“Ha!”
Ấn ký ở bên ngực phải Lumen chợt lóe lên, linh hồn chấn động, một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ trong miệng.
Nó nháy mắt bắn trúng ‘Guillaume Besne’ mặc áo pijama sẫm màu, quần dài màu đen kia, khiến cho đối phương chỉ kịp kinh ngạc, bối rối rồi lập tức ngất xỉu, đổ rầm xuống mặt đất.
“Thuật hừ ha!”
Là giả! Nhìn thấy cảnh tượng này, Lumen chỉ hơi híp mắt lại, không tính là đặc biệt thất vọng mà nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Người này khẳng định không phải mục sư, trước chưa cần nhắc tới việc Guillaume Besne đã đạt tới danh sách 5 ‘Liệp mệnh sư’ có thể bị ‘Thuật hừ ha’ làm cho hôn mê hay không, mà biểu hiện kinh ngạc, bối rối và khó hiểu của đối phương khi bị tấn công khiến cho Lumen nghi ngờ ‘Thế thân’ này vốn chỉ là người bình thường, không hề có hiểu biết đối với năng lực siêu phàm và thế giới thần bí học.
Lumen không đối phó với quản gia kinh ngạc đến mức sững người mà xoay người, chạy nhanh ra khỏi phòng khách nhỏ.
Cậu vừa chạy, vừa nhỏ giọng quát: “Đi Dill!”
Bóng dáng của Franka mặc mặc áo choàng da màu đen lập tức vẽ ra bên người Lumen.
Lumen nắm lấy bả vai cô, đồng thời kích phát cho ấn ký màu đen ở vị trí vai phải lóe một tia sáng u ám.
Giữa tầng tầng lớp lớp những khối màu đơn sắc, hai người xuất hiện ở ban công cuối lầu 6 nhà thổ ‘Dill’.
Lúc trước khi đưa Jenna đến bên này, cũng đã nói cho Alpus có thể rời đi, Lumen cũng đã ‘làm quen’ và nhớ kỹ tọa độ của nơi này.
Nhìn thấy đồng đội của mình xuất hiện, Jenna ăn mặc như một nữ lính đánh thuê đi từ trong góc tối ra, chỉ chỉ về phía phòng 602, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa kết thúc.”
“Mẹ kiếp, đúng là rất biết cách giày vò!”
“Sợ rằng đây là đợi thứ hai đúng không?” Lumen cười khẽ một tiếng.
Căn cứ theo lời nói của Alpus thì kẻ ở trong phòng 602 kia chắc hẳn đã vận động một lần, nên mới không có thời gian uống trà chiều, kết quả, bây giờ lại bắt đầu.
“Chẳng phải cách âm ở đây rất tốt sao?” Franka tò mò nghiêng đầu, nghe động tĩnh bên trong phòng 602.
Jenna vừa nhìn Lumen nâng tay vuốt mặt một cái, lập tức biến thành dáng vẻ của một gã bồi bàn tầm thường không có điểm gì đặc biệt của nhà thổ ‘Dill’, vừa bĩu môi nói:
“Người phụ nữ bên trong kia cứ một lúc lại kêu thảm thiết.”
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ tên mục sư cuồng tình dục kia còn có khuynh hướng bạo dâm sao?”
Jenna làm ca sĩ chợ đen, thường xuyên phải ra vào quán bar và vũ trường, đắp nặn hình tượng phóng khoáng lại nóng bỏng, cũng không thiếu kiến thức về những loại chuyện tương tự như thế này.
Hơn nữa quan hệ của cô và Franka rất tốt, Franka lại quản lý vũ công của mấy vũ trường lớn, những chuyện nhìn vào mắt, nghe vào tai phong phú hơn các cô gái bình thường khác rất nhiều, cho nên, tuy bản thân cô không có kinh nghiệm thực tế nhưng bề rộng của kiến thức, bề sâu của lý luận cũng không kém cạnh.
Franka vừa nghe liền hiểu, cố gắng khống chế âm lượng, ‘chậc’ một tiếng.
