang đến cho Lumen một cảm giác rất bất thường, nó giống như một phần linh hồn của bà ấy không còn ở trong cơ thể bà ấy nữa.
Cậu đã đi kiểm tra hết các nhà vệ sinh, chỉ có một phòng xảy ra “Quái bệnh”, còn lại thì không có vấn đề gì cả. Lumen nhíu mày, định vào nhà vệ sinh đó kiểm tra. Nếu nơi đó không có vấn đề gì thì khả năng bà Michel có gì đó bất thường rất cao.
Căn phòng hoàn toàn hoàn hảo, không có một chút vấn đề gì.
Khi Lumen rời khỏi phòng 307 và đi về phía phòng vệ sinh kia dọc theo lối đi không có ánh sáng, Michel vẫn đang ngồi quỳ trước giường, không ngừng khóc nức nở, đối với những gì người khác đang làm không hề có một chút quan tâm. Vì có nữ lao công dọn dẹp thường xuyên nên phòng vệ sinh trên tầng ba không còn bẩn như trước nữa, mặc dù sau một ngày sử dụng sẽ không tránh khỏi có vết bẩn cùng rác rưởi, nhưng ít nhất người văn minh còn có thể tìm được một chỗ để đặt chân.
Lumen liếc mắt nhìn thoáng qua, nhờ ánh trăng đỏ thẫm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cậu nhìn thấy bồn cầu, bồn rửa mặt, đường ống nước rỉ sét trên bề mặt và tấm gương phản chiếu bóng dáng của cậu. Cậu cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện trên đường ống ở góc khuất, có một chiếc khăn tay lụa màu trắng phủ lên.
Chỉ cần phân biệt bằng mắt thường, Lumen có thể chắc rằng chiếc khăn tay này không thuộc về phần lớn những người thuê hiện tại của khách sạn Kim Kê, bởi vì chất liệu của nó quá xuất sắc, đường thêu trang nhã, giá cả nhất định rất cao.
Có người từ bên ngoài vào ư? Phản ứng đầu tiên của Lumen là cầm chiếc khăn lụa lên để kiểm tra kỹ hơn, nhưng lúc này cậu lập tức nghĩ đến hình ảnh toàn thân mưng mủ của ông Ruhr khi đột nhiên ngã bệnh, vì vậy cậu buộc phải kiềm chế bản thân lại.
Sau một thoáng suy nghĩ, cậu rời khỏi phòng tắm, quay trở lại phòng 307 và dò hỏi bà Michel, người vẫn đang nức nở: "Bà có biết chiếc khăn tay trong phòng vệ sinh là của ai không?"
Michel vẫn còn đang rất bàng hoàng và đau khổ, vì thế bà trả lời hoàn toàn theo bản năng: "Đó là của Ruhr."
Ông Ruhr? Lumen ngạc nhiên, nhưng bên cạnh đó bên trong cậu lại có cảm giác quả nhiên là như thế, cậu lập tức hỏi: "Chiếc khăn này từ đâu mà có vậy?"
Bà Michel nhìn thân thể đã trở nên ghê rợn của ông Ruhr, mơ màng nói:
"Đêm nay lúc chúng tôi kiểm tra lại đống rác nhặt được thì phát hiện ra nó, cũng không biết là của vị quý ngài hay tiểu thư nào ném đi.”
“Nó dính đầy đờm dãi nhưng không bị hư hại gì, Ruhr đã giặt sạch và mang nó bên người, định bán nó như một món đồ cũ thay vì làm rác tái chế.”
"Sau khi ngài nói trong đống rác kia có thể có cái gì đó dơ bẩn, Ruhr liền lấy ra giấu ở trong phòng vệ sinh, sau đó ông ấy cũng không dám quay lại phòng 302."
Đờm ư? Lumen cảm thấy rằng dường như cậu đã tìm ra nguồn gốc của vấn đề.
Cậu thở hắt ra một cách chậm rãi và nói: "Từ sau lúc đó ông Ruhr có chạm vào chiếc khăn tay lần nào nữa không? Bà có từng chạm qua nó không?"
“Tôi không biết.” Bà Michel chậm rãi lắc đầu: “Tôi không đi vào phòng vệ sinh mà chỉ có ông ấy tự đi vào mà thôi.”
Quả nhiên là như vậy, Lumen lấy chiếc găng tay XS của cậu ra và đeo vào, một lần nữa đi đến phòng vệ sinh, đến nơi cậu dùng “Đọa Lạc Thủy Ngân” nhặt chiếc khăn tay màu trắng làm bằng lụa kia và đặt nó vào chiếc khăn tay màu trắng mà cậu mang theo bên mình rồi đem cả hai gấp lại.
Trong toàn bộ quá trình, cậu đều vô cùng cẩn thận để không chạm trực tiếp vào chiếc khăn tay.