Lumen sau khi sử dụng ‘Khuôn mặt của Nisse’ hoàn thành quá trình biến hóa, nhìn về phía Franka, muốn mượn bột huỳnh quang phát sáng, rắc xuống nền hành lang bên ngoài phòng 602.
Đây là để đối phó với năng lực ‘Ẩn thân’ của Guillaume Besne!
Theo như Lumen được biết, loại ‘Ẩn thân’ này không có hiệu quả trừ khử dấu vết và mùi của bản thân, trong chiến đấu, nếu Guillaume Besne đột nhiên biến mất, chạy trốn ra hành lang, thì bột huỳnh quang phát sáng này sẽ lưu lại rõ ràng vết chân của hắn, giúp Lumen tấn công theo phương hướng phát sáng.
Nhưng thử nghĩ lại, Lumen lại cảm thấy bột huỳnh quang phát sáng quá mức rõ ràng, rất dễ bị Guillaume Besne nhận thấy sự bất thường và sử dụng năng lực quỷ dị để trốn thoát trước khi cậu tấn công bất ngờ.
Sau một hồi cân nhắc, cậu thì thầm nói với Franka:
“Cô hãy dùng ‘Ẩn thân’ trốn ở hành lang, để cho tơ nhện vô hình phủ kín toàn bộ khe cửa của phòng mục tiêu, từ sàn nhà cho đến trần nhà.”
Như vậy, loại ‘Ẩn thân’ nào cũng không dùng được, ‘Bay chậm’ cũng sẽ bị tơ nhện quấn lấy!
“Không thành vấn đề.” Franka đội mũ trùm đầu màu đen, đi về phía trước, bước vào hành lang.
Bóng dáng của cô nhanh chóng biến mất, giống như người tuyết tan chảy dưới ánh nắng mặt trời.
Bảy tám giây sau, Lumen cảm giác được hai chân mình bị từng sợi từng sợi gió nhẹ phất qua.
Cậu hơi ngẩn ra một chút rồi chợt hiểu ra:
“Franka đang dùng tơ nhện vô hình báo cho mình biết cô ấy đã chuẩn bị xong.”
“Người anh em này sau khi trở thành ‘Ma nữ vui vẻ’, làm cái gì cũng khiến cho mình có cảm giác cô ấy đang khiêu khích… Cũng đúng, cô ấy vừa mới thăng cấp, còn chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của ma dược, vô tình cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Lumen thầm lẩm bẩm mấy câu, sau đó nghiêng đầu nói với Jenna:
“Cô hãy trốn trong góc tối của chỗ này, nếu Guillaume Besne bỏ trốn từ chỗ này, cô có thể cho hắn một phát súng, hoặc là thực hiện một cuộc ám sát, nếu không thành công thì lập tức lui trở về.
“Nếu hắn chạy hướng khác, cô cũng không cần để ý đâu.”
“Được.” Jenna đã nắm được một ít kiến thức, cũng không đến mức cậy mạnh đòi hỏi tham dự nhiều hơn.
Cô cảm thấy với danh sách và thực lực của bản thân, cùng lắm cũng chỉ có thể thực hiện một cuộc ám sát ở thời điểm, điều kiện thích hợp.
Sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho đồng đội của mình xong, Lumen xoay người, lại hướng ánh mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ phòng 602.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi thong thả thở ra, để cho cảm xúc bình ổn lại đôi chút.
Làm xong chuyện này, Lumen nhấc chiếc ghế bành ở ban công đi vào hành lang.
Tơ nhện vô hình chủ động tránh né, cậu đi đến một nơi khá xa phòng 602, đặt chiếc ghế bành xuống một vị trí trống.
Giây tiếp theo, cậu vỗ vỗ nhẹ lên lưng ghế dựa, để cho ngọn lửa đỏ thẫm từ lòng bàn tay trào ra, giống như rắn độc bò đến từng ngóc ngách của chiếc ghế dựa.