Sau khi hoàn thành việc này, Lumen dùng một mảnh giấy trắng khác lau chùi lưỡi dao "Thủy Ngân Đọa Lạc", sau đó vo viên tờ giấy ấy thành hình tròn rồi ném vào bồn cầu, đợi một chút cho nó mềm ra vì ngâm nước rồi cuối cùng mới xả nước đi. Vừa mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, cậu liền thấy bà Michel lẳng lặng đứng ở cửa phòng 307, trông giống như một bóng ma vật vờ trong bóng tối.
Nhìn thấy Lumen đi tới gần mình, bà lão tóc hoa râm lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Trời sắp sáng rồi, ngài Lumen, ngài có thể giúp tôi cõng Ruhr về phòng 302 không?” Giọng nói của bà vẫn mê man như cũ.
Lumen sững sờ một chút, im lặng năm sáu giây rồi mới nói: "Được."
Sau đó, cậu vào phòng 307, dùng ga giường quấn xung quanh ông Ruhr rồi nhấc ông ấy lên cõng sau lưng. Hai căn phòng chỉ cách nhau mấy bước chân, đến nơi Lumen nhanh chóng đặt thi thể ông ấy lên giường Phòng 302.
Từ đống rác lộn xộn trong phòng, bà Michel đi tới, liên tục nói cảm ơn rồi lảo đảo đi đến chiếc bàn gỗ như người mộng du, kéo rèm cửa lên. Bây giờ đã gần sáu giờ sáng, có tia nắng ban mai xuất hiện trên bầu trời khiến ánh trăng đỏ thẫm mờ đi rất nhiều.
Bà Michel lắng nghe tiếng rao của những người bán hàng rong truyền tới từ phía bên kia của khách sạn, rồi quay mặt lại nhìn Ruhr thật lâu. Lumen ra khỏi Phòng 302, quay trở lại hành lang nơi ánh sáng không chiếu tới, lưng tựa vào vách tường, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào mà chỉ lẳng lặng đứng ở đó. Không có ai muốn làm hỏng khung cảnh yên bình này cả.
Qua vài phút, bà Michel đột nhiên cử động.
Bà ấy lục mọi góc ngách trong tất cả các phòng để tìm thêm tiền mặt và tiền xu. Sau đó bà Michel lao ra phòng rồi đi xuống tầng.
Lumen tùy ý nâng chân phải lên sau đó gác lên tường, toàn thân dựa vào vách tường đen kịt ngủ say trong bóng đêm.
Từng giây phút trôi qua, sau một lúc, bà Michel quay trở lại, trong tay bà ôm một đống đồ.
Trong đống đó có chai rượu vang đỏ, một con cá nướng, thịt mặn, bánh thịt, bột đậu, tương ớt và quả táo.
Bà Michel không thèm liếc Lumen một cái mà đi ngay vào phòng 302, bà ấy ngồi ở cạnh giường sau đó để đồ ăn gần bên thi thể đang thối rữa.
Bà Michel nghĩ ngợi rồi đứng lên lần nữa, thắp sáng cây đèn ở trên bàn gỗ để căn phòng tràn ngập ánh sáng. Sau đó bà ấy lại ngồi xuống, cầm lấy cái bánh thịt đưa đến gần miệng Ruhr, cười nói: “Không phải gần đây ông muốn ăn bánh thịt sao? Hôm nay tôi mua cho ông này.”
Sau khi môi của thi thể nhiễm một tầng dầu mỡ, bà Michel cũng cắn một miếng bánh thịt nói: “Ngon quá, chúng ta đã mấy ngày rồi chưa ăn món này nhỉ? Hình như là hai tuần?”
Cắn vài miếng bánh thịt, bà Michel cầm bình rượu vang tu một ngụm ừng ực, bà vừa nhai vừa nói:
“Ông à, cây nho của chúng ta đã ra quả rồi ủ thành rượu vang, về sau chúng ta không cần phải lo lắng làm gì nữa.”
Bà vừa cằn nhằn liên miên với thi thể của Ruhr rồi vừa ăn, vừa uống rượu.
Ngoài cửa, Lumen đứng ở trong bóng tối, lưng tựa vào vách tường, anh lặng lẽ nhìn vào bên trong một cách chăm chú. Anh không rời đi mà cũng không đi vào.
Bà Michel nhanh chóng say mèm, bà ấy đã từng là một nữ tiếp viên của quán bar, hiện tại giọng của bà Michel cất lên cao vút:
“Thiệp truy nã vàng Trier;
“Chạy đến vũ hội lúc hừng đông;
“Gà nướng béo chảy mỡ;
“Như một cái bánh ngọt;
“Trong lúc người phục vụ đeo nơ đi xuyên qua các vị khách;
“Những bước nhảy vui nhộn;
“Người mà tôi yêu ấy ngay tại bên cạnh họ;
“Ngay ở bên trong họ;
“Đây là thành phố vui vẻ, đây là Trier vĩnh hằng.”
Bà Michel hát đến đoạn này thì đứng hẳn lên, đi đến cạnh bàn gỗ đem tiền trên người mình lại gần phía trước ngọn đèn.
Nhoáng một cái, toàn bộ số tiền đó bắt lửa, rơi xuống bàn, chúng tản ra ánh lửa sáng vàng.
Bà Michel giơ hai tay ra, lớn tiếng hét lên: “Đây là thành phố vui vẻ, đây là Trier vĩnh hằng.”
Sau đó bà lập tức lấy ra dây thừng chuyên dùng để thắt bao tải, bà nhảy lên trên bàn gỗ rồi buộc chặt dây thừng vào khung cửa sổ, cuối cùng thắt một cái nút chết.
Bên trong ánh lửa, bà Michel quay người lại, mặt bà ấy hướng về phía Ruhr đang nằm trên giường. Bà Michel đặt cổ lên dây rồi cong hai chân lên.
Sau đó dây thừng trùng xuống, mắt bà Michel hơi lồi ra.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng hơn một chút, ánh sáng mờ ảo chiếu một phần ba hành lang. Lumen vẫn tựa vào bức tường bị bóng tối bao trùm, chân phải tựa tường, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chăm chú vào bà Michel treo mình trên khung cửa sổ. Cậu nhìn miệng bà ấy há ra dần dần, nhìn vẻ mặt bà ấy trở nên đau đớn, nhìn đến đôi chân cong lên của bà ấy đến lúc chết mới buông xuống.
Cỗ thi thể đó lắc lư nhẹ nhàng trong ánh nắng sớm mai.
Sáng sớm, 6 giờ 35 phút tại phố White Coat, trong nhà trọ số 3 601.
Franka bị tiếng đập cửa làm tỉnh dậy, vẻ mặt cô ta đau khổ xoa loạn mái tóc màu sợi đay: “Tôi mới ngủ được hơn ba tiếng thôi, hơn ba tiếng.”
“Cô xem giúp tôi cái này là gì, có vấn đề hay không.” Lumen giống như không nghe thấy lời than vãn của Franka, cậu đưa cho Franka một cái khăn tay được bọc trong tờ giấy trắng. “Cẩn thận một chút, có khả năng nó sẽ có nguồn lây bệnh.”
“Bệnh?” Franka tỉnh cả người, cô ta quay về phòng rồi đội một đeo một đôi găng tay làm bằng cao su màu vàng nhạt gần như trong suốt.
Cô ta cực kỳ cẩn thận mở ra lớp ngoài của tờ giấy để lấy ra chiếc khăn lụa bên trong. Franka đặt nó trên khay thủy tinh đang đặt ở chính giữa bàn trà.
Cô ta nhẹ nhàng nghiến răng một cái sau đó cẩn thận quan sát. Franka vẻ mặt chăm chú nói:
“Đúng là có vấn đề, bên trên còn sót lại không ít linh hồn, tuy nhỏ nhưng chúng vẫn còn sống, là cùng chủng loại.
“Tôi nghi ngờ chúng là vi khuẩn gây bệnh, chúng sẽ lây qua việc tiếp xúc da thịt, thậm chí là truyền qua máu. Dựa theo miêu tả của người bệnh thì khả năng lây lan cũng không mạnh lắm.”
Lumen không hiểu cái gì là vi khuẩn gây bệnh nhưng cậu có thể hiểu được sơ lược ý tứ mà Franka muốn nói, lấy cái tinh túy thôi, không sai được.
Cậu lặng lẽ một chút rồi hỏi: “Có thể tìm được chủ nhân của chiếc khăn tay này không?”
“Không thành vấn đề, có môi giới mạnh ở đây rồi, chỉ cần chủ nhân của khăn tay không làm phản bói toán hoặc là làm thuật phản bói toán không cao lắm thì tôi đều có thể truy tra được.” Trong lúc nói chuyện, trên găng tay cao su của Franka bốc lên một tầng lửa đen.
Sau khi hoàn thành “vệ sinh”, cô ta cởi găng tay sau đó lấy ra một cái kính trang điểm. Tay trái cô ta đặt hờ phía trên khăn tay, tay phải vuốt nhẹ mặt kính.
Franka nhẹ nhàng tụng vài câu chú văn, đôi mắt cũng trở nên sâu hơn.
Cô ta bắt đầu lặp lại câu chú ngữ: “Chủ nhân của chiếc khăn tay, chủ nhân của chiếc khăn tay.”
Sau mấy lần liên tục, mặt gương phiếm ánh nước u ám sau đó chiếu ra một bóng người. Dáng người của người đó hơi gầy, sắc mặt trắng bệch, giống như là một người trẻ không khỏe mạnh lắm.
Tóc của hắn ta quăn, màu vàng sẫm, đôi mắt thiên về màu nâu che dấu đi sự lạnh nhạt. Hắn ta mặc một bộ vest đuôi tôm màu đen, trên tay cầm một chiếc khăn lụa màu trắng. Hắn ta ho khan hai cái rồi nhổ vào khăn tay.
Lumen cố gắng ghi nhớ hình dáng của người này. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy hắn ta hơi quen, hình như anh đã gặp hắn ta ở nơi nào đó.
Hồi ức về hắn ta dần dần rõ ràng hơn.
Đó là một đội viên của đoàn tranh cử Hugues Artois.
Lúc ấy hắn ta đứng ở sau một người phụ nữ tóc đỏ.