Khi chiếc ghế bành bị đốt cháy, Lumen bắt đầu chạy bước nhỏ, hoàn toàn không che dấu tiếng chạy vội vàng chạy tới bên ngoài phòng 602, đập cửa gỗ rầm rầm.
“Làm cái gì hả?”
Một tiếng quát tức giận mà kiềm chế từ trong phòng 602 truyền ra, giống như đang ở thời khắc mấu chốt.
“Cháy! Cháy!” Lumen làm như hoảng sợ hét lên.
“Một lũ lợn nái!” Người đàn ông trong phòng dùng khẩu âm tỉnh Gladstone mắng một câu.
Kèm theo đó là tiếng xuống giường vô cùng rõ ràng đối với ‘Thợ săn’.
Hai ba giây sau, cửa phòng mở ra non nửa, một người đàn ông đeo mặt nạ sắt che nửa mặt trên, mặc áo sơ mi trắng, phần thân dưới để trần xuất hiện.
Trên người hắn còn treo một gái điếm tóc nâu, mặc váy ngủ mỏng manh.
Mẹ kiếp, còn không nỡ tách ra sau? Franka đang ở trong trạng thái ẩn thân đứng ở chếch phía đối diện chứng kiến cảnh tượng như vậy, thì buồn cười chửi thầm một câu.
Lumen lại tập trung tinh thần cao độ, vừa nhìn thấy người đàn ông nghi ngờ là Guillaume Besne xuất hiện, nhìn về hướng có khói trắng và chiếc ghế dựa đang bốc cháy, cậu lập tức mở miệng: “Ha!”
Lại một luồng ánh sáng màu hơi vàng bay từ trong miệng ra, xuyên qua người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt bằng sắt và gái điếm mặc váy ngủ bằng lụa mỏng, bao phủ lấy cả hai.
Người đàn ông bị nghi là Guillaume Besne vô thức để lộ ánh mắt kinh ngạc và khủng hoảng, rõ ràng có hiểu biết nhất định đối với sức mạnh siêu phàm.
Trước mắt hắn chợt mờ đi, cả người mất hết sức lực, hôn mê bất tỉnh chậm hơn gái điếm kia nửa giây.
Trong tiếng vật nặng đổ bịch xuống đất, Lumen giống như sa vào một giấc mộng:
Không thể nào, một ‘Kẻ săn số mệnh’ như Guillaume Besne không thể bị ‘Thuật hừ ha’ của ‘Người chịu khế’ làm cho hôn mê luôn như vậy được…
Hắn là giả sao?
Rõ ràng kẻ ở số nhà 50 phố Vincent cũng là giả mà!
Bản thể thật ở nơi nào?
Lumen nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu ngồi xổm xuống, nhấc mặt nạ bằng sắt của người đàn ông kia lên.
Dưới mặt nạ là khuôn mặt vô cùng quen thuộc đối với cậu, đúng là khuôn mặt của Guillaume Besne với cái mũi hơi khoằm. Lumen bình tĩnh đẩy gái điếm để trần nửa thân trên xuống khỏi người mục tiêu, vạch áo sơ mi trắng của hắn ra.
Giây tiếp theo, cậu thấy nửa thân trên của người đàn ông đang hôn mê kia có ba dấu vết màu đen giống như ấn ký, nằm ở ngực trái, ngực phải và bụng.
Người này không phải Guillaume Besne!
Guillaume Besne có hơn ba khế ước, ít nhất hơn mười loại!
Tất cả đều là giả? Đều là thế thân sao? Lumen nắm chặt hai nắm đấm, đáy mắt giống như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt.
Cậu đứng dậy, kéo ngược người đàn ông có dáng vẻ giống Guillaume Besne y như đúc kia trở về trong phòng 602, sau đó tìm một cái chăn, quấn lấy gái điếm đang hôn mê, ném cô ta ra ngoài hành lang.
Lúc này, Franka cũng đã phát hiện ra con mồi dường như lại là giả, nên cô cũng giải trừ trạng thái ‘Ẩn thân’, dùng băng để dập tắt ngọn lửa đang cháy trên chiếc ghế bành kia.
Trong lúc cô kéo gái điếm kia từ hành lang tới một căn phòng trống gần đó, thì Lumen vươn tay phải ra, nắm chặt yết hầu của kẻ được số mệnh ban ân kia.
Răng rắc hai tiếng, cậu bóp nát cổ của đối phương, khiến cho sinh mạng của hắn kết thúc trong lúc hắn đang hôn mê.
Ngay sau đó, cậu đóng cánh cửa gỗ lại, rút con dao bạc dùng cho nghi thức ra, thực hiện thánh hóa một cách đơn giản rồi chế tạo ‘Tường linh tính’ bao trùm cả phòng 602.
Sau đó, cậu bắt đầu nhảy ‘Vũ điệu chiêu nhiếp’, muốn dùng cách này để tiến hành thông linh đạt được mục đích sơ bộ.
Sở dĩ cậu không nhờ Franka hỗ trợ là bởi vì không biết người chết này ký kết khế ước với sinh vật quái dị nào, thứ kia rất có thể mang đến ô nhiễm tương ứng mà chỉ có cậu đã là người nhận ban ân của số mệnh mới không bị ảnh hưởng trong quá trình thông linh.
Về phần thuốc mê và một chút ‘Thuốc nói thật’ cuối cùng thu hoạch được từ chỗ ‘Hội Phước lành’, cậu dự định sẽ dùng trên người mục sư thật.
Chếch đối diện số nhà 50 phố Vincent.
Anthony Reid leo lên tầng hai của căn nhà đối diện, nấp vào một góc khuất tầm mắt, bí mật theo dõi, hắn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ váy dài màu xanh lục nhạt dẫn theo nam hầu, nữ hầu và quản gia vội vàng ra cửa, lên một chiếc xe ngựa di chuyển từ phía sau đến trước cửa chính, chạy về hướng cuối phố Vincent.
Anthony không tùy tiện đuổi theo mà nhớ kỹ các chi tiết liên quan đến xe ngựa này.
Trong điệu nhảy điên cuồng vặn vẹo, linh hồn của người chết thoát ly khỏi thân thể, bay lên giữa không trung, dùng ánh mắt thù hận lại mờ mịt nhìn Lumen.
Lumen chích lấy một chút máu của mình, dùng mệnh lệnh để hiến cho đối phương bám lên người mình.
Ngọn lửa khát vọng và đói khát đồng thời thiêu đốt trong thân thể cậu, cậu bất động, không để nó ảnh hưởng mà cảm ứng những thứ xuất hiện trong đại não: “Triệu hồi ma hoa vực sâu…
“Ẩn thân.
“Thuật biến dạng.”… Mẹ kiếp!
Mới tiếp nhận đến đây, Lumen đã không nhịn được mắng một tiếng.
Cậu đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra!
Tên ở số nhà 50 phố Vincent chắc hẳn là kết quả của ‘Thuật thay thế’, mà tên ở nhà thổ ‘Dill’ này lại do Guillaume Besne dựa vào đặc điểm tác động tiêu cực của mình, lợi dụng năng lực ‘Thuật biến dạng’ mà ‘bồi dưỡng’ ra một thế thân.
Hắn đề phòng có người dựa vào tác động tiêu cực tìm tới hắn!
‘Thuật biến dạng’ là một loại năng lực khế ước, có thể thay đổi khuôn mặt, thân thể và khí chất của một người, cũng có tác dụng phản bói toán nhất định, cái giá phải trả là ‘Khuôn mặt thật của chính mình’, tác động tiêu cực là ‘Khát vọng ngược đãi người khác’.
Lumen bình tĩnh lại, trong óc cố gắng hồi tưởng dáng vẻ và cử chỉ của Guillaume Besne rồi cộng hưởng với những đoạn ấn tượng khắc sâu trong trí nhớ hỗn loạn của linh hồn người chết này để tìm kiếm manh mối.
Rất nhanh, có bảy tám đoạn trí nhớ dao động ở biên độ rất nhỏ, Lumen lựa chọn một đoạn trong đó, thử phóng đại.